Chương 34: Ân nhân


Trong nhà giam lạnh lẽo, ông Quy, nhìn qua cửa sổ, đôi bàn tay nắm lấy song cửa, ông có thể quan sát được một góc bầu trời và quan sát kỹ từng con diều hâu, những con diều hâu khiến ông không thể ngủ được. Mỗi lần một con diều hâu xà xuống mặt đấy, ông lại cảm nhói trong lòng, rồi khi chúng bay lên và mang theo một con gia xúc nào đó, ông lại thở phào nhẹ nhõm hơn, cho dù chỉ là một chút. Trong một vài khoảnh khắc, ông cảm thấy hối hận vì những gì ông đã nói với Vương.

Chưa bao giờ ta muốn rút lại lời nói của mình như lúc này, thằng Vương thông minh, nó có thể hiểu được, nhưng như thế này thì nguy hiểm cho nó quá

Ngay cái khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một ngày dài thực sự mệt mỏi đối với hai chàng trai, tưởng chừng như kế hoạch đã thành công một nửa và họ đã an toàn về đến ngôi làng, thì chỉ cách ngôi miếu chừng năm mươi bước chân, Kiệt và Vương đang phải đối mặt với lũ diều hâu sát thủ và hiếu chiến. Vương khụy xuống, vết thương nặng ở cánh tay còn chảy máu và đau khủng khiếp, con hổ trên vai, cậu kiệt sức rồi. Đôi mắt đã mờ đi, từ phía xa, một con diều hâu khác lao xuống chỗ của Kiệt, cái bóng của nó in rõ trên mặt đất, đôi cánh rộng đến các chục bộ và những cái móng sắc nhọn giương lên, Kiệt đã hết giáo, một số bị gãy, một số đã phi nhưng không một con diều hâu nào bị thương, từ phía sau, Vương nhìn Kiệt, cậu chỉ còn biết khua khua con dao găm mà cậu vẫn luôn mang bên người, hai con, ba con... những con diều hâu, chúng không bay nữa mà đi bộ, chúng từ từ tiến lại gần Kiệt, giống như chỉ chờ cậu ngã xuống là xông vào.
Bất ngờ, một vệt sáng hình vòng cung xuất hiện, đầu mũi tên có lửa cháy từ phía xa vẽ lên đường chân trời một đường cong cắm thẳng về phía con diều hâu đang ở gần Kiệt, mũi tên đã trúng, lửa bắt vào lông con diều hâu khiến nó lảo đảo phải đổi hướng, nó bay thẳng lên trên bầu trời rồi dãy dựa, dùng chân cố găng đạp mũi tên bay ra, rồi cũng từ phía đó, liên tiếp là những mũi tên lửa cháy khác bay đến. Cũng giống như hầu hết lũ quái thú có lông, lũ diều hâu cũng sợ lửa, dè chừng hơn, chúng lùi lại và không tấn công Kiệt nữa, một con diều hâu khác trúng tên, nó lùi lại rồi dùng cánh và chân lăn lộn trên nền cỏ hòng dập tắt được ngọn lửa. Trong cái lúc lờ mờ đó, Vương đã nhìn thấy những mũi giáo liên tiếp phi về phía một con diều hâu đang tấn công cậu. Bóng dáng một thanh niên cao lớn, người đậm, một tay cầm rừu, một tay cầm giáo liên tục phi và chọc vào những con diều hâu. Lửa bắt đầu bén vào cỏ và cháy sáng cả một góc cánh đồng.
Vương kiệt sức, cảm giác rằng cơ thể cậu như chìm dần xuống mặt đất, Vương cảm nhận được sự lạnh lẽo của nền đấp ẩm, những tảng đá lớn, những mạch nước ngầm, rễ cây. Xung quanh tối dần, phía trên những ánh sáng le lói dần vụt tắt, cậu không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Cơ thể cậu cứ thế chìm xuống dưới mãi không dừng. Dưới lòng đất tối tăm, những tia sáng chiếu lên, lớn dần, một màu đỏ như lửa địa ngủ đang ở phía dưới lưng Vương. Cậu vẫn đang rơi xuống, chìm dần vào thứ ánh sáng chết chóc …
Mình đã chết rồi sao
. Rồi đột nhiên, một bàn tay màu trắng, nhẹ nhàng vươn tới trước mặt Vương, hình bóng một người phụ nữ hiện lên, xinh đẹp và dịu dàng, nàng ấy đưa bàn tay hướng đến Vương như muốn cậu nắm lấy nó. Vương đưa tay mình lên, nắm chặt lấy đôi bàn tay của người phụ nữ, cô gái kéo Vương lên … ánh sáng màu đỏ từ địa ngục dần bé lại, rồi tắt hẳn.
