Chương 33: Quyết chiến diều hâu khổng lồ - Đã quá mệt


Quả nhiên, Vương và Kiệt ngồi được một lúc thì lũ diều hâu bắt đầu xuất hiện. Từ phía đông ngôi làng, dáng những đôi cánh khổng lồ dần lộ diện. Một con, hai con, rồi đến hàng chục con ... chúng bay tít trên cao, lòng vòng trên bầu trời, thỉnh thoảng chúng lại hét lên những tiếng
oóc oóc
. Bóng của lũ diều hâu lượn lờ trên không chung cùng tiếng thét cũng đủ khiến người già và trẻ nhỏ run lên vì sợ hãi. Nhưng dân làng cũng đã quá quen với cảnh này, những ngày như thế, ngôi làng trở lên tĩnh lặng một cách lạ thường, tất cả mọi người cho dù là binh lính cũng đều ở yên trong lều trại, trong tháp canh. Lịch sử ngôi làng chưa từng ghi chép có sự giao chiến thực sự nào với diều hâu kể từ cuộc tấn công đầu tiên mười tám năm trước nên đồng nghĩa với việc họ chưa từng ghi nhận thương vong hay đã tiêu diệt được con diều hâu nào chưa? Nhưng họ biết chắc chắn rằng tấn công lũ diều hâu là rất khó. Chúng thường bay lượn trên bầu trời cao quan sát trước khi tấn công, những cây cung hay thậm trí là nỏ của Vương cũng không thể vươn tới tầm bay của chúng. Khi xác định được mục tiêu bằng đôi mắt cực kỳ tinh ranh, chúng sẽ xà xuống với một tốc độ khủng khiếp, rồi bằng đôi chân cực khỏe, chúng có thể quắp cả một con bò trưởng thành nhấc bổng lên không trung, mang về tổ đánh chén.
Càng lúc sau, diều hâu kéo đến càng đông hơn, Vương ước chừng được khoảng bốn mươi con diều hâu, có lẽ giống như những loài khác, chúng cũng cần phải sinh đẻ, số lượng diều hâu tăng lên rõ rệt hơn kể từ vài năm trước.
- Này, khi nào thì chúng ta sẽ vào làng? - Kiệt hỏi Vương.
- Khi lũ diều hâu bắt đầu tấn công, chúng đang thăm dò mục tiêu, chúng đang ngắm vào những con gia súc, khi đó chúng sẽ không chú ý đến xung quanh, chúng ta sẽ vào làng và chạy theo con rãnh, đến thẳng ngôi miếu.
- Tại sao chúng ta không chờ đến khi lũ diều hâu bỏ đi?
- Khi diều hầu bỏ đi, dân làng và quân lính sẽ tràn ra cả làng, họ thống kê thương vong, thiệt hại, cậu không biết điều đó ư?
- Vậy là bắt buộc phải trở về lúc chúng đang ở đây ư?
- Lúc này, thì chỉ có cách đó, nếu chờ, chúng ta có khi phải chờ đến sáng mai.
Sau màn hú hét, bay lượn và quan sát thấy không có sự kháng cự nào từ phía ngôi làng, không lâu sau, lũ diều hâu đã bắt đầu tấn công. Từng con một, xà xuống chuồn lợn, chuồng trâu bò, tiếng la hét, đổ vỡ bắt đầu xuất hiện, lửa cháy một số nơi, những con lợn bị quắp đi kêu thét
éc

éc
trong vô vọng.
-Đi thôi, chúng ta phải chạy thật nhanh qua cách đồng - Vương hét lên
Cả Vương và Kiệt đều đứng bật dậy, họ nhanh chân chạy về phía cái cống, Kiệt bắt đầu chui vào trước, đang cúi thấp người xuống và chuẩn bị chui vào cái rãnh. Kiệt sững người lại vì một giọng nói từ phía sau của Vương.
Ôi không!

-Chuyện gì vậy?
Kiệt hốt hoảng quay lại phía sau nhìn Vương, cậu đang thất thần giống như nhìn thấy một thứ gì đó… Cảm thấy có chuyện không lành, Kiệt chui lên ngay lập tức và rút cây giáo của mình thủ thế, nhưng bóng tối khiến cậu không nhìn rõ là thứ gì, một thứ gì đó di chuyển từ phía khu rừng.
-Là nó… con hổ con - Vương đáp.
Từ trong bụi rậm, con hổ con mà họ bắt được khi nãy từ đâu chui ra, chậm rãi đi bộ tiến lại gần Vương và Kiệt, hổ thuộc họ nhà mèo, trong bóng đêm, nếu nhìn thẳng vào mắt, đôi mắt nó sẽ sáng rực lên. Vừa tiến lại gần Vương, nó vừa kêu
ngao

ngao
giống như một con mèo con vỡ tiếng.
- Nó bám theo chúng ta nãy giờ sao? - Kiệt thất thanh.
- Đúng thế, bám theo đến tận đây, tớ nghĩ là nó đói, và nó theo chúng ta để xin đồ ăn - Vương đáp.
