Chương 36: Bị truy tìm


Sau cái đêm trăng tròn, buổi chiều tại nhà của phó tướng Hưng, như thường lệ, Hùng bị cấm cửa và đang tập bắn cung trong cái sân nhà rộng rãi với sự trợ giúp của Tam và Tứ. Trong lúc ông Hưng - phó tướng không có nhà, Hùng quyết định nghỉ tập và vào căn phòng của người phu xe đã đánh xe ngựa cho cha của mình, ngày mà cậu đã kể chuyện cho cha. Khi ấy người phu xe chuẩn bị nghỉ trưa.
- Này ông, dậy đi, cháu có chuyện muốn hỏi?
- Có chuyện gì thế cậu chủ?
- Sáng nay, ông đã đưa cha cháu đi đâu?
- Sáng nay ư? Đi vào gặp trưởng làng như mọi lần thôi, vài ngày một lần cha cậu lại vào đó mà.
Ông lão phu xe ngồi dậy, một chân cao, chân thấp ngồi trên giường. Hùng đến bên và ngồi bên cạnh.
- Có chuyện gì thế cậu chủ? Bỗng dưng lại quan tâm đến phó tướng vậy?
- À! không, cháu muốn biết là cha cháu đi đâu thôi?
- Dạo này ta không thấy ông đi đâu ngoài vào cung thôi, thỉnh thoảng ông ấy có ra chợ, phát đồ ăn, rồi đi tuần các khu canh gác... không thấy có gì lạ.
- Ông thử nhớ lại xem, cha cháu có đi đâu không? Một nơi lạ lẫm nào đó?
- Không mà, từ chỗ trưởng làng ra ông ấy về thẳng nhà, hôm nay thì không đi nơi nào khác.
- Vậy ạ! Thôi được rồi, cháu hỏi vậy thôi, ông đừng kể là cháu hỏi cho cha cháu biết.
- Ừ!… lạ nhỉ…
Hùng đứng dậy rồi đi ra ngoài, bỗng nhiên ông phu xe gọi với ra.
- À này, cháu!
- Vâng - Hùng quay lại.
- Sáng nay lúc trước khi vào nhà của trưởng làng, ông ấy có gặp đội trưởng đội thợ săn số 1, nhưng là gặp ngang đường nên ta nghĩ không có chủ định gặp, đội trưởng đội thợ săn số 1 lên xe của ông ấy, hai người đã nói chuyện khá lâu. Xong rồi ai đi đường nấy.
- Vậy ạ, cháu cảm ơn ông nhé, ông có nghe được họ nói chuyện gì không?
- Chuyện quân binh triều chính, làm sao ta dám nghe, ta mà nghe trộm sẽ bị quở trách chết.
Hùng đưa cho ông lão vài đồng xu lẻ, ông lão không nhận, cậu dúi vào tay áo ông.
-Ông cứ nói cho cháu, chỉ mình cháu thôi, có thể nhờ những gì ông nói mà giúp được nhiều người an toàn, ông hãy nói đi, cháu thề sẽ không tiết lộ dù nửa lời.
Hùng năn nỉ một lúc, cuối cùng ông lão không cản được sự cám dỗ của đồng tiền, ông cũng chịu nói ra:
- Ta không nghe rõ sự tình như thế nào, nhưng mà ta thấy họ có nhắc đến một người tên là Kiệt, có phải Kiệt là cậu bạn của cháu không?
- Có thể lắm, ông kể tiếp đi, họ bảo sao?
- Họ bảo sẽ bắt Kiệt.

Bắt ư, Kiệt có tội tình gì mà bắt cậu ấy
… Hùng thầm nghĩ
chẳng nhẽ cha của cậu đã không giữ lời hứa, ông ấy muốn bắt Vương và Kiệt vì tội vào rừng
.
- Còn gì nữa không ông? Hùng tiến sát lại gần ông lão.
- Không có gì khác đâu, nhưng có vẻ họ đang do dự… ngoài ra ta không còn nghe thấy gì khác.
