Chương 136: Trừng phạt


Tần Ngạn ngừng xe rồi nổ máy lại ngay, chẳng mấy chốc đã tìm được một khách sạn khá ổn gần đó, vác cô đi vào.

Quản lý đại sảnh ngăn Tần Ngạn lại, lịch sự bảo không được vào trong, nhưng Tần Ngạn vừa chia ra một tấm thẻ đen, ông ta liền khúm núm đón chào, nhanh chóng đặt giúp anh một gian phòng tổng thống.


Tần...

Tần Ngạn, anh làm gì đấy? Em nói anh biết, đừng có mà làm bậy!
Mạc Tiểu Thu không ngờ Tần Ngạn dám vào khách sạn thật.

Tần Ngạn nổi cơn ngang ngạnh, hiếm khi dám cứng rắn với Mạc Tiểu Thu một lần,
Hừ, em chả suốt ngày nghi ngờ năng lực của anh còn gì? Bây giờ anh để em tự mình kiểm tra xem anh có vấn đề gì thật không!

Khoan đã!
Mạc Tiểu Thu tuân theo nguyên tắc mềm nắn rắn buông,
Em sai rồi, em nhất thời lỡ miệng! Em sai rồi được chưa? Anh lợi hại nhất! Anh giỏi nhất! Được chưa?

Muộn rồi!
Tần Ngạn ném cô lên giường, sau đó nhào lên,
Cẩu Cẩu, em thừa nhận đi, thật ra đêm hôm ấy anh ngừng lại giữa chừng, em cũng tiếc lắm chứ gì?

Không! Hết Nhé!
Anh chàng mặt dày này lấy đâu ra tự tin thể nhỉ? Tần Ngạn mặc kệ, không ngừng dụ dỗ Mạc Tiểu Thu.

Thật ra, Tần Ngạn rất tự tin về phương diện này, nhưng anh cũng không muốn tỏ vẻ tự tin quá trớn, sợ Mạc Tiểu Thu cho rằng anh là cao thủ tình trường.

Tuy đó là sự thật...

Sự cố mất mặt ngày hôm ấy đơn thuần là do anh đã chờ đợi quá lâu, lâu đến nỗi khi thật sự chạm tới giấc mộng của mình, anh không thể khống chế bản thân được nữa.

Nhưng lần này sẽ khác hẳn.

Mạc Tiểu Thu nào biết Tần Ngạn đang suy nghĩ đủ điều, chú nai tơ như cô chẳng mấy chốc đã bị Tần Ngạn làm cho mụ mị cả đầu óc.


Anh, anh đủ chưa hả...
Mạc Tiểu Thu yếu ớt nói.

Dù cô đã quyết tâm nếu có
lần sau
, cô nhất định sẽ cố gắng đáp lại Tần Ngạn.

Nhưng cô nào ngờ lần sau lại đến nhanh như vậy! Ban đầu, Tần Ngạn chỉ định dọa Mạc Tiểu Thu một chút, ai bảo cô hay cười nhạo anh.

Nhưng anh đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Mạc Tiểu Thu đối với mình, đồng thời cũng đánh giá cao sức tự chủ của bản thân.

Khi đối đầu với cô, anh hoàn toàn không có phần thắng, binh bại như núi lở, liên tục rút quân, chẳng thể làm gì ngoài cởi giáp đầu hàng.

Thoạt đầu chỉ là trêu đùa, nhưng càng lúc anh càng nghiêm túc.

Mạc Tiểu Thu thấy được lửa tình cháy bỏng trong mắt anh, bất giác sợ hãi mà run rẩy.

Tuy cô đã củng cố tâm lý cho mình, nhưng đối mặt với chuyện này vẫn không khỏi e sợ.

Cô biết rõ người này sẽ không tổn thương mình, nhưng chuyện hôm ấy vẫn hiển hiện trước mắt cô, hóa thành ác mộng và chướng ngại của cô, không cho cô có được cuộc sống bình thường.

Mạc Tiểu Thu muốn giúp bản thân thêm can đảm, cô đưa tay ra, thận trọng ôm lấy thắt lưng Tần Ngạn.

Tần Ngạn đột ngột dừng tay, ôm cô mà thở dốc.


Lẽ ra anh nên cứng rắn hơn một chút.