- Làm thế nào đây, chúng ta không có thời gian đâu, kệ nó đi … đi thôi! – Kiệt kéo tay Vương nhưng Vương còn lưỡng lự.
- Từ từ đã nào!
Chần chừ một chốc, Vương chạy lại bế con hổ lên, cậu lấy thừng buộc một vòng quanh eo và vai nó giống như một cái dây cương rồi buộc vào thân mình. Cậu đeo nó trên lưng. Máu ở vết thương trên vai cậu vẫn chảy.
- Cậu điên à, cậu định mang nó về hay sao?
- Đúng thế, cứ mang về đã rồi chúng ta tính sau.
- Cậu sẽ nuôi nó ư?
- Đi về đã, rồi tính sau, tớ bảo rồi mà. Đi thôi! không có thời gian tranh luận đâu.
Không giằng co nữa, Kiệt chui vào ống cống, Vương đi theo sau, nước không quá cao đến ngang eo, con hổ bị dính nước kêu lên, nó còn nhỏ, Vương cõng nó lên vai, cậu cảm nhận được rõ ràng nó đang đói và sợ, nó đi theo cậu từ lúc đó đến bây giờ, vậy mà trong lúc giao chiến với kẻ lạ mặt, cậu đã tưởng nó sợ và chạy đi mất. Nếu như câu chuyện này được các cụ kể lại, các cụ sẽ bảo là họ có duyên đấy.
Thoát khỏi ống cống, Kiệt và Vương nhanh chân chạy đến khe rãnh nước cỏ cao. Lũ diều hâu vẫn đang oanh tạc. Một con diều hâu quắp theo một con dê bay vụt qua trên đầu bọn họ, rồi nó phóng vút lên trên bầu trời, bây giờ đã có chừng bốn mươi con diều hâu đang tấn công ngôi làng và thường thì thành tích của chúng là mỗi con diều hâu sẽ tóm lấy một con gia súc.
Di chuyển thấp người, cỏ lau cao, từ trong ngôi làng dường như không thể quan sát được Kiệt và Vương đã di chuyển, nhưng đến gần ngôi miếu, rãnh nước không còn sâu nữa, họ đã bị lộ diện và không thoát khỏi tầm quan sát của lũ diều hâu, việc này không nằm trong tính toán của Vương, có lẽ cậu đã quá coi trọng việc trốn tranh dân làng và quân lính hơn là việc bị diều hâu tấn công. Càng khó hơn khi cả hai chàng trai đều mang trên mình những vết thương nghiêm trọng, Vương còn cõng một con hổ con bên mình. Một con diều hâu đổi hướng, nó dễ dàng quan sát được từ trên cao khi có hai con mồi di chuyển ở phía dưới. Ngay lập tức nó xà xuống tấn công. Đang mải mê di chuyển, Kiệt và Vương không hề biết rằng ngay trên đỉnh đầu họ một con diều hâu đang xà xuống, gần tiếp đất, nó dương cao đôi cánh để hãm đà, nó từ phía sau đưa xuống phía trước rồi dựng tất cả những cái móng sắc nhọn lên để chuẩn bị quắp hai con mồi. Chỉ khi bóng của con diều hâu hiện rõ lên mặt đất thì Vương mới nhận ra được rằng nó đang tấn công cậu. Gần đến mặt đất, gió từ đôi cánh con diều hâu quạt lên mới rõ ràng và mạnh đến thế. Cảm nhận được mối nguy hiểm, Vương nhanh chóng bật nhảy về phía sau, Kiệt về phía trước, họ đã tránh được sự tấn công của con diều hâu lần thứ nhất. Con diều hâu đã bắt trượt con mồi, nó đập mạnh đôi cánh rồi lại bật lên không trung, nó lại bay lên cao để lấy đà chuẩn bị đáp xuống lần nữa. Thân hình đồ sộ là điểm yếu của chúng, rất dễ bị phát hiện và phán đoán hướng tấn công nhưng tầm tấn công của chúng thì quá rộng.
Vương lấy nỏ, Kiệt lấy giáo, con diều hâu bay một vòng không quá cao, rồi xà xuống, lần này nó vẽ một được vòng cung thấp dần đều đáp thẳng đến phía của Kiệt – con mồi phía trước. Kiệt nép mình vào rãnh nước và giương cao ngọn giáo chống trả. Một người lính trẻ chắc hẳn là sẽ khác biệt hơn so với một con gia súc rồi, con diều hâu gặp phải một đối thủ khó nhằn hơn là những con gia súc chỉ biết kêu và kêu, Kiệt phi giáo, rồi lại giương giáo lên chọc tới tấp về phía con diều hâu, con diều hâu lại phải bật lên không trung rồi bay lượn vòng vòng. Nó đáp trả lại Kiệt bằng một tiếng
ooóc
thé rách bầu trời khiến ai cũng phải sởn da gà.
Con diều hâu đối hướng bay lên cao.
