Chương 108: Hối hận
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1193 chữ
- 2022-02-04 08:09:01
Vì vậy nên gần đây anh mới không về nhà chăng? Mạc Tiểu Thu thầm nghĩ.
Cô đặt bình giữ nhiệt lên ghế, viết một tờ giấy nhắn dán lên đó, nhìn thoáng qua hai người trên sân khấu rồi đi.
Dù Mạc Tiểu Thu chỉ đứng trong góc khuất nhưng cô vừa xuất hiện là Tần Ngạn đã biết ngay.
Anh cố tình không nhìn về phía cô, vì không muốn bị cô gây phân tâm.
Bởi lẽ, chiến thần là phải tàn nhẫn, lạnh lùng, khát máu.
Tần Ngạn, cậu có nghe tôi nói không đấy?
Meynard hỏi.
Tần Ngạn không phân tâm nữa, gật đầu đáp,
Có.
Meynard xoa mi tâm,
Tần Ngạn, show diễn này hết sức quan trọng đối với tôi.
Cậu biết không? Thật ra, ngoại hình của cậu rất phù hợp với yêu cầu của tôi, nhưng cậu lại không thể hiện được thần thái mà bộ trang phục của tôi cần có, cứ tiếp tục thế này thì tôi không thể để cậu đảm nhiệm vị trí vedette mấu chốt được.
Tần Ngạn làm thinh, lẳng lặng nhìn Meynard.
Meynard thở dài,
Thật ra, tôi có thể thấy cậu có tiến bộ.
Lúc bắt đầu, cậu hãy còn mù mờ, còn bây giờ đã vững hơn rồi.
Nhưng trình độ như thế là chưa đủ.
Chỉ vững vàng không thôi thì chưa thể xưng là tàn nhẫn.
Tôi nhận thấy, thoạt trông cậu có vẻ lạnh lùng, ngang tàng thật đấy, nhưng trái tim lại rất dịu dàng, nên cậu không thể nắm bắt được cốt lõi cũng là dễ hiểu.
Nhưng cứ vậy là không được, cậu là một diễn viên, cậu không thể diễn vai một màu cả đời, nếu thế thì cậu sẽ không có chỗ đứng trong giới giải trí lẫn giới thời trang.
Meynard vỗ vai Tần Ngạn,
Tôi chỉ nói thế thôi.
Ba ngày sau sẽ có một buổi diễn tập, nếu lúc đó cậu vẫn không thể đáp ứng được yêu cầu của tôi thì tôi chỉ có thể tiếc nuối nói rằng lần này e là chúng ta không thể hợp tác được.
Meynard đi xa rồi, Tần Ngạn vẫn chẳng nói một lời.
Anh nhìn theo hướng Mạc Tiểu Thu đã đi khỏi, nhảy xuống sân khấu, thấy nơi đó đặt một chiếc bình giữ nhiệt.
Anh ngồi xuống chỗ Mạc Tiểu Thu ngồi lúc nãy.
Sân khấu rực rỡ ánh đèn, trông mà chói mắt.
Chiếc bình giữ nhiệt nằm yên trên ghế, dù được đậy nắp thật chặt nhưng anh vẫn ngửi được mùi thơm ngào ngạt phả ra.
Hẳn là ngon lắm đây.
Đã lâu...
anh không ăn canh cô nấu.
Cuối cùng, anh vẫn cầm chiếc bình lên.
Nhưng anh chỉ ôm trên tay chứ không mở ra.
Tần Ngạn có đặt một gian phòng thượng hạng ở khách sạn Nord.
Dù bận rộn tối tăm mặt mũi nhưng chưa đến nỗi không có cả thời gian về nhà.
Tuy vậy, anh không muốn về, không phải nói là anh không thể về nhà.
Nếu như quay về đó, chỉ e ánh mắt vừa mới vững vàng được ít nhiều của anh sẽ hoang mang trở lại.
Trong phòng, chiếc bình giữ nhiệt được đặt ngay ngắn trên bàn, anh đã đem nó từ phòng tập về đây.
Cuối cùng, anh vẫn không nỡ...
vứt đi.
Tần Ngạn nhìn chiếc bình chăm chú, sau đó cầm áo khoác lên và đi ra cửa.
Mạc Tiểu Thu đang ngủ chợt nghe tiếng mở cửa lách cách.
Cô mở bừng mắt, vội chạy ra khỏi phòng.
Anh về rồi à?
Mạc Tiểu Thu nhìn chàng trai đang thay giày ở cửa và hỏi.