- Họ có nói bao giờ bắt không?
- Không, ta thấy cha của cậu có nói một câu ...
chưa đến lúc
hay là
chưa chắc chắn
… gì đó thôi, ta đoán họ chưa làm việc đó đâu. Có lẽ mới chỉ là phỏng đoán, hoặc đang điều tra cháu ạ!
Vội kết thúc cuộc trò truyện, Hùng bất giác đi ra khỏi căn phòng, cậu đang nghi ngờ có chuyện gì đó không lành. Hùng vẫn còn nhớ như in Kiệt và Vương đã kể rằng đội trưởng đội thợ săn số 1 đã gặp gỡ một người lạ mặt và một trong những kẻ lạ mặt đó đã tấn công Vương và Kiệt. Chẳng nhẽ phó tướng - tức cha của Hùng lại muốn bắt Vương và Kiệt, đã bắt Kiệt thì phải bắt Vương chứ. Hùng cảm thấy giằng xé, mặc dù cậu luôn ganh tỵ với Kiệt nhưng phải thừa nhận cậu và Kiệt khá thân và đều giỏi võ nghệ như nhau. Giống như Kiệt, Hùng luôn coi Kiệt là một đối thủ đáng gờm, không phải để ganh ghét mà là để thi tài và phấn đấu. Hùng đang nghĩ cậu có nên cho Kiệt và Vương biết chuyện này, hơn nữa chính xác câu chuyện là như thế nào cậu không được nghe trực tiếp, nếu như nói cho hai người ấy biết thì họ sẽ lại trốn chạy. Cậu ngồi vào ngế đá trong sân nhà, nơi có thằng Tam và thằng Tứ đang ngồi chơi ô ăn quan. Chúng nó lấy mấy cái hòn sỏi để chơi, gạch để vẽ ô,
hai thằng như hai đứa trẻ con, có chơi cái trò cũ rích ấy mà cũng cãi nhau.
Hùng ngồi trên lẩm bẩm.
-Hì, cậu chủ, trò này tuy đơn giản, nhưng cũng có sự tính toán cả đấy, đi nhầm một nước là thua to.
Thằng Tam đi nước chơi kiểu gì để tích một ô to đùng gần chục hòn sỏi, một lúc sau thằng Tứ tính toán nước đi ăn được cả chục hòn sỏi ấy. Thằng Tam tức lắm, còn thằng Tứ thì cười khoái trí:
-Ha ha, ai bảo để dành cơ, tích vào đấy cho lắm tính âm mưu, ý đồ gì, cuối cùng bị ta ăn hết … ha ha!
Những trò chơi
dành cho trẻ em
này thường không được Hùng quá quân tâm, mặc dù lũ quân lính chúng vẫn thường chơi, mấy đứa con gái thì chơi cái trò
chuyền
hay bóng chuyền, trò này cần chuẩn bị một số dụng cụ như khoảng chục cây đũa, và một quả bóng thường là một quả bưởi nhỏ.
Chẳng bao giờ chơi mấy cái trò chơi mà cậu coi là trẻ con ấy, Hùng vào trong nhà lấy cung và tên ra, có lẽ bắn tên sẽ làm cậu đỡ căng thẳng hơn, hơn nữa giờ cha đang cấm cửa, cậu cũng chưa biết mình nên báo tin cho họ như thế nào, nếu sai thằng Tam và Tứ, thì chỉ cần tướng Hưng quát một câu thì chắc chắn họ sẽ khai ra hết, hai đứa này thật thà mà. Thằng Tam và Tứ thấy chủ lấy cung, chúng chạy vội vào lấy bia bắn, thằng Tam chạy phía sau còn lẩm bẩm.
-Cậu chủ tập bắn tên … Quả này lại rách quần rách áo rồi.

