Chương 30: Bám theo dấu vết, con hổ của định mệnh.


Người đàn ông lạ mặt, tay kéo từng con lợn rừng vào rồi từ trên cao, hắn đáp con lợn xuống phía dưới đàn của những con hổ, không giống những lần đi săn khác, lũ hổ không có vẻ gì vội vàng lao vào giằng xé con mồi, nó từ từ tiến đến. Một con, hai con… ba con, cùng chia sẻ miếng mồi ngon được cung tiến. Hắn tiếp tục đem con lợn nữa ra một góc khác, nơi có khoảng năm con hổ đang nằm, hắn lại vất xuống, bữa trưa của những con hổ răng kiếm hùng mạnh. Phía xa trên đỉnh thác nước, những con linh cẩu vẫn nháo nhác, chúng rên ăng ẳng như đang chờ đợi những con hổ sẽ để dành phần chúng ít nội tạng hay phần thịt thừa nào đó. Cảnh tưởng chưa từng có trong sử sách hay được chứng kiến bao giờ hết.
Vương và Kiệt vẫn nằm thấp người, họ quan sát lũ hổ và người đàn ông kia từ xa. Kẻ lạ mặt vẫn tiếp tục đứng đó, quan sát lũ hổ đang cấu xé con lợn rừng, không một chút hung dữ, lũ hỗ giống như một con thú nuôi chờ chủ mang đồ ăn đến chứ không hề dữ tợn giống như những gì mà họ được biết. Người đàn ông đứng trên ngựa nhìn xuống, hắn bất động một lúc lâu giống như đang quan sát những đứa con của mình vậy. Vương quay xung quanh nhìn thật thật kỹ, có khoảng tám mươi con hổ lớn chưa kể hổ nhỏ, phía trong ngọn thác, nơi những tảng đá to có cả những con hổ con. Giống như một đàn hổ lớn nhưng không hề thấy có con đầu đàn. Lũ hổ giống như bị giam lỏng, xung quanh những dòng nước lớn chảy siết, tiếng suối rào rào. Dường như chúng có thể thoát ra ngoài khu vực này nhưng không, chúng đang an phận ở đây, có lẽ vì lý do này mà nhiều ngày nay khu rừng yên ả hơn hẳn.
Một lúc sau người đàn ông lạ mặt quay ngựa, hắn tiến về phía Bắc, men theo dốc đi xuống phía dưới. Kiệt muốn đi theo nhưng Vương đã giữ lại:
- Đừng, nguy hiểm đấy.
- Chúng ta có hai người mà, cậu không muốn tìm hiểu xem hắn là ai ư?
- Chúng ta sẽ không phải đối thủ của hắn đâu.
- Chẳng phải cậu muốn tìm hiểu chuyện gì đó ư? Đây chẳng phải một chuyện rất lạ chúng ta đang tìm kiếm hay sao? Đã đi đến đây rồi, còn sợ gì nữa.
Lưỡng lự một lúc, Vương cũng quyết định lần theo dấu vết của người lạ mặt kia. Cơ hội vào rừng không nhiều, nay gặp được kẻ lạ mặt, Vương cũng không muốn tuột mất. Để đảm bảo an toàn, Vương đi từ rất xa, Kiệt lại thể hiện bản năng săn mồi của mình, cậu vừa quan sát dưới mặt đấy dấu chân ngựa, quan sát và giữ một khoảng cách an toàn, may thay, người đàn ông đang đi xuống con dốc nên hai cậu nhóc ở phía trên cũng khó mà phát hiện ra.
Con ngựa đi một cách từ từ, chậm dãi, vừa đi kẻ lạ mặt vừa nhìn lên trời phía ánh mặt trời đang dọi vào giống như đang quan sát thời gian, hắn đang chờ đợi đến một canh giờ nào đó. Đi hết con dốc, hắn đi đến một con đường mòn rất nhỏ, con đường này không có trên bản đồ của Vương, có lẽ nó hình thành sau khi cha của Vương vẽ tấm bản đồ. Xuống hết con dốc, người này tiến đến một thân cây nhỏ, nơi hắn xích một con chó gày gò và dường như Vương nhận ra nó không hề giống bất kỳ con chó nào cậu đã từng gặp cho dù là chó nhà, hay linh cẩu. Nó có đôi tay to và dựng đứng, gầy và cao, lông mà nâu và ngắn, bàn chân chúng to hơn bình thường, móng vuốt đen và mõm dài. Nhưng đặc biệt nhất, từ phía xa, Vương thấy nó có một cái gì đó ở hai bên lưng, giống như những bàn chân khác mà từ xa vương không nhìn rõ, dài và gấp khúc gọn gàng. Vương tạm gọi là
chó sáu chân
. Một loài chó xấu nhất và Vương từng được thấy, chúng còn xấu hơn cả những con linh cẩu xấu xí và bẩn thỉu nhất. Con chó sáu chân đi theo kẻ lạ mặt ngoan ngoãn một cách lạ kỳ, hai chàng trai đoán rằng nó đã bị thuần hóa. Đột nhiên nó sủa ầm lên, những tiếng kêu chẳng giống bất kỳ loài chó nào,
géc géc
. Nhưng người kia, hắn chỉ giật mạnh sợi thừng đang buộc cổ nó khiến con chó lại ngoan ngoãn đi theo sau.
