Chương 1: Câu chuyện lúc không giờ


Buổi tối hôm nay tôi trực đêm, từ lúc vào bệnh viện Dạ Nguyệt làm thì đây là lần đầu tiên trực đêm, cùng lịch trực đêm với tôi chính là Đậu Quân, hắn là một người rất tốt bụng và được lòng mọi người.

Hiện giờ, toàn khu vực bệnh viện y Dạ Nguyệt ngoài tôi và hắn ra, vẫn còn có một vài y tá và hai người bảo vệ trực ban. Khu vực nằm bệnh hiện tại vẫn còn sáng, nhưng sau 11 giờ những người thăm bệnh dìa hết, nơi đó sẽ giống với hầu hết các khu vực khác, sẽ chỉ bất dải đèn ở hành lang mờ mờ ảo ảo.

Đúng 11 giờ toàn bộ lầu chính trống rỗng, không có một chút âm thanh, bệnh viện Y Dạ Nguyệt so với những nơi khác có một chút âm u đen tối, nhưng bù lại dải đèn sáng ở hành lang khiến cho mọi thứ trở nên an toàn hơn.

Từ hồi vào đây làm bác sĩ thực tập cũng được gần 5 tháng, mọi thứ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng tôi toàn là trực vào ban ngày, đây là lần đầu tiên tôi trực ban đêm nên có một chút lo lắng.

Tôi ngồi trong phòng khám bệnh kiểm tra hồ sơ bệnh án như thường lệ, thực chất chủ yếu việc này chỉ để giết thời gian vào buổi tối nhàm chán, cũng bởi ban đêm rất ít người tới khám bệnh, cũng như các vụ tai nạn thường thường sẽ chuyển lên tuyến trên hoặc trực tiếp vào thẳng phòng cấp cứu.

Tôi thong thả đi xuống lầu, định bụng sẽ uống một ly cà phê nóng để tỉnh táo tinh thần, thang máy thì mới được sửa chữa lại vào vài tháng trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó có chút gì đó không được an toàn, hơn nữa loại thang máy sửa đi sửa lại cũng không đảm bảo cho tánh mạng lắm, mỗi lần đứng trong thang máy này tôi cứ hay thì thầm vài câu "nam mô" để cho mọi chuyện trở nên suôn sẻ.

Thang máy cứ chầm chậm đi xuống, nút tầng 1 sáng đèn, một cảm giác quái dị đang chầm chậm thâm nhập vào tâm trí của tôi, nó có chút không bình thường cho lắm, thông thường thang máy chạy nhanh nhưng sao bây giờ lại chậm vậy?.

Tôi coi đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ tối, không biết ở tầng 1 mọi người đang làm gì? thường thì giờ này không có bệnh nhân nên y tá hay ngồi lướt web hay chơi game.

Nếu nói trong bệnh viện vào buổi tối chỗ nào là cảm giác an toàn nhất, thì nơi đó chính là tầng 1, bởi lẽ nơi đây có đèn sáng, nhất là hai gian phòng cấp cứu, đèn bật sáng trưng.

"Bác sĩ Võ xuống uống cà phê à?".

Y tá trưởng hỏi, tôi lúc này nhìn cô ấy có vẻ vẫn còn tỉnh táo và đang tập trung vào công việc chính của mình.

Tôi khẽ gật đầu đáp "Ờ".

Vài cô y tá đang ngồi lướt web thỉnh thoảng còn tám với nhau vài câu.

"Từ lúc bắt đầu ca trực đêm tới giờ không có một bóng người nào tới"

Y tá trưởng thì thào với tôi.

Cô ấy tên là Trương Hồng Thơ, cùng với tôi là đồng hương, nhà lại cùng ở một vùng, hồi mới vô làm nghe khẩu âm của cô, tôi đã biết là đồng hương.

"A! Nếu vậy thì mọi người có vẻ rảnh rỗi rồi hen, thôi tôi tới pha một li cà phê đây!".

Tôi cười cười, rồi hướng bước tới chỗ pha cà phê.

Mấy cô y tá gần đó, lần nào xuống đây cũng chào hỏi tôi vài tiếng họ rất thân thiện.

"Giờ này mà các cô chưa buồn ngủ à?".

Tôi hỏi xã giao với họ một câu, chỉ nghe họ đồng thanh đáp "Chưa đâu, tụi em là cú đêm mà bác sĩ Võ"

Sau câu nói, họ cười ồ lên, tôi cũng cười rồi hướng tới chỗ pha cà phê mà tự pha cho mình một ly.