Nhưng em run lẩy bẩy thế kia, làm sao anh đành lòng cho được?
Tần Ngạn thở dài, chứa đựng sự cưng chiều bất đắc dĩ,
Gặp em khiến anh điên đảo, nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng là vì sao chứ?


Tần Ngạn đột nhiên dừng lại làm Mạc Tiểu Thu thầm nhẹ nhõm.

Cô thấy cảm động trước sự bảo bọc và thâm tình của Tần Ngạn.

Nếu không thật lòng với cô, anh sẽ không từ bỏ hết lần này đến lần khác như thế, đàn ông thường khó lòng kiềm chế trên phương diện này.

Cô ôm Tần Ngạn chặt hơn, vùi đầu vào ngực anh, khẽ hỏi,
Có muốn em giúp anh không?
Cô đang đòi mạng anh! Khó khăn lắm anh mới quyết tâm được, cô còn ôm anh, quyến rũ anh!
Cầu Cầu, em mà còn như vậy, anh sẽ tiếp tục đấy.
Tần Ngạn nghiến răng nghiến lợi.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu buông tay ngay lập tức, vẻ mặt vô tội, cô thật lòng muốn giúp mà.

Tần Ngạn suýt phát điên, chuông điện thoại của Mạc Tiểu Thu chợt vang lên.

Cô cầm lấy xem, là Lạc Tu Nhiên.

Sắc mặt Mạc Tiểu Thu chợt xấu đi.

Tần Ngạn đang ôm Mạc Tiểu Thu, dĩ nhiên cũng thấy được người gọi là ai, vẻ mặt cau có.

Mạc Tiểu Thu càng muốn đẩy anh ra, anh lại càng không chịu buông, quyết ôm ghì lấy cố.


Buông em ra!
Mạc Tiểu Thu sốt ruột, nghiêm giọng quát.

Tần Ngạn ấm ức, cố nén cơn bực tức trong lòng.

Cái gã Lạc Tu Nhiên này lần nào cũng phá bĩnh anh.

Vả lại, anh ta không giống Tô Tử Hằng.

Không biết anh ta có bùa mê thuốc lá gì mà có thể làm cho Mạc Tiểu Thu nhiều lần trở nên bất thường như vậy.

Thấy điện thoại sắp tự động tắt, Mạc Tiểu Thu sốt ruột véo thắt lưng Tần Ngạn, Tần Ngạn như bị điện giật, cả người tê rần không nhúc nhích được.

Mạc Tiểu Thu vội thừa cơ cầm điện thoại vọt vào nhà tắm.

Đến khi Tần Ngạn kịp phản ứng lại, cửa đã bị khóa.

Anh hậm hực đập cửa, gân cổ hét,
Em đừng đi ra để anh tóm được, bằng không anh sẽ không tha cho em đâu!
Mạc Tiểu Thu mặc kệ Tần Ngạn nổi nóng ngoài cửa, cô hít một hơi sâu, nghe máy,
Alô.
Giọng nói trong điện thoại lạnh bằng, nhưng có thể nhận ra sự quan tâm ẩn chứa trong đó,
Sao lâu vậy em mới nghe máy? Có chuyện gì à?


Mạc Tiểu Thu đỏ mặt, nào dám nói mình đang trên giường nên mới nghe điện thoại chậm, cô và bình tĩnh ho khan một tiếng,
Em bỏ điện thoại trong túi xách nên không nghe thấy.



À.
Không biết Lạc Tu Nhiên có tin vào lời giải thích gượng gạo này không, nhưng anh không gặng hỏi mà đi thẳng vào chủ đề,
Tình hình bên này xem chừng không ổn.

Hình như bên đó quyết tâm giấu Tần Ngạn.

Em vẫn quyết định không nói với Tần Ngạn sao?

Em cũng không biết...
Mạc Tiểu Thu do dự,
Bên đó...

Bây giờ rốt cuộc sao rồi?
Khá là...
Một tiếng sau, Mạc Tiểu Thu mới ra ngoài.

Tần Ngạn giống như kiến bò chảo nóng, vừa thấy Mạc Tiểu Thu ra ngoài bèn sân tới,
Em với anh ta có chuyện gì mà nói lâu thế hả?
Mạc Tiểu Thu hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra,
Tần Ngạn, em có chuyện muốn nói với anh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.