Vài ngày sau đêm trăng rằm, một ngày đẹp trời, nắng dịu nhẹ và có mây. Vương đến thăm ông của mình, ngồi bên cạnh khung gỗ nơi giam ông, ông Quy vẫn còn khá khỏe mạnh, cậu không thấy dấu hiệu của việc ông bị đánh đập hay tra tấn, chỉ còn khoảng một tuần nữa là ông sẽ được thả ra, bình thường với tội này thì chỉ bị giam từ hai cho đến ba tuần mà thôi. Vương đem đến cho ông một cái điếu cày mới, một ít thức ăn khô, một ít thuốc lào. Thời gian ông bị giam cũng đã gần chục ngày, quân lính cũng không kiểm soát ông và Vương quá chặt, may thay họ lại có một cuộc nói chuyện mà không có người lính nào đứng ở giữa.
Vương kể lại cho ông nghe về câu chuyện mà cậu đã gặp phải trong rừng, ông Quy, với hàng chục năm kinh ngiệm chinh chiến trong rừng nhưng về cơ bản ông cũng không đi ra khỏi tấm bản đồ mà cha của Vương vẽ, những chuyện này ông lần đầu tiên thấy. Không khỏi suy nghĩ, ông ôm lấy đầu một lúc rồi vuốt ngược mái tóc về đằng sau, ông lấy thuốc lào mới, kéo một hơi, rồi ngồi dựa vào tường gạch đã phủ đầy rêu mốc.
- Chuyện này kỳ lạ thực sự! Lũ hổ tập trung lại một chỗ, số lượng không ngừng tăng, rồi là người lạ mặt, rồi tên đội trưởng đội thợ săn số 1, không có dấu vết mới của một cuộc chiến lớn xảy ra.
- Vâng, đó là tất cả những gì cháu biết được. Đến nay cũng đã vài ngày, có vẻ như chúng cháu đã giữ được hoàn toàn bí mật.
- Tay đội trưởng đội thợ săn số 1, ta không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng nếu ta không nhầm, trước kia hắn là bạn thân của cha con đó. Một người đồng đội.
- Là bạn thân của cha con ư? Sao ông lại không chắc chắn.
- Trong mỗi cuộc đi săn vào rừng, cha con, tức là đội trưởng sẽ chọn ra vài người thân cận nhận, và ta đã vài lần thấy họ hay đi với nhau, tên này ít nói, cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, hắn chỉ thích đi săn và bắn. Mà chuyện này con đã báo lên quan binh chưa?
- Con chưa, có điều gì chắc chắn đâu ông mà báo, hơn nữa con cũng không biết phải làm thế nào? Lộ ra chuyện bọn con vào rừng thì lại rắc rối.
- Đúng là sẽ rắc rối to nếu lộ chuyện con vào rừng, hơn nữa lũ người lạ mặt kia sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, và nếu có liên quan đến tay đội trưởng đội thợ săn số 1, thì các con sẽ gặp nguy hiểm ngay trong ngôi làng, hãy suy nghĩ thật kỹ.
- Vậy theo ông, con nên làm thế nào, tiếp tục vào rừng tìm hiểu, hay bỏ qua chuyện này, coi như chưa nhìn thấy gì, chưa có chuyện gì?
- Ta có một cảm giác đang tồn tại một âm mưu gì đó, lớn hơn tất cả những sự kiện mà làng đã trải qua, nếu báo lên quan binh được, ta cũng sẽ làm, nhưng phải là một người đủ tin tưởng, đủ bảo vệ các con.
- Phải chọn một người đủ tin tưởng… - Vương dừng đột ngột.
Cuộc nói chuyện của hai ông cháu phải dừng lại khi một người lính đi vào, hắn dùng giáo, gõ lên tường vài tiếng như cảnh báo hai ông cháu rằng họ gặp nhau đã quá thời gian.
-Thôi cháu về nhà đi, ta ở đây vẫn khỏe, vài ngày nữa chắc được thả thôi.
-Vâng! Cháu về nhé, ông cũng yên tâm, mấy hôm nay ngủ một mình cháu quen rồi.
Vương chia tay ông rồi về nhà.