Tần Ngạn hơi khựng lại,
Em vẫn chưa ngủ sao?
.
Tôi đi ngủ rồi.
Mạc Tiểu Thu mở đèn lên, nhìn Tần Ngạn và nói,
Nghe có tiếng động nên ra ngoài xem thử.
Tần Ngạn khẽ gật đầu, nói cộc lốc,
Nhớ chú ý an toàn.
Ừ.
Mạc Tiểu Thu đáp.
Anh ăn cơm chưa?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Ăn rồi...
Ot ot!
Hai âm thanh đồng thời vang lên, làm người vốn mặt dày như Tần Ngạn cũng phải lúng túng đến đỏ mặt,
Anh ăn từ chập tối, chắc giờ tiêu hóa hết rồi.
Vậy để tôi làm cho anh.
Không cần đâu.
Mạc Tiểu Thu còn chưa dứt lời, Tần Ngạn đã mở miệng trước,
Anh mệt rồi, đi ngủ trước nhé.
Nói đoạn, Tần Ngạn đi về phòng nhanh như chớp, còn đóng sầm cửa lại.
Mạc Tiểu Thu:
...
Chẳng lẽ
ngày đèn đỏ
của anh vẫn chưa qua? Gạt qua cảm giác bực bội trong lòng, Mạc Tiểu Thu cũng về phòng.
Trong một căn phòng khác dưới cùng một mái nhà, anh chàng vừa mới ra vẻ lạnh lùng giờ đang bị cơn đói hành hạ đến nỗi hối hận khôn nguôi.
Tần Ngạn xoa bụng, khó chịu hết sức.
Khi nãy, đã có lúc Tần Ngạn suýt buột miệng nói không chơi trò này nữa, phương pháp Meynard đưa ra gần như vô dụng, cái gì mà rời xa nguồn cơn khiến mình hoang mang cơ chứ? Phải, quả thật anh đã phần nào kiềm chế được cảm giác bất an của mình, nhưng anh lại càng thêm nhung nhớ cuộc sống trước kia.
Dù là đấu võ mồm cùng Mạc Tiểu Thu, hay là cùng nhau nằm trên ban công ngắm trời chiều.
Những ngày tháng ấy chẳng những không phai nhạt theo thời gian, ngược lại càng khắc ghi sâu đậm trong tâm khảm.
Không biết cuộc sống lừa mình dối người này khi nào mới có thể kết thúc? Cơn đói cồn cào khiến anh hết chịu nổi.
Tần Ngạn quyết định vào bếp xem có gì ăn được hay không.
Mạc Tiểu Thu quả thật có sở trường về mặt nội trợ, bất cứ lúc nào tủ lạnh trong nhà cũng gọn gàng ngăn nắp, khiến người ta vừa mở cửa tủ lạnh là thấy thoải mái ngay.
Trong tủ lạnh có mấy chiếc hộp đựng thực phẩm cỡ vừa, cái nào cái nấy đầy ăm ắp.
Thịt lợn xé xào tương, gỏi đậu bắp, chè hoa quế Tây Hồ...
Món nào cũng còn nguyên, chưa bị ai động đến.
Tần Ngạn nhớ lại chiếc bình giữ nhiệt bị mình nỗ lực làm ngơ lúc tối, hình như món canh đó cũng là làm riêng cho anh...
Tiểu Thu...
Tần Ngạn khẽ thì thầm tên Mạc Tiểu Thu.
Anh không muốn bận tâm gì đến show diễn nữa, giờ phút này anh chỉ muốn ôm lấy Mạc Tiểu Thu, nói với cô rằng anh nhớ cô chết được.
Tần Ngạn quay phắt lại, bỗng thấy ở cửa có bóng người làm anh giật bắn mình, chút can đảm ít ỏi vừa xuất hiện lại tiêu tan.
Em, em...
Chẳng phải em đi ngủ rồi cơ mà?
Tần Ngạn hỏi.
Thấy Tần Ngạn sợ chết khiếp, Mạc Tiểu Thu thẩm thở dài bất đắc dĩ,
Anh đói bụng hả? Để tôi hâm nóng thức ăn cho anh.
Tuy không biết vì sao anh lại đột ngột chiến tranh lạnh với cô, nhưng khi thấy anh ôm hộp đựng thực phẩm suýt rơi nước mắt, trông ngóc chết được, cô biết ngay anh vẫn là anh, vẫn là Tần Ngạn thích ra vẻ trước mặt người ngoài, nhưng bản chất chỉ là một anh chàng ngố tàu mà thôi.