Chương 93: Tiền truyện 3: sau khi chia xa


Chuyển ngữ: Loyal1502, Chjcbjbj
Beta: Myu Myu, Loyal1502
Nguồn: diendanlequydon.com
Kể từ ngày hôm nay, Mạnh Hi Tông chính là họ tên vĩnh hằng của tôi. Ai muốn làm hại vợ tôi, tôi sẽ giết người đó.
Tô Di không thể hoàn thành nghĩa cử anh hùng ôm nhau chết chung.
Trước lúc đâm vào máy bay địch, cô đã bị mười đường đạn vô tình khóa lại. Trong khoảnh khắc đó, ánh lửa như những pháo hoa rực rỡ tươi đẹp, nở rộ trong bầu trời bao lao tối tăm. Trong nháy mắt máy bay chiến đấu của cô lại là nụ pháo hoa nổ tung, tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Vượt qua trăm chiếc máy bay chiến đầu của người máy đang lẳng lặng bàng quan.
Bọn chúng vẫn không nhúc nhích, vẫn không rời đi.
Bọn chúng yên lặng chờ đợi, lễ phép, thậm chí còn cung kính.
Rốt cuộc, một bóng người cao lớn ngất ngưỡng, cùng lúc đó lại đứng thẳng đáp xuống. Cửa cabin mở ra theo thứ tự, tất cả người máy màu bạc, uyển chuyển nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Bọn họ đi tới trước mặt người đàn ông, xếp hàng chỉnh tề, một gối quỳ xuống, đầu kim loại làm cho người khác sợ hãi cúi thấp.
Tên người máy cầm đầu, sau khi kính cần hành lễ thật lâu, mới cung kính ngẩng đầu "Nguyên soái, chúng tôi đã đến"
Mạnh Hi Tông vừa tỉnh lại trong tiếng nổ mạnh. Trong ánh trăng mờ, anh chỉ thấy ánh lửa khổng lồ, mà vị hôn thể của anh, đang nằm trên ghế lái không biết sống hay chết. Anh không biết lấy đâu ra sức mạnh và tốc độ, trong nháy mắt, che cô ở trong lòng.
Sau đó một khắc, bọn họ đã đáp xuống mặt đất.
Song........
Anh nhìn những người máy trên mặt đất ngờ vực, nhưng không hề sợ hãi "Các người là ai?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, làm anh cũng kinh sợ.
Anh nói không phải là tiếng Trung Quốc, anh cũng không biết mình đã nói tiếng gì. Nhưng vừa đúng người máy cũng nói loại ngôn ngữ này, mà anh lại nghe hiễu rõ được.
Trong đôi mắt anh, chợt lóe lên ánh sáng đỏ ngọc.
"Tướng quân, tôi là sỹ quan phụ tá của ngài -- Denis." Tên người máy nói.
Trí nhớ ào ạt như sóng gào thác đổ, xâm nhập vào đại não của Mạnh Hi Tông.
Anh thấy hình ảnh Nguyên soái người máy, dẫn dắt quân đội đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mỗi lần đều giết sạch toàn bộ văn minh sơ đẳng trên tinh cầu, cướp đoạt tất cả tài nguyên.
Anh thấy nguyên soái cô đơn viễn hành trong vũ trụ xa xôi, cười phát hiện ra văn minh sơ đẳng của Địa cầu -- Một bữa tiệc lớn đợi thưởng thức.
Anh thấy Nguyên soái bắn làn sóng điện vào không gian, hướng dẫn đại quân cơ giới vượt qua mấy ngàn năm ánh sáng, càn quét tinh cầu này.
Anh cũng thấy, trong mười năm chờ đợi dài dẵng buồn chán, Nguyên soái quyết định giết chết chàng trai tên là Mạnh Hi Tông, mô phỏng hoàn toàn thân thể và sự sống của Mạnh Hi Tông, hoàn toàn ngủ đông trong cơ thể anh ta, chờ đợi thuộc hạ đến.
Mà ngày hôm nay, chiến đội Maya đã đến địa cầu này, quấy nhiễu không để ai được yên. Thậm chí tiêu diệt toàn bộ quân đội của vợ mình.
Trí nhớ đã khôi phục, tâm tình của anh cũng trở lại bình tĩnh và thản nhiên một lần nữa.
Chỉ có điều...
"Ai cho phép các người tấn công cô ấy?"
