Chương 42: Cuộc đi săn của trưởng làng


Ngay sao khi Kiệt rời khỏi ngôi làng, trưởng làng xuất hiện ở doanh trại đội thợ săn số 3 cùng đoàn tùy tùng. Đoàn của trưởng làng có một tổng quản họ Cao và bốn người nô tài. Người tổng quản này đã khá già, ông năm nay chừng 60 tuổi, ông để râu khá dài, người mảnh khảnh, vị tổng quản này đã phục vụ cho trưởng làng từ khi ông còn nhỏ cho đến này, một người trung thành tuyệt đối và được trưởng làng luôn tin tưởng. Và không thể thiếu đội quân luôn có mặt khi trưởng làng xuất hiện bên ngoài –
Đội cận vệ
. Nhưng trong cuộc đi săn lần này, ông chỉ mang theo có bốn người đeo mặt nạ Tý, Sửu, Mão và Tỵ. Sáu người còn lại ở trong cung bảo vệ tài sản và nơi ông ở. Ngoài ra còn có tướng Trung, đội trưởng đội thợ săn số 1 và một vài người lính của ông, đội trưởng đội thợ săn số 3 và những người lính này có trách nhiệm dẫn đường hay hoa tiêu. Một cuộc đi săn thường kéo theo khoảng gần hai mươi người tất cả, đôi khi có thể gồm cả một thày lang và một vài đầu bếp nếu như trưởng làng muốn thưởng thức luôn thành quả đi săn của mình ngay trong rừng.
Không có gì ngoại lệ và cuộc đi săn này vẫn diễn ra hàng tháng, chỉ có một chút khác biệt là lần này Thạch được vinh dự khi được chú Hoàng cho đi cùng.
Giờ thìn, khi tất cả mọi công cuộc chuẩn bị đã hoàn tất, trưởng làng cùng đoàn tùy tùng xuất phát, mỗi người một con ngựa, chỉ duy nhất có đoàn nô bộc, thày thuốc và người nấu bếp là họ đi bộ. Để đảm bảo ngựa an toàn, đội thợ săn số 3 cử thêm một người lính nữa dắt ngựa cho trưởng làng, đi theo sau là đội cận vệ bốn người, tướng Trung. Sau đó nữa là hai vị đội trưởng thợ săn, Thạch được ưu ái nên cậu được đi cùng với người cha nuôi. Từ địa điểm xuất phát, đoàn đi chuyển vào rừng về phía nam. Trên đường đi, cha nuôi vẫn thường quay sang để nói chuyện với Thạch, ông nói khá nhỏ vì không muốn gây ồn ào trong cuộc đi săn của vua. Ông vẫn kể và chỉ cho Thạch nghe về những gì trong rừng, nơi Thạch rất ít đươc cùng ông vào đó. Còn tay đội trưởng đội số 1, hắn cứ lầm lầm lỳ lỳ, và mọi người vẫn tò mò không hiểu sao hắn lại được tham gia trong cuộc đi săn lần này của nhà vua. Thi thoảng, ông ấy cùng với tướng Trung lại thì thầm vài câu to nhỏ không nghe rõ. Có lẽ ông ta được mời đến vì hắn là cánh tay phải của tướng quân.
Đoàn người ngựa tiến đến một bãi đất trống khá rộng, cây cối cũng không quá rậm rập, lại có một khe suối nhỏ chảy qua, khung cảnh khá lãng mạn, có vẻ như là đã được chuẩn bị lựa chọn từ trước, có những tảng đá lớn có thể làm chỗ nghỉ chân. Trưởng làng dừng lại và chọn nơi này làm nơi cắm trại. Đám tùy tùng của ông lập tức mang đồ đạc và dụng cụ đến để lập lên làm một cái lều trại khá lớn, một bếp lửa được quây bằng những viên đá cuội tròn, một ít củi để sẵn sàng nướng bất kỳ thứ gì là thành quả của cuộc đi săn.