Gần chỗ pha cà phê, thường đặt bộ cái bàn để cho bác sĩ hoặc y tá vào đó ăn mì vào buổi tối, lúc nhìn sang, tôi thấy Đậu Quân đang ngồi ăn mì ở đó, nhìn thấy vẻ mặt hắn có chút hoang mang, tôi vội tới gần và hỏi "Bác sĩ Đậu anh bị làm sao vậy?".

"Bác sĩ Võ à".

Hắn ngước mặt lên nhìn tôi đôi mắt có chút sợ hãi cùng rối bời, rồi nuốt một ngụm nước miếng mà nói tiếp "Tôi vừa nhìn thấy một thứ không nên nhìn".

"Là cái gì?" Tôi nghi hoặc hỏi "Anh đã nhìn thấy cái gì, mà có dễ sợ hãi như vậy?".

"Là...là, tôi nói ra chuyện này chắc chắn cậu sẽ nghĩ tôi bị hoa mắt, nhưng thực sự nó có thiệt".

Tôi tròn bự hai con mắt nhìn hắn, chậm rãi nói "Có chuyện gì thì cứ nói ra trước đã, còn chuyện hoa mắt hay không? thì phải nói ra rồi mới biết"

"Bác sĩ Võ à! Tôi vừa nhìn thấy ma đó..."

Giọng nói cùng nét mặt hiện tại của hắn không giống như đang nói giỡn chút nào, nhưng mà tôi không muốn hắn thêm hoảng sợ liền cười khẩy nói "Sao lại có ma chứ? trên đời này đúng thiệt là có một số chuyện rất phi lý, nhưng mà thực sự tôi chưa từng thấy ma bao giờ!".

"Là ma thiệt đó, tôi không giỡn đâu, tôi đã tận mắt nhìn thấy nó nè!".

Đậu Quân một mực khẳng định mình không bị hoa mắt.

"À, Hay là tối quá nên anh nhìn ánh sáng phản xạ trên cửa ra ma đó chứ!".

Tôi thử hướng suy nghĩ của hắn sang một hướng tích cực hơn, nhưng mà vô dụng, Đậu Quân vẫn nhất quyết khẳng định "Không có đâu, dãy hành lang đó đèn chiếu rất mờ tối, không thể nào phản xạ được, với lại lúc sáng khi chuyển ca tôi có nhìn thấy một cái xác được đưa vào bệnh viện, cái xác này y như cái thứ mà tôi nhìn thấy lúc đó".

Đậu quân gấp gáp nói trong rối loạn, tôi nghi hoặc hỏi "Là cái xác nào?".

"Thì là lúc giao ca trực ban, có một người bị tai nạn xe được chuyển vào bệnh viện, lúc đó tụi mình đi qua, tấm vải màu trắng trùm xác còn bay lên, tôi tiện tay còn phủ lại dùm, bởi vậy hình dạng của người đó ra sao, tôi đều nhớ như in".

"À, ý anh là cái xác mà đầu trọc lóc đó hả?".

Tôi ngay lập tức mường tượng ra hình ảnh lúc đó, Đậu Quân liền gật gật đầu lia lịa nói "Đúng rồi là người đó, tôi còn nhớ trên người người này còn co thắt một sợi dây đỏ ở trên cổ".

"Thắt dây đỏ có liên quan gì?".

Tôi mắt bự mắt nhỏ khó hiểu hỏi, Đậu Quân hít một hơi lạnh rồi đáp "Tôi từng đọc trong một cuốn sách về tục lệ của các dân tộc, có một dân tộc ở vùng núi, miễn ai chết không rõ ràng phải cạo đầu rồi dùng một sợi dây được nhuộm chu sa cột dô cổ, sau đó đem đi hỏa táng liền".

"Chắc là trùng hợp thôi!".

Tôi trấn an Đậu Quân.

"Không có đâu! Tôi có nghe nói người sau khi chết tóc vẫn có thể mọc dài ra, điều này đồng nghĩa với việc hồn phách cuối còn cùng vẫn còn lưu lại, cho nên đối với những người chết oan người ta thường cạo trọc đầu người đó, nhằm để hồn của họ không có chỗ trú, mà phải lập tức đi đầu thai tiếp, đồng thời một sợi dây nhuộm chu sa được cột quanh cổ, mục đích là để không cho xác bị thi biến, sau khi hoàn thành xong mọi thứ thì ngay lập tức hỏa thiêu. như vậy cái xác sẽ không thể nào biến thành Lệ Quỷ.  Mà Lệ Quỷ chính là thứ hung ác do oán khí tích tụ thành, tụi mình không phải là đối thủ của nó đâu".