"Cô ấy là lính của loài người, cho nên được tấn công" Denis đáp vội "Tường quân, xin để cô ta xuống, cô ta đã chết. Mặc dù năng lượng của ngài bảo vệ thân thể của cô ta, nhưng cô ta vẫn không thể chịu được sóng xung kích nổ tung."
"Chết?" Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Cô ấy đã chết ư?
Denis mở lòng bàn tay ra, đó là một thẻ bài kim loại màu bạc.
"Hình Diệu YOLYAMANITZIN DA PUCCI, họ tên của ngài" Denis nói cung kính "Chiến thần --- là danh hiệu của ngài."
(YOLYAMANITZIN DA PUCCI: nghĩa là người dịu dàng, ân cần)
"Từng là họ tên" Mạnh Hi Tông nhận lấy thẻ bài, nhẹ nhàng bôi qua, trong nháy mắt những chữ khắc trên thẻ bài biến mất. Anh dùng móng tay của con người nhẹ nhàng ghi lên thẻ bài, khắc lên những nét vạch sổ chữ Trung rõ ràng. Anh đeo nó lên cổ mình.
"Kể từ hôm nay, Mạnh Hi Tông là tên họ vĩnh hằng của tôi." Anh đặt Tô Di lên mặt đất "Ai muốn làm hại vợ của tôi, tôi sẽ giết kẻ đó."
Nghe được lời của anh, sĩ quan phụ tá trung thành và đội cảnh vệ quỳ xuống chỉnh tề lần nữa "Nguyên soái, chúng tôi có tội."
Bỗng nhiên Mạnh Hi Tông cười.
Nụ cười của Chiến thần ngày xưa, làm hàng vạn hàng nghìn đội cảnh vệ kính ngưỡng, làm cho kẻ thù mạnh mẽ run sợ. Nhưng hôm nay, anh lại cười thỏa mãn như những người đàn ông loài người bình thường.
Anh đưa tay phải ra, trong nháy mắt cắm vào lồng ngực của mình.
Anh xé da thịt của chính mình, làm lộ ra xương cốt trắng, năm ngón tay thon dài vô tình khuấy trong lồng ngực. Bởi vì mô phỏng toàn diện con người, cảm giác đau cũng chạy lên hệ thống thần kinh của anh. Gương mặt anh tuấn nhăn nhó vì đau đớn, nhưng động tác của anh không hề ngừng lại.
Khi máu tươi đồ đầy tay anh, rốt cuộc anh cũng lấy ra một tinh thể màu lam nhạt, tỏa sáng lóng lánh.
Điên cuồng luôn luôn là danh từ hình dung Chiến thần, tình yêu của anh, dĩ nhiên cũng như thế.
"Nguyên soái, cô ta là loài người, không phải người máy." Denis hô lên "Năng lượng tinh thể làm sao cứu được cô ta? Hơn nữa ngài mới thức tỉnh, năng lượng tinh thể và sức chiến đấu cũng chưa hồi phục..."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Denis "Sĩ quan phụ tá, câm miệng."
Mạnh Hi Tông lấy tay nhẹ nhàng xé lồng ngực Tô Di ra, từ từ nhét những thứ tinh thể kia vào.
"Cha đã từng nói" Anh dịu dàng nói bên tai cô "Con người là một hình thức khác của văn minh cơ giới. Đại não phức tạp, suy nghĩ và thân thể của em, là một phương thức tồn tại khác của cơ giới. Đây là tinh thể năng lượng vũ trụ đẳng cấp cao nhất, có nó, nhất định em sẽ sống lại."
Thân thể Tô Di đã lạnh băng.
Mạnh Hi Tông đánh cuộc, quả thật không uổng phí.
Rốt cuộc thân thể Tô Di cũng ấm lên từng chút từng chút.
Anh ôm cô, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bởi vì trong cơ thể hai người đều có năng lượng nguyên, anh gần như có thể cảm nhận được trường năng lượng lẳng lặng của cô, đang chảy trong trong trái tim của hai người. Anh chỉ cần chút thời gian, tinh thể dung nhập trong cơ thể cô, cũng sẽ bị năng lượng của anh kích hoạt.
Cô sẽ sống lại.
"Nguyên soái, có nhắn tọa độ chính xác của Địa cầu cho đại quân hay không?" Denis hỏi ở một bên "Đại quân đang trên đường đến đây."
Mạnh Hi Tông im lặng trong phút chốc, nhẹ nhàng đặt cô đang hôn mề vào khoang phi thuyền.