Hắn tiến đến một hồ nước nhỏ, yên ả, nằm khép mình dưới một vách núi đá, nước hồ xanh biếc, phẳng lặng và phản chiếu giống như một viên minh châu giữa lòng đá cỏ. Cái hồ này có ở trên bản đồ của Vương, nó nhỏ xíu và không được Vương quá chú ý. Người đàn ông lạ mặt xuống ngựa, hắn dắt con ngựa của mình rồi tiến về phía bờ hồ, buộc sợi thừng xích con chó lại một góc, hắn ngồi xuống uống một ngụm nước rồi lại đứng lên giống như đang chờ đợi một cái gì đó. Một cảnh tượng thơ mộng khác khiến Vương và Kiệt đều phải ngỡ ngàng.
Khoảng nửa canh giờ sau, mặt trời đã xuống chạm đến đỉnh núi, vậy là chỉ còn một canh giờ nữa là đến khi mặt trời nặn, thời gian không còn quá nhiều. Vương bắt đầu suốt ruột, cậu thấp thỏm, nhưng người đàn ông lạ mặt kia vẫn đang chờ đợi một cái gì đó, hắn đi đi lại lại khiến Vương và Kiệt đang nằm im cũng cảm thấy chóng mặt. Quá chú ý đến người đàn ông lạ mặt, Vương không để ý đến cái gì đó đang xột xoạt lục lọi cái túi cơm của Vương.
- Này, đừng có mà lục cơm bây giờ.
Vương nói thầm, Kiệt đang nằm bên cạnh và trùm dưới cái áo choàng lá.
- Cậu điên à?
- Cậu đã đói rồi sao?
- Đói gì cơ?
- Không phải tiếng cậu đang ăn ư?
- Tớ cũng đang định hỏi cậu điều đấy đấy.
Cái gì đó đang kéo kéo túi cơm của Vương lại, Vương vỗ tay lên tay của Kiệt.
- Nhịn đi...
- Nhưng tớ không chịu được
- Trời ạ? cố nhịn đi... Vương thì thầm
Xì! - Một tiếng xì nhỏ phát ra.
- Xin lỗi, tớ không nhịn được xì hơi.
- Hả? Tớ đang nói việc cậu nhịn đói đi, thế ai đang lục đồ ăn.
Vương nhìn Kiệt, hai người nhìn nhau, rồi họ cùng nhìn xuống phía sau nơi chiếc thắt lưng dắt những túi đồ ăn. Hai con hổ nhỏ đang lục đồ ăn của Vương và Kiệt. Hai con hổ răng kiếm con, chỉ chừng tầm hai, ba tháng tuổi, còn nhỏ nên răng nanh của chúng chưa dài, có lẽ là hai anh em, vằn của chúng giống hệt nhau, trên trán chúng có một vệt đen có hình chữ V, lũ hổ răng kiếm nếu không cùng cha mẹ sinh ra, chúng sẽ có hoa văn và vằn trên lưng khác nhau.
Có lẽ chúng bị lạc đàn
. Một chút hoảng hốt cho hai chàng trai, nhưng có lẽ không có nguy hiểm gì vì hai con hổ này còn khá nhỏ và có vẻ là đang rất đói. Vương thò tay về phía thắt lưng, kéo túi cơm ra khỏi đai lưng rồi đáp ra phía sau, con hổ liền nhảy theo rồi chúi mũi vào túi thức ăn. Kiệt thấy vậy cũng làm theo, hai con hổ không màng gì tới hai cậu đang nằm, chúng chỉ chăm chăm vào chiếc túi, ăn lấy ăn để giống như đã bị bỏ đói lâu ngày. Vương lại thì thầm.
- Kiệt, cậu có thấy lạ không?
- Sao cơ?
- Lũ hổ là thú săn mồi ăn thịt, nay nó lại ăn cơm nắm muối vừng.