Vương ngất đi, cậu không còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau, đã gần đến giờ trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ và cả những lỗ dột trên mái nhà, có tiếng chim hót quen thuộc vào mỗi buổi sáng. Bụng kêu ọc ạch, cơn đói đã khiến Vương tỉnh dậy, cậu thấy đang nằm trên giường của ông mình trong ngôi nhà quen thuộc.
Mình, còn sống ư, đây là nhà mình, hay nhà giam?
Vết thương trên vai của đã được băng bó, cậu mệt lả vì đói, quần áo cũng đã được thay bằng một bộ khác sạch sẽ hơn. Vương đang cố gắng ngồi dậy thì nghe thấy giọng của My.
-Đừng cố gắng ngồi dậy, vết thương còn nặng lắm, cậu cứ nằm đấy đi!

Là cô bạn My, mình có nằm mơ không đây? Mình chưa chết?
cô ấy đang chăm sóc Vương, nhìn xuống nền nhà, Kiệt đang nằm ở phía bên đó, trên mấy tấm chăn mỏng, Kiệt có lẽ cũng bị thương và có lẽ còn chưa tỉnh.
- My đấy à? sao tớ lại ở đây.
- Hôm qua cậu đã bị ngất, cậu còn nhớ gì không?
Vương ôm lấy đầu, rồi cậu nắm đến cẳng tay nơi bị trúng tên, vết thương không còn đau nữa, nhưng khá nhức.
- Tớ chỉ nhớ lúc bị lũ diều hâu tấn công, rồi dường như đã có ai đến, tớ đã ngất đi, rồi ai đã cứu bọn tớ.
- Đúng rồi, Hùng và Thạch đã cứu hai cậu.
- Là Hùng và Thạch ư?
- Đúng rồi, họ đã cứu hai cậu và mang về đây.
- Thế giờ họ đâu?
- Họ ở ngoài kia? - My bê bát cháo hành và tía tô đã nấu xong lại cho Kiệt và đem cho Vương một bát.
- Các cậu ăn đi cho khỏe, tớ nấu đó, để tớ gọi họ vào. Không biết vì chuyện gì mà khiến hai cậu ra nông nỗi này.
Vương quá đói, cậu húp bát cháo hành nhưng vì nó quá nóng nên cậu đã đặt nó xuống giường. Một lúc sau Hùng và Thạch đi vào, bóng dáng Thạch chắn hẳn là người đã cứu Vương đêm qua, còn người đã bắn tên lửa vào lũ diều hâu có lẽ chính là Hùng.
-Này! cảm ơn bọn này chưa? Không có bọn này thì hai cậu đã bị xẻ thịt làm thức ăn rồi đấy… Thạch nói một cách bỗ bã.
Vương không nói gì, cậu còn khá bất ngờ khi được Thạch và Hùng cứu.
- Trời phù hộ các cậu, tổ tiên gánh còng lưng nhé. Bọn tôi đến chậm một chút thôi là xong.
Hùng tiến lại gần Vương, rồi một gõ vào người Vương một cái.
- Sao còn ngây ra đấy, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra sao?
Cùng lúc đó Kiệt cũng đã tỉnh giấc, Kiệt không bị thương nặng như Vương, vết thương ở ngực cậu cũng không phải bị gãy xương, chỉ là cú đánh quá mạnh khiến cậu khó thở giống như bị sốc.
-Ai đó có thể kể cho tớ, về sau như thế nào được không?
Hùng bắt đầu kể lại cho Vương và Kiệt nghe.
Ngày hôm đó, người dân trong làng được cảnh báo rằng vào đêm trăng rằm sẽ có thể có diều hâu tấn công, cả ngày quân lính đi khắp mọi nơi, gõ cửa từng nhà và căn dặn, mọi người chèo chống nhà cửa. Khi đó Hùng đã đến nhà của Vương và kiểm tra xem cậu đã về chưa nhưng họ chưa về. Hùng cảm nhân được có sự nguy hiểm nên đã đến tìm Thạch, nói rằng nếu họ về sẽ trợ giúp.
Thạch và Hùng đã vào trong nhà của Vương, giả vờ như có người ở nhà để đề phòng quân lính có qua, đến khi trời tối, đợi hai người không về. Hùng đã tìm quanh nhà và chưa tìm ra được căn hầm bí mật. Khi lũ diều hâu tấn công, quan sát từ phía nhà ông Quy, Hùng đã nhìn thấy lũ diều hâu tập trung tấn công vào khu vực cái miếu, nơi đó không hề có gia súc, nghi ngờ rằng chính là lúc Vương và Kiệt về, nên Hùng và Thạch đã phi ngựa ra đó. Khi thấy Kiệt và Hùng giao chiến với diều hâu, họ lao tới giúp.