"Sĩ quan phụ tá, cho tôi một chiếc chiến hạm" Anh nói thản nhiên "Lần này, dẫn quân là ai?"
"Em trai của ngài, Hình Thiên"
Mạnh Hi Tông thay quân trang màu bạc, đi nhanh lên chiến hạm, xoay người nói với Denis "Sĩ quan phụ tá, dừng cuộc xâm lược địa cầu lại, lợi dụng thiết bị điều trị của anh, xóa đi tất cả trí nhớ về cuộc tấn công trong đầu phu nhân... Cũng xóa đi trí nhớ về tôi... Tôi sẽ dẫn cô ấy về hành tinh mẹ."
Anh biết rất rõ Sư trưởng và những chiến hữu quan trọng thế nào với cô. Nếu như cô tỉnh lại, biết người cô quan tâm nhất, chết bởi vì anh, chỉ sợ cô sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.
Đơn giản bắt đầu lần nữa.
Để cho cô cho rằng Địa cầu bị hủy diệt, để cô cho rằng mình là anh hùng ngoài hành tinh, cứu cô vào ngày tận thế.
"Sỹ quan phụ tá, thề với tôi."
"Vâng"
"Thề với danh dự chiến đội Maya, cậu sẽ dùng toàn bộ năng lượng bảo vệ cho phu nhân, cho đến khi tôi trở về, sẽ làm cô ấy tỉnh lại."
"Vâng, tôi thề với danh dự chiến đội Maya, dùng toàn bộ năng lượng của mình bảo vệ cho phu nhân, cho đến khi ngài trở về, mới để phu nhân tỉnh lại."
Tại nơi cách địa cầu mười năm ánh sáng.
Hằng trăm chiếc chiến hạm vũ trụ, chở hơn hàng triệu chiếc máy bay chiến đấu, trong không gian tối như mực vắng vẻ lạnh lùng, lẳng lặng đi đến.
Mạnh Hi Tông ngồi trong trung tâm chỉ huy tác chiến của chủ hạm. Anh biết, chỉ cần biết được tọa độ chính xác, rất nhanh đại quân sẽ đến Địa Cầu. Cho nên anh nhìn người thanh niên mang dáng vẻ hình người khôi ngô, nói chắc như đinh đóng cột "Hình Thiên, hủy bỏ cuộc tấn công lần này."
Hình Thiên vừa mới đổi cơ thể thanh niên của loài người, làn da trắng nõn, chế tạo bằng hợp chất mềm, đôi mắt xanh lam, như mưa bụi sương mù.
Rốt cuộc đã đến gần Địa cầu của anh hai, tâm tình của hắn kích động. Lại biết được, anh hai lại đi đến chiến hạm chỉ huy trước, hắn càng bất ngờ vui sướng.
Anh hai là niềm kiêu ngạo của hoàng tộc, cũng là thần tượng mà hắn luôn học tập noi theo.
Song...
"Tại sao?" Hình Thiên nói "Anh hai, dựa theo tình báo của anh, tài nguyên tinh cầu này rất phong phú. Chúng ta dùng nhiều năm ánh sáng như vậy, mới tới đây được."
"Trên địa cầu có vợ của anh." Mạnh Hi Tông gằn từng chữ một.
Sau một hồi yên lặng rất lâu, Hình Thiên ngẩng đầu, chậm rãi nói "Anh hai, anh đang nói giỡn ư? Vợ? Người máy sao có vợ được?"
Mặt mày Mạnh Hi Tông u ám, đứng lên "Đây là mệnh lệnh, thi hành đi." Anh xoay người, bước đến cửa khoang.
"Nguyên soái ra lệnh, em nhất định thi hành." Giọng nói Hình Thiên vang lên phía sau "Nhưng mà anh hai... mệnh lệnh này hoang đường quá. Lúc nào, anh lại bắt đầu thích văn minh hạ đẳng của loài người chứ? Anh là Nguyên soái hoàn mỹ! Tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy trong đầu?"
"Hình Thiên" Mạnh Hi Tông nhìn em trai, bỗng cười "Em sai rồi. Tình yêu, sẽ làm người máy hoàn mỹ hơn."