Đến đây thì đoàn tùy tùng sẽ không di chuyển nữa, ai cũng hiểu rằng một cuộc đi săn ầm ĩ sẽ chẳng thành công khi lũ thú rừng dễ dàng bị gây chú ý với đoàn người đông như thế, chúng sẽ bỏ chạy trước khi lọt vào tầm mắt. Và người đứng đầu sẽ chọn ra khoảng ba đến bốn người đi cùng ông. Khi mọi công cuộc chuẩn bị đã xong xuôi, trưởng làng ra hiệu lệnh bắt đầu đi săn.
- Hai cận vệ Tý và Mão, đội trưởng đội thợ săn số 3, một người lính của anh hãy đi theo ta - Trưởng làng nói, rồi ông chỉ về phía tướng Trung.
- Tướng quân, ông có thể đi săn tùy ý ông nhé, chúng tôi đi hướng này.
- Hãy để thần đi cùng ngài được không?
- Không cần đâu, ta không muốn đi đông, bốn người là đủ rồi.
Cha nuôi của Thạch, tức chú Hoàng bỗng đi ngựa gần lên phía nhà vua, ông ngỏ lời muốn cho Thạch đi cùng, điều này làm Thạch khá bất ngờ. Nhưng bất ngờ hơn đó là trưởng làng lại đồng ý ngay. Thạch là một người khá lỗ mãng, tính tình bộc chực, nói nhiều và thật thà, ông giới thiệu Thạch là con trai mình nên trưởng làng đã vui lòng, Thạch khá lo lắng vì cậu chưa bao giờ được tiếp xúc gần với một người có quyền lực cao nhất ngôi làng. Nhưng cậu cũng không đủ dũng khí để từ chối ân huệ hiếm hoi này.
Vậy là đoàn năm người do đích thân chú Hoàng sẽ đi trước dẫn đường, tiếp theo sau là trưởng làng, hai người cận vệ, và cuối cùng là Thạch. Bên phía kia, tướng Trung, đội trưởng thợ săn số 1 và một vài người lính của ông ta cũng đi vào khu rừng với một hướng khác. Một người lính đội số 3 đã yêu cầu được đi cùng để dẫn dường nhưng đã bị từ chối thẳng thừng.
-Ta không cần các ngươi phải dẫn đường, đừng làm hỏng chuyện của ta.
Vẫn một phong cách tự tin và đầy trẻ trung, nhưng cực kỳ quyết đoán, trưởng làng dường như lại cần đến nhiều cận vệ hơn khi ở trong làng, nhưng khi ở trong rừng, ông lại chỉ cần vài ba người, điều này khiến một số quân thần cảm thấy khó hiểu, một số người còn tỏ ra lo lắng cho ông khi có quá ít cận vệ ở trong rừng. Từng có một lần, nhà vua chỉ giải thích rằng
Đôi khi, nguy hiểm nhất không phải là thú dữ, mà lại chính là những con người

Khu rừng phía nam khá bằng phẳng và có vẻ yên bình hơn khu rừng phía bắc, không quá khó khăn với trưởng làng ở độ tuổi này để có thể đi săn được. Vũ khí đi săn của ông - Một cây cung được làm từ một loại gỗ cực quý hiếm và có độ đàn hồi cực tốt, trên cây cung được quấn những sợ dây màu vàng thành từng mảng khiến ai cũng nghĩ nó được làm bằng vàng. Những mũi tên được được nhuộm những màu lông đỏ để có thể phân biệt một cách dễ dàng với những mũi tên bình thường khác. Tuy là thế nhưng ông lại khá giản dị, khi đi, ông thay vào một bộ quần áo nâu mỏng, thắt đai, đi giày, giáp ngực chứ không phải hoàng bào hay áo lông thú, mũ giáp gì cả, một cái áo choàng màu đỏ trầm tối màu để không quá gây sự chú ý nữa thôi.