- Quân lính luôn tìm cách để chế ngự lũ diều hâu, nhưng đã rất nhiều lần không thành công, điểm yếu duy nhất của chúng là lửa, vì thế tớ đã chuẩn bị giẻ để bọc đầu tên, mỡ lợn và đóm. Hùng nói với Thạch.
- Tại sao quân lính lại không tấn công mỗi khi chúng đến?
- Chúng quá đông và hung hãn, cha tớ kể ngày xưa họ đã làm cách đấy, nhưng không đuổi được chúng, hơn thế lại chúng sẽ lại tấn công cả con người. Nếu như chúng ta không tấn công nó, nó sẽ chỉ trộm cắp gia súc thôi. Và những mũi tên lửa đã gây ra những vụ cháy không đáng có.
Khi lũ diều hâu bị lửa tấn công, một số bụi có cháy rụi khiến chúng khó tấn công đến Kiệt và Vương, Thạch đã cõng Vương còn Hùng thì dìu Kiệt. Họ chui xuống con đường hầm ở ngôi miếu.
-Lửa cháy to, dân làng và quân lính đã phát hiện ra, nên tớ đã bảo Thạch phá hủy cái miếu rồi. - Hùng nói với Vương.
Thạch là người cuối cùng xuống đường hầm, Vương và Kiệt, Hùng đi về căn phòng trước, còn Thạch ở lại. Trước khi chạy đi, Thạch xô đổ cái miếu và phá hủy cột chống. Cuối cùng thì nó cũng sập, nay chúng ta không để đi được con đường đó rồi.
- Cái gì, các cậu vào căn phòng của cha tớ? Rồi còn phá hủy cả ngôi miếu ư? Vương nói với giọng quở trách. Dù sao thì căn hầm này Vương không muốn cho quá nhiều người biết.
- Nếu không phá nó, chúng ta chắc chắn sẽ bị phát hiện, lửa cháy to đã khiến quân lính chú ý rồi. Cậu muốn lộ căn hầm ư?
- Ơ!
Vương ngượng ngịu, không nói được gì nữa, dù sao thì Hùng và Thạch cũng đã cứu mạng của cậu. Cậu còn chưa nói lời cảm ơn nhưng cậu chợt nhớ ra con hổ.
- Trời đất, thế còn con hổ, con hổ của tớ đâu?
- Con hổ à, bọn tôi nấu cao rồi.
Thạch đáp và cười một cách sảng khoái.
- Cái gì, Vương cố bò dạy, sao cậu dám… cậu có biết vì nó mà bọn tớ suýt chết đó.
- Cần gì do con hổ, các cậu cũng vừa mới thoát chết đó.
Hùng xua tay Thạch - Đừng có đùa nữa - Hùng nói:
-Con hổ bọn tớ để dưới hầm, nãy My cho nó ăn rồi, chắc giờ nó đang ngủ.
Vương nằm xuống, cậu tỏ ra khá mệt mỏi, còn Kiệt không nói gì, cậu chỉ trầm ngâm, cậu không ngờ chỉ qua một ngày mà đã gặp bao nhiêu chuyện, đến vài lần hú hồn thót tim, cũng suýt thì nguy hiểm đến tính mạng nữa, có lẽ không có Hùng và Thạch thì hai người cũng đang nằm trong dạ dày của mấy con chim rồi.
My đem một bát cháo hành tía tô lại cho Kiệt, cô ngồi lại bên cạnh Kiệt, Kiệt nhổm người dậy nhưng khá khó khăn, vết thương ở ngực cậu thâm lại.
- Cậu cứ nằm đi, để tớ đút cho nhé.
- Ơ…
- Lát khỏe lại rồi kể cho bọn tớ nghe các cậu đã đi đâu, làm gì, và con hổ con kia nữa.
My bón từng thìa cháo cho Kiệt trước sự chứng kiến của ba thanh niên. Hùng, Thạch, Vương đang suy nghĩ không biết nên chém hay băm Kiệt ra làm bao nhiêu mảnh nữa cả. Khi Kiệt và Vương đã tỉnh táo, bà người Hùng, Thạch, My họ lần lượt lặng lẽ ra về để tránh sự chú ý của mọi người. Lúc này, có lẽ quân lính vẫn đang rà soát thiệt hại của ngôi làng sau đêm hôm qua ra sao.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.