"Không" Hình Thiên hơi kích động bước đến gần, bắt lấy bả vai Mạnh Hi Tông "Anh, sao anh lại tin tưởng vào thứ tình yêu như vậy? Đây chỉ là mô phỏng. Anh mô phỏng cơ thể Mạnh Hi Tông, tính cách của hắn, tình cảm của hắn. Cho nên anh mới cho rằng mình đã yêu một người! Tỉnh lại đi anh hai! Tình yêu của anh đối với vợ, chỉ làm mô phỏng thôi! Anh là Chiến thần mà anh hai! Anh biết bây giờ anh như thế nào không? Một người đàn ông con người điên cuồng vì yêu. Nhưng anh là người máy!"
"Im miệng" Mạnh Hi Tông giận dữ, tát rất nặng vào mặt của Hình Thiên, giọng nói tàn nhẫn "Cho dù sự sống của Mạnh Hi Tông là mô phỏng. Nhưng anh đối với cô ấy... không phải là mô phỏng."
Hình Thiên ôm mặt, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Mạnh Hi Tông hoảng hốt "Anh hai, anh lầm rồi."
Mạnh Hi Tông lạnh lùng nhìn Hình Thiên "Cút đi, anh phải đi cứu vợ của anh"
"Anh hai, em xin lỗi. Em không thể dễ dàng tha thứ cho khuyết điểm của Chiến thần; Em tin tưởng cả đế quốc cơ giới, cũng không dễ dàng tha thứ cho khuyết điểm của Nguyên soái" Hình Thiên rút kiếm laser bên hông ra, chém về phía Mạnh Hi Tông. Tinh thể năng lượng của anh chưa hoàn toàn khôi phục, cũng vội vàng không có kịp chuẩn bị sẳn sàng. "Anh đã bị bệnh! Trình tự của anh đã hỗn loạn! Em không thể cho Nguyên soái thác loạn tồn tại..."
Ba giờ sau.
Đại quân đại diện cho văn minh cơ giới đẳng cấp cao, sau lúc tạm dừng ngắn ngủi, buông tha cho mục tiêu đã định, đã thay đổi phương hướng, xuất phát thẳng đến văn minh nhân loại sơ đẳng.
Trên quân phục màu bạc của Hình Thiên đã đầy máu tươi, hắn cầm một chiếc khăn tay trắng, lau máu tươi trên hai tay của mình, Sau đó gục trên đài chỉ huy, ngơ ngác nhìn ra không gian sâu thẳm tối tăm ngoài cửa sổ.
Tại địa cầu xa xôi, phi thuyền người máy xông phá vòng vây của chiến hạm các quốc gia, bí mật lẻn vào khu vực biển sâu nhất Thái Bình Dương, bắt đầu hình thức ngủ đông phong tỏa năng lượng đến mức thấp nhất.
Sau khi người máy Denis, cung kính chào theo nghi thức quân đội về phía không gian xa xôi, trung thành bảo vệ bên cạnh khoang thuyền Tô Di đang hôn mê, bắt đầu cuộc chờ đợi buồn chán. Lúc này, hắn cũng không biết, hắn sẽ phải chờ đợi dài như thế nào, dài đến mức chiến đội Maya ngủ say, dài đến mức tinh hệ biến dời, đại lục thay đổi.
Trong không xa xôi, tại phần đuôi chủ hạm của Hình Thiên, hai người máy khiên một cơ thể người thương tích chồng chất.
"Nó hôn mê rồi. Ngài Hình Thiên ra lệnh cho chúng ta phải phá hủy nó, phá hủy sao đây?"
"Ở đó có một hố đen, cứ trực tiếp ném ra ngoài qua khoang giảm sức ép đi."
"Được, ném vào hố đen đi."
TIỀN TRUYỆN 4: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY
Khi đó anh không biết, cô cũng không biết, họ sẽ yêu nhau lần nữa.
Khi Mạnh Hi Tông tỉnh lại, phát hiện nằm trên một boong thuyền chiến hạm màu đen.
Quần áo lam lũ, tứ chi bủn rủn, bụng vô cùng đói, đầu ốc trống rỗng.
Không ít quân nhân đi tới đi lui ở boong thuyền, không ai thèm liếc nhìn anh lấy một cái, anh giống như một thứ bỏ đi. Hình như trong góc có người nói chuyện, nhưng anh nghe không hiểu tiếng nói của bọn họ.
Anh im lặng trong chốc lát, bò dậy khó khăn. Bên cạnh anh có người nói gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn tên nhóc kia, lắc đầu, ý bảo mình không hiểu.
