Chương 119: Sự cố ngoài ý muốn
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1165 chữ
- 2022-02-04 08:09:02
Tôi hơi lười, không đi.
Ông cứ đi đi.
Mạc Tiểu Thu nói.
Meynard lắc đầu,
Tôi già rồi, không chơi nổi nữa.
Cô đã không đi thì ở đây tâm sự với tôi vậy.
Mạc Tiểu Thu gật đầu,
Vâng.
Nói rồi, cô nhích người qua bên cạnh, nhường chỗ râm mát cho Meynard.
Meynard cười, nhận ý tốt của Mạc Tiểu Thu, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chủ đề bộ sưu tập lần này của tôi là chiến thần cô độc.
Maynard chợt lên tiếng,
Thế nên, tôi vẫn luôn nói với Tần Ngạn rằng cậu ấy phải trở nên lạnh lùng mới được.
Thật ra tôi chỉ đùa thế thôi, chủ yếu vì mỗi lần côi tới, tôi thấy cậu ấy luôn nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ.
Khi ấy, tôi nghĩ tình yêu hắn phải ngọt ngào mới đúng, sao lại đau khổ như vậy, nên tôi mới bảo cậu ấy thử lạnh nhạt một chút, suy xét kỹ càng về tình cảm này.
Chúng tôi không phải người yêu...
Mạc Tiểu Thu khẽ phản bác.
Khà khà.
Tôi đã ngoài sáu mươi rồi, số cặp đôi tôi từng gặp nhiều như sao trời, tự nhiên là biết được ai với ai là người yêu.
Tuy hai người luôn nói đối phương không phải người yêu của mình, nhưng cô thì ngày ngày lo cơm nước cho cậu ấy, cậu ấy thấy cô say máy bay chực nôn thì vội lao đến chỗ cô trước tiên, chẳng nề hà bị cô nôn trùng.
Thói quen tự nhiên như vậy, e là nhiều cặp đôi còn không làm được.
Hai người lại tự nhiên như
một đôi vợ chồng già...
Vợ chồng ư...
Mạc Tiểu Thu lẩm bẩm rồi cười nhạt,
Tôi sẽ không kết hôn đâu.
Meynard sửng sốt, ông ta không ngờ cô gái trẻ này lại nói thế,
Vì sao? Cô không biết hôn nhân là sáng tạo kỳ diệu nhất trần đời ư? Nó kết nối hai người xa lạ với nhau thành một thể, có hôn nhân, con người ta mới trở thành một cá thể hoàn chỉnh, giống như tìm được lẽ sống vậy.
Không...
Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Trên đời này chẳng có cuộc hôn nhân nào là vững bền mãi mãi.
Cho dù cuộc hôn nhân ấy bắt đầu tốt đẹp như ông nói, nhưng có lẽ sau cùng vẫn sẽ vỡ tan thành muôn nghìn mảnh.
Nếu đã như thế, không bằng dập tắt mọi đau khổ từ trong trứng nước, vậy chẳng tốt hơn sao?
Trời ạ!
Maynard cạn lời,
Thoạt đầu, tôi cứ tưởng cô yêu Tần Ngạn chưa đủ nhiều, thì ra cô lại có tư tưởng kỳ quái như vậy? Sao cô lại nghĩ thế nhỉ? Lạ thật...
Đương lúc Meynard định xổ một tràng thao thao bất tuyệt để khuyên bảo Mạc Tiểu Thu thì Lisa thình lình chạy về, miệng thở hồng hộc, vẻ mặt lo sợ,
Nguy to, không xong rồi.
Tần Ngạn bị sóng cuốn đi mất tích!
Cái gì?
Meynard chưa kịp phản ứng, Mạc Tiểu Thu lao phắt ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Tần Ngạn chơi thuyền buồm lúc nãy, nơi đó chỉ còn lại bọt sóng trắng xóa cùng với Emily đang khóc thút thít bên bờ biển.
Emily, Tần Ngạn đâu?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Rõ ràng Emily đã sợ ngớ người, cô ta nhìn Mạc Tiểu Thu rồi nghẹn ngào nói,
Đều tại tôi, đều tại tôi, Tần Ngạn đã bảo mệt không muốn xuống nước nữa nhưng tôi cứ nài nỉ nên anh ấy mới xuống, không ngờ một cơn sóng ập tới, anh ấy lỏng tay, buông dây kéo thuyền ra rồi không thấy đâu nữa...