Đoàn đi săn di chuyển về phía nam, đến một nơi đất bằng phẳng và có cỏ thân dài, ông dừng lại và ra lệnh để ngựa lại đây, có nghĩa là quãng đường tiếp theo họ sẽ đi bộ. Bằng kinh nghiệm trong những cuộc đi săn của mình, nhà vua biết rõ một đoàn người ngựa sẽ gây ra những tiếng động không đáng có, những con mồi sẽ dễ dàng phát hiện ra và bỏ chạy. Quả thực, không quá lâu để bắt gặp một con nai. Một con nai vàng giống hươu sao nhưng kích cỡ lớn hơn, nó không có sừng và đang mải mê thưởng thức những nọn cỏ non cuối cùng còn đọng sương mai. Ngay lập tức nó được trưởng làng để mắt tới.
Có một nguyên tắc bất di bất dịch trong những cuộc đi săn của trưởng làng, đó là khi ông chưa cho phép thì đồng nghĩa với việc chỉ ông ấy được bắn trước, khi mũi tên đầu tiên trúng phải con mồi rồi thì mọi người mới có thể trợ giúp. Ông xuống ngựa, tìm một vị trí thích hợp rồi giương cung. Ngay cái lúc ấy, người đội trưởng số ba ra ám hiệu dừng tay, ông chỉ tay lên phía trên, ý rằng nhà vua hãy đi lên trên một đoạn nữa để có vị trí bắn tốt nhất. Nhà vua đồng ý và từ từ nhẹ nhàng dịch chuyển lên, quả đúng như thế, con nai không đứng yên một chỗ, nó nhảy lên một đoạn để thưởng thức những ngọn cỏ tiếp theo. Thạch đi cùng ông, cậu nhanh trí dùng bàn tay để gạt nhẹ nhàng những cái lá khô ở dưới mặt đất, để trưởng làng tránh những tiếng xột xoạt có thể đánh động đến con mồi. Hai người cận vệ đi phía sau, tay đã cầm cung nhưng không giương lên.
Vị trí đẹp đã có, trưởng làng bắt đầu giương cung và bắn. Mũi tên sượt qua lưng con hươu rồi cắm muốn mặt đất, phát hiện mối nguy hiểm, con hươu giật mình nhảy cồ lên rồi chạy một đoạn khá xa. Một chút lo lắng thoảng qua khuôn mặt của Thạch, cậu hơi lo sợ trưởng làng sẽ không vui khi bắn trượt mục tiêu ngay phát bắn đầu tiên. Nhưng có vẻ Thạch đã lo lắng hơi nhiều.
Người đàn ông già đứng dậy, ông vươn vai rồi đưa tay nắn bóp cổ tay và các khớp của cánh tay còn lại đang cầm cung.
-Hây! … Có tuổi rồi, không thể chính xác như hồi còn trẻ được nữa.
Giọng ông khá thoải mái, không hề quan cách, không hề giống như vị trí quyền lực nhất làng mà Thạch chẳng dám mơ sẽ được tháp tùng như này, Thạch nghĩ ông sẽ nổi điên lên, vội vã đuổi theo con mồi như những đứa trẻ rồi bắt lính và cận vệ kiếm vài chục con hươu về kể công.
Hai người cận vệ của ông mặt không biến sắc, có thể vì họ đã quen với việc tháp tùng ông đi săn. Mà cũng không hẳn là có biến sắc hay không vì có ai nhìn thấy khuôn mặt của họ đâu. Thậm trí, họ còn ngồi như bất động ngay phía sau Thạch và chú đội trưởng Hoàng.
- Trưởng làng, con hươu chưa chạy xa, chúng ta đuổi theo chứ. - Chú Hoàng nói.
- Đuổi theo, đi bộ thôi và từ từ thôi. – Ông nói một cách ngắn gọn.
Tổ đội năm người tiếp tục đi một cách từ từ và thận trọng, mục tiêu là con hươu vẫn đang ở ngay phía trước, chỉ cách tầm năm mươi bước chân mà thôi. Lần này ông già quyền lực ấy đã cẩn trọng hơn, tiến sát một chút nữa, ông nấp sau một thân cây rồi đưa cánh tay cầm cung lên phía trước, tiết diện để lộ ra gần như là nhỏ nhất.