- Chắc là do chúng quá đói thôi.
- Ừ! Chắc là bị bỏ đói mấy ngày rồi, nhìn bụng lép kẹp kìa.
Trong suy nghĩ của Vương, hai con hổ này chắc bị bỏ rơi sau khi lũ hổ tập trung lại với nhau tại thác nước hoặc hổ mẹ đã gặp phải chuyện gì bất chắc. Chúng đã bị bỏ đói đã lâu, thường thì tuổi này, hổ mẹ sẽ đi săn rồi mang thức ăn về cho lũ hổ con, chúng là động vật ăn thịt sống.
- Này Vương, tính sao với hai con hổ này đây.
- Kệ nó đi cậu. Chúng ta giờ có thể làm gì được.
- Chúng sẽ khiến chúng ta bị phát hiện mất.
- Hy vọng ăn xong là nó đi ấy mà. Yên tâm!
Hai con hổ ăn nấy ăn để đống cơm nắm, chúng còn cắn cả ống cơm lam phát ra những tiếng
rốp rốp
rồi moi cơm bên trong ra. Một lúc sau ăn xong, hai con hổ nằm ngay tại chỗ, chúng bắt đầu liếm chân liến tay sau khi đã đánh chén một bữa ăn no nê sau lâu ngày bị bỏ đói. Vương và Kiệt không quay người lại mà tiếp tục quan sát người đàn ông đang đứng ở phía bờ hồ. Hai con hổ có lẽ đã buồn ngủ, chúng đi lại gần nơi hai chàng trai nằm, Vương lo ngại chúng sẽ khiến họ bị lộ nên đã trùm chiếc áo lá lên chúng. Hai con hổ ngủ ngon lành ngay bên cạnh hai anh chàng tốt bụng.
- Trời đất hai con hổ này - Kiệt tỏ ra lo ngại việc hai con hổ đang nằm gần mình.
- Chúng cũng đáng yêu đấy chứ - Vương nói:
- Chúng ta phải đi thôi, để lại chúng ở lại.
- Tớ muốn nuôi nó.
- Cậu đùa à? Nuôi hổ ư, hổ răng kiếm đấy, không đùa được đâu?
- Cậu không thấy nó rất đáng yêu và khá nghe lời ư?
- Đấy là khi cậu cho nó ăn thôi, khi mà nó đói nó sẽ tấn công cả chủ đấy.
- Kệ đi, đằng nào giờ tớ cũng sống một mình, tớ sẽ nuôi chúng nó.
- Thôi không tranh luận với cậu.
Câu chuyện chợt phải dừng lại khi họ nghe có tiếng người ngựa đến, con chó sáu chân khi nãy lại sủa ầm lên, Vương và Kiệt nằm sát người, kéo chiếc áo lá thấp xuống rồi quan sát. Một lúc sau, có tiếng ngựa càng rõ ràng hơn, có khoảng năm người năm ngựa chứ không phải một như lúc nãy. Tiếng ngựa xuất phát từ phía bên phải con đường mòn, càng lúc càng rõ dần.
Năm người cưỡi ngựa xuất hiện đến, hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác. Một toán lính họ mặc trang phục của những người thợ săn của làng, cưỡi ngựa và mang cung, giáo, chính xác là người của làng mình rồi. Vương nheo mắt cố nhìn cho rõ. Năm người kia xuống ngựa rồi họ dắt theo, người đi đầu tiên tiến đến gần người đàn ông lạ mặt trong rừng. Không thể nhầm lẫn được, họ là người của đội thợ săn, và người đàn ông đang dắt ngựa tiến lại gần người lạ mặt kia chính là đội trưởng đội thợ săn số một - ông Toàn. Ở khoảng cách này, dáng vẻ con người này thì không thể nhầm lẫn với ai được nữa.
Ở một tầm xa là vừa đủ, nhưng Vương và Kiệt không thể nghe rõ họ đang nói chuyện gì. Vương muốn tiến lại gần hơn nữa nhưng điều này là không thể, cậu có cảm giác rằng cuộc nói chuyện này mang theo sự mờ ám và nguy hiểm. Nếu mình tiến sâu hơn mà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức. Cuộc nói chuyện khá căng thẳng, thái độ của hai người đàn ông nói lên điều đó, có lẽ không có được sự thống nhất, có sự to tiếng, một cuộc tranh luận nhỏ, nhưng không thể nghe rõ là gì. Vương và Kiệt bắt đầu sốt ruột vì mặt trời đã tối dần, nếu trời tối họ sẽ không đủ thời gian về nhà, buổi tối trong khu rừng sẽ luôn nguy hiểm rình rập.