Hàng ngày, My vẫn đem một ít cháo và thuốc cho Vương uống, nhưng lần nào cũng có Kiệt đi theo, Kiệt tỏ ra là mình đã hồi phục, cậu đã có thể tập giáo và bắn cung như chưa hề bị thương. Còn Vương chắc phải mất một thời gian nữa, vết thương đã đóng vảy, có lẽ một vài ngày nữa nó lên da non. Giáo mác không phải sở trường của Vương nên ngay cả khi bị thương cậu vẫn có thể tập luyện được, đó là bắn nỏ và sửa chữa nó. Ngày ngày cậu dậy sớm, đun nước và luộc khoai, hôm thì nấu cơm, thịt thì có My và Kiệt mang đến cho cậu.
Một buổi chiều giống như mọi ngày, khi Kiệt và My đến, Vương kéo hai người vào trong nhà, rồi khép hết các cánh cửa lại.
-Suỵt, hai cậu vào trong này đợi tớ.
My và Kiệt ngồi xuống ghế, lúc này Vương mới gọi:
-Gạo ơi, ra đây, Gạo ơi.
Gạo là tên của con hổ con, từ trong gầm giường rụt rè chui ra, My khá bất ngờ vì sự dễ thương của nó, nó có vẻ phổng phao và vui vẻ hơn từ hồi mới bắt về hôm trước, có lẽ được Vương cho ăn khá đầy đủ.
- Sao cậu dám mang nó lên trên này? Cậu không sợ bị phát hiện sao? - Kiệt tỏ ra bất ngờ.
- Hầy! Tớ làm gì còn lựa chọn nào khác, nó ở trong bóng tối suốt, nó sợ, cũng muốn chạy nhảy mà, nên tớ mang nó lên đây. Nhưng tớ đang cố huấn luyện nó chỉ ở trong nhà thôi. Nói thật, có lần tớ đã mang nó ra ngoài nhưng phải gần nửa đêm khi trời tối thui.
My ngồi xuống bên cạnh con hổ, nó quen tất cả mọi người nên không tỏ ra sợ hãi, My vuốt lưng nó khiến nó khá thích thú, nằm xuống ngửa cả cái bụng căng đầy cơm ra cho My gãi gãi.
- Ồ, một con hổ đực.
- Này Vương? - Kiệt hỏi - Từ ngày hôm đó, cậu có thấy gì lạ không? Có bị quan lính điều tra không?
- Tớ không, không thấy gì cả, họ có qua nhà nhưng tớ chỉ ở trong nhà và thò đầu ra cửa. Thế còn cậu?
- Tớ cũng không, chỉ thấy lạ là không thấy Hùng và Thạch đâu, mà không biết hai tên đó có làm lộ chuyện của chúng ta không nữa?
- Không đâu, nếu lộ thì quân lính họ bắt chúng ta đi rồi, hơn nữa họ đang ráo riết chuẩn bị cho đại lễ hội nên mình nghĩ họ không nhớ đâu.
My ngồi bên cạnh con hổ, cậu nghe thấy câu chuyện của Vương và Kiệt, thực ra những chuyện gặp ở ngoài rừng, Kiệt cũng đã kể cho My nghe hết.
-Hai cậu, tớ có ý kiến thế này, tớ chỉ là một người học thày thuốc, không phải thợ săn, cũng không phải nam nhi, nhưng các cậu làm gì thì làm, tuy vậy tớ không đồng ý hai cậu lao vào rừng nguy hiểm như thế đâu, suýt mất mạng đến hai, ba lần trong một ngày, nếu như không có quý nhân phù trợ thì các cậu đã đi gặp tổ tiên rồi đấy.
Kiệt và Vương không nói gì, tuổi trẻ thích bay nhảy, khám phá quả không sai nhưng những gì cô bạn gái nói cũng có lý.
Vương đáp:
-Ngoài rừng có hàng tá những thứ hay ho và kỳ lạ, nếu cứ du dú mãi trong ngôi làng thế này thì chán chết, Tớ cá là nếu cậu vào rừng thì cậu cũng sẽ thích mê mà thôi.