Những lời mà Đậu Quân nói đều là những thứ khó lòng nào tin nổi, nó thuộc về mê tín dị đoan rồi.

"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, bởi vì cho dù có ma xuất hiện đi nữa, thì anh có gây thù chuốc oán với nó đâu, mà phải sợ?".

Tôi tiếp tục cố gắng trấn an Đậu Quân.

'Nhưng mà người kia, ý tôi nói là cái xác kia, ngày mai mới chuyển vào bệnh viên, tối nay tôi lại nhìn thấy thứ gì đó, như vậy có kỳ quái không?".

Đậu Quân có vẻ vẫn không bỏ qua câu chuyện ma quỷ trong đầu mình, hắn cứ thì thầm.

"Thôi được rồi, hiện tại tôi sẽ pha cho anh một ly cà phê để anh uống, coi có đỡ sợ hãi chút nào không".

Do chẳng còn cách nào, tôi đành phải nói như vậy.

Đậu Quân gật đầu, tôi thấy hắn có chút ổn định lại tinh thần rồi, nên tiến tới chỗ pha cà phê, rồi pha cho hắn một li, cầu mong sau khi hắn uống xong,hắn có thể suy nghĩ một cách chín chắn hơn.

Từng giọt cà phê thay nhau rớt vô li, lay hoay một hồi cũng đã tràn đầy, hương vị cà phê của vùng đất Phú Quốc rất thơm, tôi còn nhớ rất rõ đây là loại cà phê do chính Viện trưởng trong một lần đi tới đảo ngọc Phú Quốc đã mua về.

Khi quay lại chỗ Đậu Quân, nhìn thấy hắn vẫn còn có chút hoang mang, tôi liền để li cà phê xuống bàn, rồi kéo ghế ngồi gần hắn mà nói "Về lệ quỷ, tôi đúng thiệt từng nghe qua, nhưng lại không nghĩ nó xuất hiện như vậy, người chết đi biến thành quỷ cũng chia ra rất nhiều loại, có loại mang quá nhiều cố chấp khi còn sống thì nó biến thành lệ quỷ chỉ, có điều loại này rất hiếm, vì vậy anh đừng lo, với lại đây cũng chỉ là những câu chuyện truyền thuyết hư ảo người bây giờ người ta tin vào khoa học, làm gì có ai mê tín nữa chứ'

Nói rồi, tôi vỗ vỗ lên bả vai của Đậu Quân, nhằm an ủi hắn, tôi cũng không biết làm như vậy, hắn có cảm thấy bớt lo lắng hay không.

Sau khi an ủi Đậu Quân xong, tôi bước chân vào thang máy, tuy trong lòng vẫn còn vướng mắc những lời của hắn nói lúc nãy.

"Bác sĩ Võ, đợi tôi đi với" đột ngột giọng của Đậu Quân vang lên.

Tôi quay lại nghi hoặc hỏi "Kêu tôi bộ có chuyện gì sao? ".

Hắn không trả lời, một đường cước bộ rất nhanh tới phía tôi, giống như có ai đó đang đuổi theo hắn vậy.

"Sao vậy? Sao lại không trả lời?" trong lòng tôi bất chợt nổi lên một trận lo lắng.

"Ừ... ừ" Đậu Quân lắp bắp trả lời.

Tôi vô thức cười cười, coi bộ hắn lại đang sợ ma rồi đây, còn chưa kịp an ủi hắn, thì bất chợt đèn ở trong thang máy chớp chớp vài cái rồi tắt lịm đi.

"Gì vậy? cúp điện rồi sao?" tôi hỏi.

"Hư rồi, rõ ràng nghe thông báo hôm nay không có lịch cúp điện, có thể là do.. " Đậu Quân hoảng sợ suy đoán.

"Thôi nào" tôi ngay lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ hết sức viễn vông của hắn, "Việc cúp điện rất bình thường,  có lẽ chạm mạch gì đó, mà cũng chẳng có liên quan tới lịch cúp điện gì hết! Đây là tình trạng bình thường mà".

Nói rồi tôi vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó bật đèn pin lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kỳ Án Bệnh Viện Dạ Nguyệt.