Chương 19 + 20


Vozforums
Thằng Linh vừa thở hỗn hển vừa mếu máu nói: Cháu bị ma nó lôi chú ạ, cháu vừa ra đến mũi thì tự nhiên có người ở dưới sông chồm lên túm lấy áo cháu giựt mạnh cháu làm cháu lao đầu xuống nó cứ lửng lờ ở mặt nước, rồi hai tay dìm đầu cháu xuống làm cháu không ngoi lên được rồi lát sau nó lại ở dưới sâu hai tay cầm lấy chân cháu rồi kéo xuống. Lúc thằng Duy với con Mực lao xuống nó mới chịu buông chân cháu, thằng Duy với con Mực mà không nhảy xuống sớm chắc cháu bị nó dìm chết dưới sông rồi.
Cậu hoan có vẻ không tin và chửi nó:
Này mày bị hâm à, mà lúc sáng nay hai thằng mày có nghịch ngợm gì đến bộ xương ở kia không?
Em kể lại toàn bộ sự việc của thằng Linh cho cậu Hoan nghe lát sau mặt cậu có vẻ tức giận cộng với lo lắng và nói:
-Tao đã bảo với chúng mày rồi mà xương cốt của người ta thì đừng có mà đụng đến, có mấy tàu trước đổ ở đây toàn bị vong của nó trêu suốt cứ đêm đêm là nó lại đứng ở mũi tàu cười the thè trêu người ta. Tàu mình mấy lần trước đổ ở đây nửa đêm tao thấy con Mực cắn mở cửa sổ ra ngó xem có chuyện gì không thì thấy bóng người đứng ngay chỗ bộ xương rồi rời rời tay vào tàu.
Tao tưởng là ai gọi nên ra mũi xem thế nào, tao gần ra đến nơi thì thấy nó quay đầu lại đi, tao cầm đèn pin dọi vào phía nó thì ko thấy nó đâu nữa. Tao cũng tưởng nó là đứa điên nào rồi dặt dẹo lang thang ra bờ sông thôi, đêm hôm như vậy thì ai dám ra chứ. Con Mực hôm ấy cũng lao xuống sông rồi phi lên bờ đuổi theo, tao sợ nó đuổi rồi cắn người ta nên quát nó quay lại. Sáng hôm sau tao sang tàu thằng đỗ bên cạnh chơi, nó cũng kể y như vậy luôn. Tàu nó có đứa trẻ con tầm 2 tuổi, cứ hôm nào mà tàu đỗ ở đây là cả đêm nó quấy rồi khóc oe oe, dỗ dành thế nào nó cũng ko chịu im. Mẹ nó bảo là có vong vào quở đứa bé nên ra thắp hương đốt vàng và khấn, 1 lúc sau thì đứa bé im hẳn.
- Chúng mày ít tuổi nên tao nói cho mà nghe, việc của người ta thì kệ người ta, việc mình mình cứ làm, người ta ko làm gì mà mày lại rút đầu người ta ra rồi ném sang chỗ khác thì nó chẳng về nó hành. Thằng Linh mày bốc mộ với bố mày quen rồi thì tầm sáng mai ra gom lại xương, kiếm cái hòm đựng rồi chôn xa xa vệ sông ra. Lần sau chúng mày cấm có nghịch ngợm, đêm nay mày ở nguyên trong tàu cấm được bước chân ra ngoài cửa, nó vẫn đang lai vãng quanh đây để kéo mày xuống đấy. Ko thì lát lên ngủ cùng tao với thằng Duy.
Cậu Hoan nói xong liền kêu mọi người dìu thằng Linh vào tàu, cậu cùng bác Tiến với anh Tú mang vàng hương ra hẳn chỗ bộ xương để đốt. Thằng Linh đêm nay ra giường em ngủ cùng, thằng này nó vô tư thật nằm 1 lúc đã gáy như sấm rồi. Em cứ nằm nhưng ko sao ngủ được mới lại buồn đái nữa, lúc tối làm 3 4 chai bia, em mà uống bia là cứ 1 lúc là phải đi vệ sinh. Lại phải mở cửa ra ngoài à, nghĩ cảnh ra ngoài cũng hơi sợ sợ, mình mà ra ngoài chẳng may vong bà đó nhìn nhầm tưởng mình là thằng Linh rồi kéo áo lôi xuống nước dìm mình như lúc dìm thằng Linh thì chết cha.