Nhưng tên nhóc đó lại bực bội, đẩy anh một cái, ý bảo anh theo hắn đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giản Mộ An, Mạnh Hi Tông cũng không biết danh tiếng lừng lẫy lão đại Lính Đánh Thuê của hắn. Khi đó, Giản Mộ An giống như một con hồ ly chân chính, dựa vào chiếc ghế salon khổng lồ, mặc quân trang, phanh nút cổ áo, uống đến say khướt, nhìn anh cười nhạt.
"Cậu là dân bản địa của hình tinh này à?" Giản Mộ An hỏi anh, "Tại sao chúng tôi chỉ phát hiện có một mình cậu trên mặt đất."
"...."
"Thương tích trên người vì sao lại có? Cậu có phải là không quân của Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng không?"
"...."
Nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói lời nào, Giản Mộ An vỗ đầu một cái "Cậu không hiểu tôi đang nói gì ư? Đầu heo? Ngu chết được."
Mạnh Hi Tông vẫn bình tĩnh.
Giản Mộ An thất bại, khoát tay, cho anh rời đi. Rồi nói với người bên cạnh "Nhét đại cậu ta vào phân đội ai cũng được. Phái người theo dõi cậu ta."
Mạnh Hi Tông nhanh chóng bộc lộ tài năng.
Chưa tới hai tháng, anh đã có thể trao đổi cơ bản với những Lính Đánh Thuê khác. Bản lĩnh không tệ, lá gan lại lớn, một tay mơ lại dám cũng với kẻ kỳ cựu làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, làm việc vô cùng ác độc. Rất nhanh đã có chút danh tiếng trong quân.
Lần thứ hai Giản Mộ An gọi Mạnh Hi Tông đến, Mạnh Hi Tông đã có mười tên thuộc hạ tình nguyện đi theo anh.
"Cậu thật không nhớ được bản thân mình đến từ đâu ư?"
"Đúng vậy."
"Cậu theo tôi đi. Nhưng nhớ kỹ, tôi căm ghét nhất chính là sự phản bội."
"Tốt. Tôi cũng như vậy."
Thời gian mười năm trôi như nước chảy, năm tháng lại như không hề lưu lại dấu vết gì trên gương mặt Mạnh Hi Tông.
Chỉ có điều, bây giờ anh đã là sỹ quan chỉ huy của Lính Đánh Thuê. Còn Giản Mộ An thì mừng rỡ phủi tay, dốc lòng nghiên cứu máy móc kỹ thuật của máy bay chiến đấu.
Bất ngờ anh lại gặp được máy bay chuyên dụng của Thương Trưng. Tên này sắp đến Hi Vọng thành nhậm chức quan lớn, nên len lén dẫn theo người yêu bé nhỏ đi du lịch ở những tinh hệ xa xôi. Mạnh Hi Tông đã mưu đồ với tài nguyên của Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng từ lâu, nên đã sớm đặt cơ sở ngầm tại tinh cầu này. Hôm nay, vị Cục trưởng trị an mới của tinh cầu lại đụng độ với chủ hạm của sỹ quan chỉ huy Lính Đánh Thuê, còn bày giọng kẻ cả kêu họ nhường đường. Nên đã bị bọn họ trói lại ném đến trạm không gian.
Hi Vọng thành?
Nghe cũng không tệ.
Không chỉ bởi vì nó là thành phố kinh tế phồn hoa nhất Liên Minh, nhìn hình tinh này trên vân đồ tinh hệ, dường như có một sức mạnh khác mơ hồ hấp dẫn Mạnh Hi Tông.
Làm Lính Đành Thuê mười năm, anh cũng hơi nhàm chán. Nên dứt khoát thay thế Thương Trưng đi nhậm chức.
Mạnh Hi Tông ngồi chuyến đặc biệt, lấy thân phận Thương Trưng, đi trên đường phố của thành Hi Vọng phồn vinh. Anh cũng không biết, cùng một ngày, trên một ngọn núi hoang cách ngoại ô khoảng vài chục km, có một người phụ nữ ngủ say được bảo vệ rất nhiều năm, người phụ nữ trong thân thể còn sót lại tinh thể thuộc về anh, bị năng lượng khổng lồ của anh ẩn núp trong cơ thể đánh thức.
Rất nhanh, anh ở thành Hi Vọng như cá gặp nước. Anh vốn cũng chẳng có tâm, nên cứ thoải mái tạo ra thế cục đen ăn đen, làm cho sự gia tăng chênh lệch độ giàu nghèo chia cắt thành phố.
Sau khi Tô Di tỉnh lại, cuộc sống ở khu dân nghèo cũng chẳng khá gì.