Thực ra, mọi người đều biết My không phải là một cô gái nhút nhát, hàng ngày, cô vẫn tự một mình đi khắp nơi quanh làng để hái thuốc, ngắm những cảnh hoàng hôn, bình minh, những gì đẹp nhất của ngôi làng. Nhưng cô luôn cho mình một cái ranh giới, đó là khám phá hết ngôi làng, nhưng chỉ là trong ngôi làng mà thôi.
- À, các cậu hỏi về Thạch và Hùng à, Thạch thì bận chuẩn bị cho cuộc đi săn của trưởng làng vào khu rừng phía Nam, còn Hùng đã bị phó tướng cấm túc, cậu ấy chắc hẳn mấy hôm nữa cũng không được ra khỏi nhà.
- Một cuộc đi săn ư?
Vương và Kiệt hốt hoảng nhìn nhau.
-Thạch đi săn với trưởng làng? Còn Hùng bị cấm túc.
Vậy là rõ rồi, Hùng mà bị cấm túc thì có nghĩa là cha cậu ấy đã biết chuyện này, cùng lắm thì cũng đã nghi ngờ. Nhưng câu chuyện không còn giống như Vương và Kiệt nhận định, ngay cái khoảnh khắc ấy, Hùng từ đâu phi ngựa đến, cậu ấy chạy như điên rồi nhảy xuống ngựa, Hùng đập cửa.
- Mở cửa, Vương, Kiệt có ở đây không? - Rầm rầm rầm… - Tiếng đập cửa hối hả của Hùng.
- Có!
Vương nhận ra tiếng Hùng, cậu mở cửa cho Hùng rồi lại khép chặt cửa vào.
- Kiệt... cậu… - Hùng mệt, cậu thở không ra hơi.
- Cái cửa này, hết người này phá rồi lại đến người kia đập, nó hỏng mấy lần rồi đấy.
- Bây giờ… không phải lúc… nói đến cái cửa… Kiệt, cậu mau trốn đi ... quân lính sắp bắt cậu rồi đấy.
- Cái gì? - Cả My, Vương, Kiệt đều bất ngờ, họ quá đỗi ngạc nhiên, đã mấy ngày kể từ khi Vương và Kiệt trở về làng, mọi chuyện xảy ra vẫn êm đềm như chưa từng có chuyện đêm trăng rằm hôm đó.
Hùng đáp xuống đất một bọc vải, gồm cung tên, và một vài cây giáo, một ít quần áo cũ, đồ ăn khô, tất cả đều được bọc kín. Hùng đã chuẩn bị khá cẩn thận.
-Tớ không được biết lý do, nhưng chắc chắn quân lính sẽ bắt cậu, nãy tớ thấy tên đội trưởng đội thợ săn số 1 báo cáo việc này lên tướng quân và cha tớ, trong hôm nay hoặc cùng lắm là ngày mai, họ sẽ đến bắt cậu. Cũng có thể là ngay lúc này. Tớ đã liều mình trốn ra ngoài phủ để báo tin cho cậu.
Kiệt đeo tay nải lên vai, cậu như bị thôi miên mà chẳng nói được gì, có vẻ như dáng điệu hối hả của Hùng đang khiến mọi người chắc chắn rằng Hùng không hề đùa. Kiệt nhận thấy từ khi từ rừng về, quân lính thường xuyên qua nhà cậu hơn, họ giả vờ vào hỏi thăm, rồi nói chuyện với cha mẹ cậu về đồ gỗ. Vội vã, cậu đi ra khỏi cửa, nhưng khi vừa cầm vào tay nắm cửa thì cậu quay lại nhìn mọi người:
-À mà, giờ tớ sẽ đi đâu?
Chẳng biết phải đi đâu về đâu, Vương, Hùng, Kiệt và My quyết định cùng ngồi lại, họ bàn nhau kiếm nơi cho Hùng trốn.
- Hay là ở căn hầm của nhà tớ đi, ban đêm tớ cũng nhốt con hổ ở dưới đó, nó an toàn!