Nhưng mà thật sự là buồn đái lắm rồi, cứ quay qua quay lại rồi ưỡn người lên để nhịn đái. Cảm giác như là nước đái nó dâng lên tận đầu chim rồi, thở mạnh 1 phát có khi cũng tuôn ra ngay lập tức. Cứ tình hình này nhịn đến sáng làm sao được cơ chứ, rồi chợt nhớ ra vụ lúc chiều, nước đái mình chẳng phải làm cho vong bà đó sợ phải bỏ chạy còn gì. Ma với tà mệt chết đi được, vong nào cũng hiền và dễ thương như vong con Nhung có phải thích ko. Mà lâu lâu con Nhung chả thấy nó lai vãng gì cả, lúc nó mới chôn hay đến thăm mình với con Mực lắm mà, cũng chả nhìn thấy hay nghe thấy con Nhung đâu, mình chỉ cảm nhận được dường như là nó đang ở cạnh mình, rất gần, rất gần. Mới lại nhìn con Mực vẫy đuôi rồi chạy nhảy loăng quăng là biết nó đến mà. Bây giờ có khi con Nhung siêu thoát được rồi chăng, tự nhiên nhớ nó và muốn nó ở đây, ngay lúc này thì tốt biết mấy. Có con Nhung ở đây cho nó ra đánh nhau với vong bà kia, hồi còn sống con Nhung rất hay đi đánh nhau cùng với con My mà, nó mà chết chắc vía cũng linh và hung chả kém gì bà kia đâu.
Suy nghĩ vẩn vơ 1 lát rồi quyết định chồm dạy mở cửa đi đái, em vừa mở cửa liền tặc tặc lưỡi để gọi con Mực, con Mực nghe thấy phi vào chỗ em đứng, lúc này an tâm hơn phần nào rồi. Mình trong tay đang nắm giữ cả 2 bả bối trừ tà mà, đó là nước đái và con Mực. Thế là yên tâm kéo khoá quần ra đái thôi, đái 1 lúc lâu mới hết cảm giác phê thật. Xong em đóng cửa chui vào giường nằm ngủ tiếp, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng con Mực sủa um lên ở ngoài mũi, lát sa thấy tiếng bước chân của con Mực, hình như con Mực đang đuổi bắt cái gì thì phải, nghe thấy nó chạy uỳnh uỵch vòng quanh tàu và sủa. Mọi người tỉnh dạy mở cửa ra ngoài ngó thì ko có ai, con Mực đứng ngay chỗ khoang lái và nhìn ra sông cắn như cắn ma. Mãi 1 lúc sau nó mới chịu im, thằng Linh tỉnh ngủ 1 lát rồi nó lại vô tư chùm chăn gáy tiếp, em thì mất ngủ luôn từ đó, nằm im trên giường nghe tiếng sóng nước đánh nhẹ vào mạn tàu dào dạp, tiếng gió thổi qua các lỗ hổng mái tre quanh tàu như đang thổi sáo vi vu vậy, thi thoảng có cục gỗ nào chôi rồi va vào mạn tàu cục 1 tiếng mạnh, rồi tiếng chó sủa của dân ở xa hàng cây số cũng vang vọng đến đây. Trong cái không gian im ắng này, nằm đây dường như có thể nghe thấy mọi thứ thì phải. Em nằm nghe và thiu thiu ngủ lúc nào ko hay, con Mực chắc cũng thôi ko cắn nữa, từ lúc đó đến giờ nó im rồi thì phải. Ko biết là nó vào lái ngủ chưa hay là vẫn nằm ở mũi canh chừng. Trong vòng 1 ngày mà biết bao nhiêu chuyện sảy ra, ngày mai ko biết chuyện tiếp theo sẽ là gì đây?
Sáng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, bác Tiến dạy sớm và đi chợ mua thức ăn, thằng Linh với 2 bác khác đang dọn dẹp múc nước rội xung quanh tàu cho trôi sương đọng, cậu Hoan với mấy anh kia thì vẫn nằm trên giường ngủ còn em thì ra mũi ngồi ngáp và hút thuốc. Con Mực hôm qua nó thức cả đêm thì phải, nó phờ phạc chui vào cái ổ trong tàu rồi lăn quay ra ngủ.
Sau khi ăn cơm buổi xong thì cậu Hoan nhắc lại chuyện đêm qua rồi sai em đi tìm xem có cái gì để đựng xương ko, em loanh quanh tìm cuối cùng cũng kiếm được 1 cái hòm gỗ đựng đồ cũ, to gần bằng cái hòm tôn mà sinh viên ngày xưa hay dùng để đựng đồ đó mấy bác. Hòm có lắp đậy có khoá hẳn hoi mỗi tội hơi bẩn 1 chút, em mang ra ngoài cùng thằng Linh đánh rửa sạch sẽ. Cũng định đi mua 1 cái tiểu cho tử tế nhưng chỗ bán tiểu ở xa lắm, lại ko có xe nữa khênh bộ ra đến đây cũng chết thôi thì dùng tạm cái hòm gỗ này cũng được. Khéo sau này chôn xuống rồi người ta đào thấy nhìn cái hòm lại tưởng hòm kho báu cũng là, mở ra thấy toàn đầu lâu xương sọ thì hay.