Kiệt và Vương càng lo lắng hơn khi họ nói chuyện được một lúc, những người thợ săn bắt đầu toả ra, họ không đứng môt chỗ cũng nhau nữa. Tiếng sột soạt ở phía sau xuất hiện, Vương và Kiệt giật mình, phía sau họ xuất hiện một con lợn rừng, có lẽ nó đã ngửi thấy mùi của nắm cơm Vương và Kiệt đã vất cho hai con hổ. Con lợn này phát ra quá nhiều tiếng động, nó khụt khịt mũi rồi gặm cả những khúc tre, khúc mía, tiếng động ngày càng lớn hơn và những người thợ săn đã nghe thấy.

Bị phát hiện rồi

Đám thợ săn đã để ý tới tiếng động của con lợn xuất phát trên đồi, bốn người thợ săn họ lấy sẵn cung và giáo, họ thận trọng dần dần tiến về phía của Vương và Kiệt đang nấp.
- Phải làm sao đây, họ phát hiện ra chúng ta rồi?
- Suỵt! Đừng nói gì cả ... họ chưa biết đâu.
Nhưng bốn người thợ săn họ đã nghe thấy tiếng động lạ, họ đang cẩn trọng tiến đến nơi hai người đang nằm, một cách chậm rãi. Tên đã được giương lên. Ngực nằm sát xuống đất, Vương có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, tình thế quá nguy hiểm, không phải là đối mặt với một con thú dữ, họ đang phải đối mặt với bốn người thợ săn thiện chiến. Nơi đồng không mông quạnh này nếu như không thể thoát thân, họ sẽ bị coi như mất tích. Ý tưởng đứng dậy đầu hàng dường như đã lóe lên trong đầu Vương, cùng lắm thì lại bị giam mất một hai tháng, chỉ có điều Vương không lấy gì đảm bảo rằng họ sẽ giam mình, rất có thể, những gì Vương nhìn thấy sẽ là cái án tử của cậu ngay lúc này, họ sẽ không cho cậu về.

Con lợn mất dạy
một tia hy vọng loé lên trong đầu cậu, Vương đưa tay về phía sau, cậu rút cây giáo ra và giữ nó là là mặt đất, cây giáo chạm vào mình một con hổ đang ngủ nhưng chúng vẫn ngủ một cách ngon lành. Cậu lấy cây giáo rồi chọc vào người con lợn.
Cơn lợn bị tấn công, nó dé lên rồi bỏ chạy, thành công là nó đã thu hút sự chú ý của đám thợ săn. May thay con lợn lại chạy dọc theo triền dốc, nhanh như cắt, bốn người thợ săn đuổi theo nó và bỏ qua hai thanh niên đang nằm bất động trong sợ hãi. Con lợn chạy khuất sang bên đồi, đám lính đuổi theo, một người thợ săn chạy lại lấy ngựa rồi cũng đuổi theo họ, một lúc sau có tiếng ré lên báo hiệu cái khoảnh khắc mà nó đã bị hạ.
Vương và Kiệt lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng nguy hiểm đã qua nhưng phải chôn chân ở đây khiến Vương càng sốt ruột. Khoảng một tuần hương sau, những người thợ săn trở lại ví trí ban đầu và đem theo chiến lợi phẩm là con lợn xấu số. Nơi hai người đàn ông, đội trưởng đội thợ săn số một và người lạ mặt vẫn đang tranh luận điều gì đó.
Một người thợ săn cảnh giác, hắn chưa trở lại vị trí mà tiếp tục đi loanh quanh để quan sát và cảnh giới, có lẽ chúng đã phát hiện ra sự bất thường, lần thứ hai, hắn tiếp tục tiến lại gần vị trí đầu tiên phát ra tiếng động lạ. Linh cảm của hắn mách bảo rằng không có lý do gì một con lợn rừng lại ré lên đột ngột và bỏ chạy như thế cả, một thứ gì đó đang ẩn nấp ở đây khiến con lợn giật mình. Một lần nữa Kiệt và Vương lại có thể nghe thấy rõ nhịp tim của mình đang đập thình thịch. Càng tiến gần hơn, không còn cách nào khác, Vương nắm chặt lấy cây giáo. Người thợ săn này đã giương cung, hắn vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, sẵn sàng phóng tên bất kỳ khi nào phát hiện ra nguy hiểm, nếu như họ mặc định rằng sẽ không có con người mà chỉ có thú dữ ở đây, họ sẽ bắn ngay khi phát hiện ra dù chỉ là một tiếng động lạ.