Phập

Mũi tên có cánh lông màu đỏ bay ra cắm thẳng vào ngực con hươu.
Trúng rồi
, Thạch hét lên suy nghĩ trong đầu,
Tiếp theo sẽ là như nào đây?
. Nhanh như cắt, một người cận vệ có mặt nạ
Mão
hình mèo phi thẳng lên phía trước vượt qua cả nhà vua. Thạch và đội trưởng số 3, chú Hoàng cũng đuổi theo luôn tại đó. Con hươu bị trúng tên nhảy cồ dậy rồi chạy thoát thân. Ngay khi con hươu chạy hướng ngang phía trước, đội trưởng đội số 3 và cận vệ Mão giương cung lên, họ ngắm bắn với một tốc độ gần như tức thì và quyết đoán, một mũi tên trúng lưng, một mũi tên trúng đùi ngay kia con hươu còn đang chạy những bước chạy cuối đời.
Trúng rồi, nhịp độ có vẻ như đã giảm, vậy là chỉ cần trưởng làng khai mạc mũi tên đầu tiên thì ngay tức thì đội cận vệ và thợ săn sẽ tiếp sức hạ con thú. Công đầu vẫn là của ông ấy, hoàn toàn là của ông ấy, không một ai có thể chối cãi. Nếu họ không giúp thì con hươu vẫn có thể chạy thêm một đoạn nữa nhưng sớm muộn sẽ gục thôi.
Con hươu trúng ba mũi tên, nó vẫn có thể chạy một đoạn, nhưng chỉ như đi bộ, rồi dần dần kiệt sức, đổ gục xuống. Những người thợ săn tiến đến nó và ghi nhận thành quả này bằng cách họ sẽ rút hết những mũi tên của họ ra, và chỉ để lại mũi tên có lông vũ đỏ của trưởng làng. Người cận vệ bế con hươu lên rồi vác lên vai và mang nó treo lên yên ngựa. Lúc này, trưởng làng đến ngồi nghỉ ở một thân cây đổ, ông chỉ ngồi sắp lại giỏ tên, lau cây cung. Bỗng nhiên ông để ý đến Thạch, Thạch vẫn đang đứng ở đó, nhìn thành quả của đội thợ săn, cậu lúng túng không biết nên làm gì.
- Này cháu? Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu mười bẩy, vài tháng nữa là đủ mười tám ạ? - Thạch ấp úng đáp lại.
- Vậy là chưa đủ vào lính đúng không?
- Dạ vâng!
Trong làng có một quy định, đám trẻ sẽ đi học đến năm mười tám tuổi là học cái chữ, cái luật lệ, rồi một chút kỹ năng bắn cung và đấu giáo. Đến năm mười chín tuổi sẽ được đi làm nghề mà chúng tự chọn lựa. Mười chín tuổi cũng là cái tuổi có thể làm lính, có thể là thợ săn, lính canh, cận vệ cho nhà vua chẳng hạn. Đó là quy định của làng từ lâu năm nay rồi.
- Cháu muốn làm thợ săn không? - Trưởng làng hỏi.
- Dạ! Cháu… cháu muốn.
- Nhưng cháu không có cung à? Ta không thấy cung, giáo của cháu.
- Dạ cháu không có, cháu bắn cung kém lắm, cháu giỏi dùng cái này hơn.
Thạch quay lưng lại nhà vua để khoe cặp rìu vắt chéo to đùng cậu treo ở sau lưng, Cặp rừu to hơn bình thường, nó phù hợp với Thạch hơn cả vì cậu cao to và khỏe mạnh nhưng Thạch hiểu mình hơi thiếu sự khéo léo.
- Ồ! Làm thợ săn, nhưng lại không dùng cung tên và giáo sao?
- Dạ! Nếu yêu cầu cần phải học những thứ đó, cháu cũng biết sơ sơ, cháu sẽ cố.
