Chương 138: Tần mặc và kinh kha
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1269 chữ
- 2022-02-04 08:09:05
Khám rồi.
Ivan cung kính trả lời.
Bác sĩ Danton nói thế nào?
Không phải cô không tin Lạc Tu Nhiên, nhưng cô biết chắc anh là người tốt khoe xấu che.
Ivan do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu lặng thinh.
Nhìn Ivan thế kia là biết tình trạng của Lạc Tu Nhiên không đơn giản như lời mình nói.
Anh nói đi! Rốt cuộc tình trạng Lạc Tu Nhiên thế nào rồi?
Mạc Tiểu Thu hùng hổ, khí thể áp đảo cả Ivan vốn đã đi theo Lạc Tu Nhiên nhiều năm, làm anh ta không khỏi e dè.
Thật ra...
Ivan khẽ cắn môi, anh ta biết rõ địa vị của cô gái này trong lòng ông chủ nhà mình,
Thật ra, căn bệnh của ông chủ đã làm cơ thể ông ấy suy kiệt từ lâu.
Hiện tại, chỉ cần mắc bệnh nhẹ cũng đủ khiến anh ấy đau đớn khôn xiết.
Cho nên...
Tôi biết rồi.
Khóe mắt Mạc Tiểu Thu đỏ lên, cố nén không cho rơi lệ,
Sau này nếu anh Lạc có chuyện gì, mong anh có thể cho tôi biết, dù không thể luôn luôn ở bên, nhưng tôi sẽ cố gắng thường xuyên đến thăm anh ấy.
Vâng, thưa cô.
Ivan đồng ý.
Bấy giờ Mạc Tiểu Thu mới miễn cưỡng yên tâm đi theo Ivan xuống tầng dưới.
Tần Ngạn đã đứng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại trong phòng khách, thấy Mạc Tiểu Thu đi xuống, anh bèn hối hả chạy sang,
Sao lâu thế?
Mạc Tiểu Thu vỗ về tay Tần Ngạn, trấn an anh,
Em biết anh sốt ruột, nhưng bây giờ mấy người Trưởng phòng Kinh đều không sao, chúng ta cũng không thể giải quyết được tình hình bên Tinh Vũ trong phút chốc, không bằng ngồi lại cẩn thận tìm hiểu tình hình một chút.
Tần Ngạn gật đầu, yên lặng ngồi xuống.
Người ta đồn Tần Ngạn là một cậu ấm hợm hĩnh, tính tình tùy hứng, lại dễ nổi nóng, không chịu nghe ai bao giờ.
Đến cậu Cả nhà họ Tần được xưng tụng là vô cùng lợi hại cũng bó tay với cậu em trai, lần nào cũng phải cười khố thu dọn bãi chiến trường của cậu em.
Nhưng giờ cô chủ chỉ nói một câu, cậu chủ này bỗng biến thành một bé thú cưng được vỗ về, ngoan ngoãn nghe lời.
Hay thật!
Ivan!
Mạc Tiểu Thu gọi mấy lần mà Ivan vẫn ngẩn ngơ, cô đành lớn tiếng,
Anh đang nghĩ gì thế?
Hở? À vâng!
Ivan hoàn hồn.
Xin lỗi cô chủ, vừa rồi tôi hơi thất thần.
Chúng ta vào đề thôi.
Chẳng hay anh Tần muốn biết chuyện gì?
Đương nhiên là toàn bộ!
Tần Ngạn không thể không nói,
Vì sao anh tôi lại bị cách chức Tổng Giám đốc? Dẫu có bị cách chức đi nữa thì vị trí đó cũng phải thuộc về nhà họ Tần chúng tôi mới đúng, có thể nào cũng không đến lượt Tô Tử Hằng! Vì sao Tô Tử Hằng lại thành người đứng đầu Tinh Vũ?
Được rồi.
Anh Tần, anh đừng nóng, để tôi thuật lại chi tiết cho anh...
Quay ngược thời gian về lúc Tần Ngạn vừa ra nước ngoài được vài ngày.
Anh nhẫn tâm đưa Tần Ngạn đi thế à? Không lo lắng sao?
Kinh Kha vừa mới tắm xong, cảm thấy cả người khoan khoái, anh ta mở tủ lạnh lấy một lon bia, thoải mái thả người xuống sofa, xem cậu Cả Tần vốn dĩ lạnh lùng như là gối dựa.
Cậu Cá Tần ôm người ta vào lòng một cách tự nhiên, hớp một ngụm bia trên tay người ta,
Nó lớn tướng rồi.