Chuẩn bị xong đâu đấy cậu Hoan sai em với thằng Linh khênh cái hòm cùng vàng hương hoa qủa lên bờ, bác Tiến và mọi người mang xẻng, thùng theo sau. Bác Tiến bày hoa qủa ra đĩa thắp hương và khấn tạ tội, xong đâu đấy thì thằng Linh bắt đầu vào công việc chuyên môn của nó.
Thật sự là em nhìn cái bộ xương này nó chẳng khác gì khúc gỗ cả, ko thấy có cảm giác gì là sợ hết. Nhìn bộ xương phơi nắng gió lâu ngày nó đã đen lại, cỏ dại mọc tùm lum xung quanh, kiến nó cũng làm tổ luôn ở đó rồi. Bà này chết lâu lắm rồi mà vong vẫn còn lởn vởn chưa siêu thoát được, chắc hẳn là lúc chết oan uổng lắm đây. Hoặc cũng có khi tại thể xác xương cốt chưa được chôn cất tử tế nên vậy, cũng giống như con Nhung ấy. Cầu mong là sau khi làm xong thì bà ấy sẽ siêu thoát, khỏi phải vất vưởng ở cái bãi sông hoang vu để mà chêu chọc, chọc phá người ta như vậy. Và cũng đừng tìm đến để mà làm hại thằng Linh nữa.
Thằng Linh gom và gỡ dời từng cái xương và chất lại thành 1 đống, nó lấy cái thùng ra sông múc 2 xô nước và mang lại. Nó nhặt từng đoạn cho vào thùng nước lấy tay kì cọ thật sạch, trước tiên là cái đầu lâu, đất nó chui và rính két vào trong nên rửa mãi mới sạch. Thằng Linh đặt cái đầu lâu ở phía đầu tiên trên hòm sau đó là xương sườn cùng với 4 khúc xương cánh tay, do cái thùng nó hẹp lên xương chân và xương chậu thằng Linh xếp trồng lên nhau. Nhìn cũng khá đẹp mắt và sạch sẽ, xong xuôi nó đậy lắp hòm lại và ra rửa chân tay.
Cậu Hoan cùng mấy anh kia chạy lên bãi ngó quanh để kiếm chỗ nào chôn, nhưng ở đây toàn là bãi ngô và đường đi nên ko chôn được, chôn ở vệ sông thì bằng hoà được vài năm là nó nở xuống sông ngay. 1 lát sau cậu chỉ tay về phía xa xa chỗ cây sung dại cổ thụ, cây sung này to lắm mọc ở giữa 2 bên là 2 bãi ngô, mình nó chiếm lấy 1 khoảng khá rộng. Chỗ cây sung cũng khá cao so với xung quanh, chôn ở đấy thì đẹp thật. Nghe bọn chăn trâu ở bãi nói là cây sung này có ma nên ko ai dám chặt và cũng chả ai dám lại gần nó. Thấy bảo ngày xưa có người treo cổ ở đó chết, sau này có 1 bà điên đi đến cây đa ăn nằm ở đó rồi cũng chết luôn. Người dân sợ nên tầm trưa chả ai dám lại gần, trời có nắng nóng đến mấy cũng ko ai dám ngồi nghỉ ở gốc sung vào lúc trưa và tối.
Cậu Hoan cũng biết chuyện đó nhưng cậu mặc kệ, cậu bảo ma thì chơi với ma, cho bà này ra cùng nữa cho vui, chỗ này đất cao lại xa bờ sông, chôn 1 thời gian là dễ sung nó ôm vào nước lũ có lên ngập cũng ko lo mất hòm.
Bọn em đào cách gốc sung tầm 3 4 mét rồi chôn cái hòm xuống, bác Tiến lại thắp hương rồi cùng mọi người trở lại tàu. Tàu đỗ thêm 3 đêm ở đó rồi chạy, 3 đêm đó cũng ko có hiện tượng gì sảy ra nữa, con Mực cũng ko cắn nhằng nữa. Nhưng đêm em nằm ngủ nghe thì có vẻ tiếng chó của người dân trong làng gần phía cây sung sủa nhiều hơn thì phải, chẳng có lẽ bà ấy chuyển vùng hoạt động lảng vảng vào trong làng chêu chọc người ta tiếp. Nếu thật vậy cũng chả sao cả, cho bà ấy đỡ buồn dù sao vẫn khá khẩm hơn so với việc 1 mình lạnh lẽo làm ma ở mé sông.
Sau này tàu em thi thoảng cũng ghé vào đó đỗ, mỗi lần lên bờ đi chợ em và thằng Linh lại mua ít hoa qủa vàng hương rồi ghé vào đó thắp. Còn hiện tại chỗ đó là 1 công ty gạch tuynel nằm trên rồi, chắc người ta đã chuyển bà ra nghĩa địa khu trong làng.
HẾT
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ký Sự Chuyển Mộ.