- Hay là Kiệt vào rừng?
My ngay lập tức phản đối, Kiệt vào rừng thì sẽ rất nguy hiểm, Hùng chỉ ra ba nơi mà Kiệt có thể trốn được, thứ nhất là căn hầm bí mật của nhà Vương, thứ hai là trong rừng, thứ ba là nhà của Kiệt, tuy nhiên phương án trốn tại nhà của Kiệt bị gạt đi ngay lập tức, ở nhà Hùng, Thạch, hay nhà My đều không được.
-Vậy là chỉ còn một phương án chọn giữa vào rừng và ở tại đây?
-Các cậu thử nghĩ kỹ xem, trong làng còn chỗ nào có thể trốn được không? Ví dụ như một căn nhà hoang chẳng hạn.
-Làng ta đông đúc, khó có thể trốn trong làng ngoại trừ căn hầm này.
Suy nghĩ một hồi mà không có kết quả, Kiệt càng ngày càng sốt ruột. Khi đã thực sự đem Kiệt vào tầm ngắm, quân lính của làng sẽ không lãng phí bất kỳ giây phút nào. Sau khi báo cáo và có sự đồng ý của tướng quân, họ bắt đầu đi tìm Kiệt, chắc hẳn chúng đã đến nhà và không tìm thấy Kiệt đâu, ngồi trong nhà, đám bạn trẻ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Không còn cách nào khác, Vương mở nắp hầm để Kiệt và con hổ chui xuống, mang theo cả giáo mác, cung tên, rồi cẩn thận đậy nắp hầm lại, kéo giường và chăn đệm lên che phủ. Vương mở hết các cửa nhà, cửa sổ ra, rồi cùng My và Hùng ra ngoài sân. Cùng lúc đó, quân lính ầm ầm kéo đến.
- Mấy đứa, có thấy cậu thanh niên tên Kiệt, con ông Tuấn thợ mộc đâu không?
- Không ạ! – Vương và My đồng thanh đáp.
Biết Hùng là con của Phó tướng nên quân lính không dám ở lại lâu, họ ngó nghiêng một chút vào trong nhà rồi nhìn xuống bếp. Ngoài sân, Hùng kẻ lên sân một hình ô ăn quan, rồi nhặt mấy hòn đá, cậu tự đi vài nước giống như đang chơi mấy trò trẻ con mà quân lính không để ý tới. Một lúc sau quân lính rút khỏi nhà của Vương. Bóng dáng những người lính đi khuất, lúc này Vương mới thực sự thở phào, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút vì Kiệt tạm thời an toàn, và bất ngờ hơn nữa, là họ không hề có ý định bắt Vương.
Lúc này Hùng mới nói:
- May mà tớ báo trước, không thì Kiệt đã bị bắt đi rồi.
- Nhưng sao họ lại bắt Kiệt đi chứ? Cậu ấy phạm lỗi gì? Chẳng nhẽ họ đã phát hiện ra, nhưng còn Vương? – My hỏi.
Hùng đáp - Tớ cũng không rõ. Tạm thời trong thời gian này, Kiệt ở ẩn trong hầm của cậu đi, có thông tin gì tớ sẽ báo cho, tớ về đây, ở lại đây lâu chắc chắn tớ sẽ bị nghi ngờ.
Vương biết Hùng đang bị cấm túc nên cậu không giữ Hùng nữa, My cũng thế mà ra về, Vương ở lại, cậu ở ngoài sân nghe ngóng tình hình. Từ lúc đó đến tối muộn, quân lính không còn quay lại lần nào nữa. Chờ đến gần nữa đêm, Vương tắt đèn dầu, cuộc chăn lại ở trên giường để giả vờ như đang có người nằm, rồi mới xuống hầm gặp Kiệt, Kiệt vẫn ở dưới hầm cùng với con hổ, lúc trời sẩm tối, My lại đem đồ ăn đến cho Kiệt và Vương, rồi cô đi ngay, không dám ở lại vì sợ bị theo dõi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.