Thôi được rồi!
Mạc Tiểu Thu ngăn không để Emily khóc tiếp,
Gọi nhân viên cứu hộ chưa?
Nhân viên cứu hộ hả?
Emily mù mờ,
Chắc Lisa đã gọi rồi.
Lisa đi gọi bọn họ! Mạc Tiểu Thu vội chạy đi gọi nhân viên cứu hộ bãi biển, sau đó tự kéo một chiếc thuyền nhỏ, chuẩn bị ra biển.
Mạc Tiểu Thu, cô muốn làm gì? Nguy hiểm lắm.
Đừng đi!
Thấy Mạc Tiểu Thu toan ra biển, Emily kêu lên.
Mạc Tiểu Thu làm ngơ.
Thật ra, cô bơi còn giỏi hơn chèo thuyền, nhưng cô sợ mình không đủ sức, có tìm được Tần Ngạn cũng không đủ thể lực đưa anh về, nên mới chèo thuyền đi trước, khi nào thấy người sẽ xuống nước cứu anh.
Mạc Tiểu Thu không màng đến tiếng la hét của Emily, cô vốn luôn nhanh nhẹn, đến khi Meynard chạy tới, Mạc Tiểu Thu đã chèo ra xa.
Sao cô ấy lại ở đó?
Meynard hỏi,
Sao lại để cô ấy ra ngoài đó?
Emily khóc lóc,
Cô ấy đòi đi, chúng cháu không cản được!
Meynard phát bực với cô trợ lý, ông ta luôn yêu thương Emily như con gái mình, nhưng cô ta luôn khiến ông ta phải thất vọng.
Nào là chuyện đám người mẫu đình công tập thể.
Rồi thì bám riết lấy Tần Ngạn.
Có lẽ ông ta nên suy nghĩ kỹ càng, liệu cô con gái của người bạn cũ này có thích hợp để tiếp tục đi theo mình hay không.
Được rồi, cứu người mới là quan trọng.
Có chuyện gì thì về rồi lại nói.
Meynard hiểm khi nghiêm nghị, làm Emily sợ hãi, cô ta biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nhưng đây đều là lỗi của Lisa.
Nếu Lisa không nói muốn đi chơi thuyền buồm với Tần Ngạn, cô ta cũng sẽ không nhanh chân hơn một bước, rủ Tần Ngạn chơi thuyền buồm.
Emily quắc mắt với Lisa, lúc trước Meynard đồng ý để cô ta đi theo cả đoàn để phỏng vấn, cô ta nên phản đổi mới phải.
Nhờ sự chỉ huy của Meynard, hội trên bờ bắt đầu xuống biển cứu người một cách trật tự.
Còn trên biển, Mạc Tiểu Thu bắt đầu phát hiện một số vật dụng tùy thân của Tần Ngạn.
Cô nhặt một chiếc kính bảo hộ lên, bề ngoài te tua của nó làm tim Mạc Tiểu Thu lạnh ngắt.
Anh đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé!
Mạc Tiểu Thu thì thầm, giờ này, cô chẳng biết làm gì ngoài cầu nguyện nữa.
Thật ra, vùng biển gần bờ có nhiều đá ngầm, rất khó nhận biết, những rặng đá ngầm này có thể cướp đi tính mạng người ta bất cứ lúc nào.
Mạc Tiểu Thu sợ Tần Ngạn bị kẹt giữa những rặng đá ngầm đó, vì cô không thể chèo thuyền lại gần được.
Mạc Tiểu Thu nhìn chiếc kính bảo hộ sứt mẻ, trên đó hình như còn có vết máu mờ mờ.
Cô quyết định đặt mái chèo xuống, lặn xuống biển.
Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, cô chỉ biết mình không thể ngồi yên trên bờ ngóng trông tin tức được.
Dù cho có sai, cô cũng sẽ sai đến cùng.
Bởi lẽ, cô nhận ra mình không thể chịu đựng được việc Tần Ngạn sẽ chết, dù là vì lý do gì.