Vương run rẩy cầm cây nỏ nhắm lên, nhưng nó đã bay quá cao so với tầm bắn của cậu. Dưới ánh trăng tròn, bầu trời trong và không có nhiều mây, hình bóng những con diều hâu vẫn đang vẽ những hình vòng cung chết chóc. Bất giác, cậu ngước lên nhìn theo con diều hâu đang nhỏ dần.
- Nó bỏ cuộc rồi, tranh thủ di chuyển đến ngôi miếu ngay – Kiệt hô lên.
Kiệt định quay đầu chạy, nhưng Vương thì vẫn đang đứng như trời trồng ở đó.
-Chạy thôi Vương, cậu làm cái gì đó?
Vương thẫn người, cậu vẫn đang hướng đôi mắt run rảy và mệt mỏi lên bầu trời.
-Ôi không? Nó không bỏ cuộc. Chúng không hề bỏ cuộc.
Kiệt nhìn lên bầu trời theo hướng của Vương đang nhìn, khoảng năm, bảy con diều hâu đang bay lòng vòng trên đầu của cậu. Không phải nó bỏ cuộc, nó đã gọi viện binh.
- Quả này thôi xong.
- Tớ không muốn chết trong đúng cái ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của mình đâu Vương ơi, chạy mau đi!
Vương và Kiệt, ở một vị trí không hề thuận lợi, giữa cách đồng, khi mà khoảng cách giữa ngôi miếu và hàng rào ngôi làng là như nhau, chỉ còn một cách vứt bỏ sự bàng hoàng và sợ hãi. Cậu cắm đầu cắm cổ chạy về phía ngôi miếu nhưng quãng đường còn lại là quá dài. Lũ diều hâu bắt đầu tấn công đợt hai, từng con một, nó xà xuống. Điều gì đó khiến chúng muốn ngắm vào Kiệt nhiều hơn. Kiệt liên tục bị chúng tấn công, cậu quay khắp các hướng để chọc giáo vào người chúng. Quá mệt mỏi khi bị tấn công từ nhiều phía, Kiệt lấy hết chỗ giáo của mình ra, cậu cắm xung quanh nơi cậu đang đứng, khoảng sáu, bảy cây giáo ngắn châm chia chỉa xung quanh cậu khiến lũ diều hâu cũng phải dè chừng hơn. Vương đứng từ phía sau, cậu bắn tên lên tục, nhưng lũ diều hâu di chuyển quá nhanh với một cơ thể đồ sộ, cộng với trời tối, những mũi tên chỉ giống như đang dọa chúng vậy. Bất ngờ một con diều hâu xà thấp xuống mặt đất, nó sải rộng đôi cánh, quét qua một cái nơi Kiệt đang đứng, Kiệt phải nằm sát xuống mặt đất mới tránh được cú quét đó. Đôi cánh to lớn và mạnh mẽ quét sạch những cây giáo cắm như chông quanh người Kiệt. Tổ chức phòng thủ tạm thời được Kiệt xây dựng đã bị phá vỡ, đôi bạn trẻ rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Vương đã bắn hết tên của mình, chỉ còn duy nhất một cái trên nỏ, còn Kiệt đã gãy hết giáo, cậu rút trong người ra con dao găm nhỏ của mình, nó quá nhỏ để có thể cứu cậu trong tình thế này. Kiệt chỉ còn biết chạy và né những cú vồ từ trên cao của lũ diều hâu sát thủ này.
- Chúng ta sẽ bị phát hiện ra mất… Vương nói vọng lên.
- Giờ còn lo đến điều ấy sao, lo mà giữ mạng đi, tớ không muốn chết trong cái ngày này đâu.
Từ phía sau lưng kiệt, một con diều hâu đang lượn từ trên cao xuống, nó vẽ lên bầu trời một đường cong tuyệt hảo, điểm cuối cùng của nó đáp xuống chắc chắn nơi Kiệt đang đứng, Vương cũng vậy, thậm trí lũ diều hâu còn đáp xuống, nó tấn công ngay trên mặt đất,
lũ diều hâu đang đi bộ kìa
. Vương trèo lên phía trên rãnh nước, nếu như lũ diều hâu đi bộ kiểu này, càng ở dưới thấp càng nguy hiểm, nó sẽ bổ vào đầu họ mất. Vương bắn mũi tên cuối cùng về phía một con diều hâu đang
đi bộ
. Nó đập đôi cánh để gia tăng tốc đồ rồi lao đến phía Vương, bị trúng tên, nó khựng lại, nhưng nó quá to so với mũi tên, chỉ giống như một cây tăm cắm vào cơ thể một người to lớn. Thậm trí nó còn bình tĩnh nhổ mũi tên đó ra khỏi người rồi đáp trả lại Vương bằng một ánh mắt sắc nhọn.
Vết thương trên vai cậu vẫn đang chạy máu, trên lưng lại là con hổ con, Còn Kiệt cũng đã sắp kiệt sức với vết thương từ kẻ lạ mặt khi nãy dành cho cậu, di chuyển cả một quãng đường dài và giờ căng sức chống trả lũ diều hâu. Hai người rơi vào tình thế tuyệt vọng.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.