Có gì mà lo?
Kinh Kha cười.
Cậu Cả Tần bực bội,
Em cười cái gì?
Cười anh đấy, cái người khẩu xà tâm phật này! Rõ ràng thương em trai không hết, lại thích giả vờ cứng rắn.
Cậu Cả Tần hừ một tiếng, nhưng cũng không cãi lại.
Tiểu Kha à...
Ừ
Dù trước mặt người ta, cậu Cá Tần có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu, trong lúc riêng tư, anh lại dịu dàng đến mức khiển Kinh Kha chìm đắm trong đó.
Mấy năm nay, em đã vất vả rồi.
Tần Mặc cảm kích từ tận đáy lòng.
Kinh Kha cười, có lẽ do ngoại hình mà nụ cười của anh ta trông khá quyến rũ,
Vất vả cái gì? Anh còn khách sáo với em nữa à!
Ha ha.
Cũng phải, bọn nó là em trai em gái của anh thì cũng là em trai em gái của em, em lo cho bọn nó cũng đúng thôi!
Kinh Kha tức tối bật cười,
Anh Tần, câu chuyện tiếu lâm nhạt phèo của anh chẳng buồn cười gì cả! Em trai em gái của anh thì liên quan gì đến em! Tiểu Tư còn đỡ, anh có biết cậu em trai của mình khó chơi cỡ nào không? Phá như quỷ!
Thật ra, hồi bé Tiểu Ngạn ngoan lắm, sau khi mẹ mất, nó quá khổ sở mới thành ra như thế.
Nhớ đến người mẹ hiền từ của mình, người lạnh lùng như Tần Mặc cũng không tránh khỏi bị thương.
Vẻ mềm yếu của Tần Mặc làm người ta phải đau lòng, Kinh Kha khẽ khàng hôn lên bờ môi lạnh nhưng lại ẩn chứa dịu dàng kia,
Vậy còn anh? Anh cũng thế mà?
Nhưng kể từ đó, anh bắt đầu mạnh mẽ lên để chèo chống gia đình, trở thành tâm khiên vững chắc bảo vệ em trai và em gái mình.
Tần Mặc nhìn Kinh Kha, trên khuôn mặt lạnh bằng cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười ấm áp,
Anh thật may mắn vì đã gặp được em.
Đồ ngốc.
Là em may mắn thì có.
Có thể gặp được người mạnh mẽ mà ấm áp như Tần Mặc là số phận đã ưu ái anh ta.
Tần Mặc rung động, ôm chặt báu vật của mình vào lòng,
Tiểu Kha, mấy năm nay thật khổ thân em.
Đợi khi nào Tiểu Ngạn và Tiểu Tứ trưởng thành hơn, bọn nó hoặc vợ chồng bọn nó có thể tiếp quản công ty, chúng ta sẽ rời khỏi Trung Quốc.
Anh biết, em vẫn luôn mơ ước làm một nhiếp ảnh gia, chỉ vì anh nên mới ở lại chấn thương trường khốc liệt này.
Sau này có thời gian, chúng ta sẽ đi khắp muôn núi nghìn sông, để em chụp hết cảnh đẹp trên đời.
Người đời thường nói cậu Cả nhà họ Tân lạnh lùng tàn nhẫn, ai ngờ nói lời ngon tiếng ngọt lại trơn tru thế này, lão luyện đến vậy cơ, trước kia có hay nói không đấy?
Kinh Kha trêu.
Tần Mặc biết Kinh Kha cố tình đùa giỡn, vành tai đỏ ửng, làm ngơ lời trêu chọc của anh ta mà đi tới phòng sách.
Kinh Kha đặt lon bia xuống, bám theo không tha,
Thẹn thùng rồi à? Không ngờ cậu Cả Tẩn còn có tính này! Em phải đưa vào một bài báo thương mại mới được, anh không biết đâu, bây giờ người ta thích mẫu đàn ông bề ngoài lạnh nhạt, nội tâm ngượng ngùng thế này lắm, gọi là sự trái ngược đáng yêu đó...
Á...
Tần Mặc quyết chí khóa kín cái miệng không ngừng líu ríu của Kinh Kha, đương nhiên là dùng miệng để khóa.
Cùng là đàn ông, cùng có sinh lực dồi dào, nhưng Kinh Kha mới bị trêu ghẹo một chút đã không chịu nổi, bắt đầu thiếu đứng đắn mà lần tay xuống dưới,
Anh đã có hứng như vậy, chúng ta lại làm một ván đi!