- Cung và giáo, cháu thấy đấy, nó thực sự cần thiết với một người thợ săn, nào cậu nhóc, chúng ta đi tiếp thôi nào, ba con hươu thì mới đủ bữa ăn trưa cho đoàn chúng ta.
Trưởng làng có vẻ khá quan tâm đến mọi người, gần gũi và thân thiện, không giống như những gì Thạch tưởng tượng, cậu cảm thấy dễ chịu hơn và cũng mạnh dạn hơn, không cảm thấy lo sợ và rụt rè nữa.
Ở phía bên kia cánh rừng, nơi đội trưởng đội thợ săn số 1 và tướng Trung đang đi cùng nhau, phía sau là tùy tùng và hai người lính của đội thợ săn số 1. Không ai ngoài hai người ấy biết họ đang nói chuyện gì, đến những người cận vệ cũng phải đi một khoảng cách khá xa. Tướng Trung nổi tiếng là cẩn trọng, và ông chỉ tin tưởng một mình ông đội trưởng số 1. Họ không đi săn, mà họ đang đi và nói chuyện, thưởng ngoạn khu rừng phía nam mà thôi.
- Việc ta dặn ngươi, ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?
- Dạ thưa, vẫn chưa xong đâu tướng quân, việc hôm nọ thần đã tạm dừng lại vì bị mấy thằng nhóc phá đám.
- Thằng nhóc có tên là Kiệt đó ư? Các ngươi vẫn chưa bắt được nó sao?
- Nó mất tích luôn ngày hôm đó, cả khu rừng phía Bắc được quân lính của chúng ta bới lên không xót một ngọn cỏ nhưng không tìm thấy hắn.
- Đã tìm trong làng chưa?
- Đã tìm ạ! Tuy nhiên không thấy, nó bị thương nặng, hơn nữa lực lương canh phòng của chúng ta không hề lơ là. Thần nghĩ nó đang ở đâu đó trong rừng, hoặc chết rồi, hoặc bị thú dữ ăn thịt rồi cũng nên.
- Còn cái vụ đốt lửa khi diều hâu tấn công? Có phải do nó không? Nó đã trở về làng, bị diều hâu tấn công và đốt lửa để chạy trốn?
- Thần không loại bỏ trường hợp đó, nhưng rất khó vì khi đó không có người của ta ở đó nhưng khi chuyện này báo cáo nhà vua, ông ấy đã nói là dừng chuyện này lại tập trung cho lễ hội, vì thế nên thần không điều tra nữa.
- Thôi được rồi, lo chuẩn bị cho ta việc đó, và phải tìm được ra thằng nhóc kia, mấy đứa bạn nó, không được mất cảnh giác, nó có thể là đồng phạm. Và ngươi phải nhớ một điều, phải bắt sống được thằng Kiệt, nhớ nhé, bắt sống bằng mọi giá.
- Dạ? thưa tướng quân, còn chuyện này nữa. Người của tôi báo cáo rằng, còn một thằng nhóc nữa, không phải chỉ có một, mà là hai, tên này đã bị thương ở cánh tay phải, một mũi tên đã bắn trúng nó.
- Ý ngươi là muốn tìm thằng nhóc đó.
- Đúng vậy, thưa tướng quân, nếu tìm được nó chắc chắn chúng ta sẽ tìm được thằng Kiệt. Thần đang nghi ngờ thằng nháu cháu ông Quy ở đình Tây, chúng rất thân thiết, nhưng không loại trừ là thằng Hùng con phó tướng Hưng.
- Nói vậy thì nói làm gì, tìm được thằng này thì chắc chắn ra thằng kia, đứa trẻ con cũng biết, ngươi vạch áo chúng ra mà tìm. Thôi! Lo làm việc đi.
- Dạ vâng, thưa tướng quân, thần tuân lệnh.
- Đi săn vài con thỏ và nai đi, không lát về nhà vua lại nói.
- Tướng quân yên tâm, thần đã sai đám lính đi rồi, họ sẽ mang thú rừng về cho ngài bây giờ ạ.
- Tốt!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.