Trong khoảnh khắc an nguy này, Kiệt lại một lần nữa thể hiện mình nhanh trí không kém gì Vương. Cậu kéo con hổ con đang nằm ngủ ngon lành ra khỏi áo lá. Kiệt cấu vào đuôi nó một cái để nó tỉnh rồi đẩy nó về phía trước, Kiệt đẩy mạnh một cái, con hổ vẫn còn đang ngái ngủ thì bị tỉnh giấc. Nó bị hẫng nên trượt xuống dốc, chân nó cố cào cào nhưng lại mất đà, lăn một vài vòng rồi vướng vào một thân cây, con hổ đứng dậy, ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Con hổ con đã gây sự chú ý đến người thợ săn, cây cung và mũi tên ngay lập tức được chĩa vào nó. Nhưng có lẽ nó còn quá nhỏ và không hề nguy hiểm, người thợ săn đã hiểu ra tiếng động khi nãy có thể là do con lợn rừng và con hổ gây ra. Hắn treo cây cung lại phía sau lưng rồi bế con hổ lên tay. Con hổ con nhìn về phía Vương và Kiệt một cách đầy thương mến.
Người thợ săn bế con hổ trở lại toán thợ săn rồi đưa con hổ lại cho người lạ mặt kia. Hắn nhận lấy con hổ rồi cắp vào nách, cuộc nói chuyện cũng dường như đã kết thúc. Những người thợ săn lên người rồi ra về và không quên đem theo con lợn rừng, thành quả của cuộc đi săn vừa nãy.
Tiếng người ngựa của đội thợ săn số 1 đi khỏi, người đàn ông lạ mặt cũng xách theo con hổ con, hắn tiến về phía thác nước, có lẽ hắn đem trả con hổ về thác nước nơi đàn của chúng đang ở đó. Nằm im một lúc lâu, để chắc chắn rằng những người kia đi thật xa, lúc này Vương và Kiệt mới dám bò dậy, họ vươn vai sau hơn một canh giờ hồi hộp và sợ hãi, một con hổ con khác vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh Vương.
- Chúng ta phải về thôi, lát nữa là trời tối rồi - Kiệt nói với Vương.
- Ừ, thế còn con hổ này thì sao - Vương đáp.
- Để nó lại ở đây thôi, cậu định mang nó về hay sao, chúng ta nuôi làm sao được nó.
Không thể phủ nhận là Kiệt nói có lý, Vương từ bỏ ý định nuôi con hổ, mặc dù cậu đã nghĩ đến việc sẽ nuôi nó bằng rau và sắn, khoai. Nhưng đó là điều không tưởng, con hổ sẽ lớn lên và nó to khủng khiếp, Vương không thể giấu nó mãi được, hơn nữa, khi nó trưởng thành nó sẽ gây nguy hiểm với những người xung quanh và thậm trí là Vương. Nhìn xuống con hổ, nó ngủ ngon, khuôn mặt đáng yêu, đôi bàn chân bụ bẫm đang khoanh tròn lại, nó rúc rích, nằm sát mình lại người Vương khiến cậu càng lăn tăn.
- Con hổ đáng yêu quá Kiệt. Tớ không lỡ để nó lại.
Kiệt vuốt ve con hổ, lần đầu tiên cậu được sờ vài một con hổ răng kiếm còn sống nhăn, mà nhất lại là hổ con nữa. Nếu như hổ mẹ mà phát hiện ra điều này, nó sẵn sàng liều mình mà xé xác hai thanh niên ra mất. Vương tỏ ra thương con hổ:
- Nhưng nếu để nó ở lại, nó sẽ chết đói mất.
- Còn nếu nuôi nó, chúng ta sẽ chết chắc, bản năng của nó là sống trong rừng, nó không chết đâu, mẹ nó sẽ tìm ra nó ngay thôi, hoặc là những người lạ mặt kia sẽ tìm thấy nó.
Một chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng Vương cũng đã quyết định, cậu phải để con hổ ở lại đây thôi. Vương đẩy con hổ sang một bên rồi cậu ngồi dậy. Con hổ ngụa nguậy rồi lại co người khoanh tròn ngủ tiếp. Vương móc trong túi thêm cơm lam, một miếng thịt hun khói rồi để lại gần con hổ, cậu và Kiệt quyết định sẽ về làng luôn lúc này vì ngày hôm nay đối với họ là quá dài, vì thế nên cậu không cần nhiều thức ăn. Vương và Kiệt thận trọng đứng dậy, họ chia tay con hổ rồi tìm đường về ngôi làng.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.