Ngôn ngữ bất đồng, không có thân phận, không có kỹ năng. Cô chỉ nhớ được mình còn chưa tốt nghiệp học viện quân đội, ngay cả lý luận quân sự cũng chưa học xong, muốn đi làm rửa chén thuê cũng không ai mướn. Cô không chỉ phải giả bộ câm, còn phải giả bộ ngốc nghếch.
Phải đi nhặt đồ thiu đã ba ngày để ăn, gặp được bà lão nhặt ve chai bán phế phẩm, nhìn cô chằm chằm trong giây lát, thở dài rồi ngoắt ngoắt cô.
Từ đó, cô ở cùng với bà lão trong một căn lều rách nát liêu xiêu, cô học được làm sao tìm được thứ đáng giá trong đống rác, cũng học được cách ăn một ít thức ăn thế nào để sống qua ngày.
"Tô... Di...." Cô nói chuyện với bà lão rất khó khăn "... Tên... Của con..."
Bà lão chỉ gật đầu yên lặng.
Tô Di cũng rất nhanh có thể trao đổi đơn giản với người khác. Dựa vào sự ngoan ngoãn biết điều của cô, cô tìm được công việc trong một nhà hàng nhỏ. Có một số tiền lương cố định ít ỏi, mỗi ngày cô mua cơm cho bà lão, mua quần áo cho cô. Một tháng sau, bà lão cũng qua đời, để lại cho cô ngôi lều rách.
Vốn cho rằng chỉ cần cố gắng mấy năm, là có thể căn bản sống cuộc đời ổn định tại tinh hệ xa lạ này.
Lại bị mấy tên xã hội đen chú ý.
Thật ra thì bọn họ đã theo dõi từ lâu. Con đường này có nhiều cô bé thanh tú, tố chất cũng khá hơn mấy em gái đứng đường. Không ép trở thành gái gọi thì cũng thật xin lỗi với danh tiếng xã hội đen.
Tô Di vừa trốn vừa tránh, nhưng vẫn không trốn thoát. Chủ nhà hàng không muốn vì cô mà đắc tội với xã hội đen, thậm chí bà khuyên cô nên tự nguyện đi làm.
"Kiếm được nhiều tiền, lại dễ, sao không chịu làm?"
Cô không thể làm việc đó. Cho dùng bán thân một đêm còn nhiều tiền hơn một tháng cô kiếm được ở đây, cô cũng không muốn.
Cho nên trốn, giống như một con chuột trốn chui trốn nhũi, ở xó xỉnh trên đường phố Hi Vọng thành. Không ngờ lại gặp tên cầm đầu của băng nhóm xã hội đen cứ bám cô không tha, phải muốn ăn được cô mới cam tâm.
Lúc cô bị bọn xấu dồn đến chân tường thì gặp được Mạnh Hi Tông.
Đêm hôm đó, người đàn ông cao lớn, trầm tĩnh anh tuấn, áo lụa quần là, ngồi trên chiếc xe sang trọng. Còn cô? Một cô gái gầy yếu, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, hèn hạ đứng trong bùn lầy.
Anh ở tận trời cao, cô ở tận lòng đất.
Trí nhớ và năng lượng của anh, cùng bị sức mạnh của hố đen áp chế phong ấn. Ngay cả mình là người máy, anh cũng không nhớ được, thì dĩ nhiên làm sao nhớ ra cô.
Cô cũng không nhớ được anh.
Song, cơ thể phụ nữ vẫn mỹ lệ trong đêm gió lạnh lẽo, anh đã làm một hành động mà ngay cả mình cũng không thể ngờ tới. Đó là, anh cởi áo khoác xuống, che đi tấm thân xinh đẹp gầy yếu của cô.
Anh nghĩ, có lẽ vì thân thể mềm mại xinh đẹp như vậy, tựa như một tác phẩm nghê thuật hợp ý với anh, cho nên không muốn làm bẩn, không muốn thấy cô lạnh run trong gió.
Sau đó thì sao? Giết cô?
Nhưng cô lại bắt lấy ống quần của anh, nhỏ giọng cầu xin, nhưng không thể giải thích được lý do để anh giữ cô lại.
Thôi thì cứ giữ lại đi.
Cũng chỉ là một con mèo nhỏ. Anh nghĩ, có lẽ như vậy cũng hay.
Khi đó anh không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ yêu nhau lần nữa.
Giống như tình yêu và vận mạng của bọn họ trong tỷ năm về trước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiêu Sủng.