Chương 145: Ngoài ý muốn


Thường ngày, Trưởng phòng Kinh khiến ai nấy đều run sợ, giờ này lại mềm yếu thế kia, Tần Mặc cảm thấy như thế lại có nét đáng yêu,
Trưởng phòng Kinh của anh ơi, cảm giác bồn chồn của em có lẽ có hai nguyên nhân, nhưng cách nói mê tín của em là khó xảy ra nhất đấy.

Hai nguyên nhân? Nguyên nhân gì?
Kinh Kha hỏi.


Một là gần đây em bị anh giày vò quá độ nên ngủ không ngon.

Đây không phải vấn đề nghiêm trọng, lát nữa anh lên công ty xin nghỉ giúp em, em ở nhà đánh một giấc là ổn.

Anh...
Kinh Kha hung hăng nện vào ngực người đàn ông mặt dày này một cú, anh ta thật lòng muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt thật khi ở nhà của vị vua máu lạnh này.

Tần Mặc bị đánh nhưng không những không giận mà còn mỉm cười đầy cưng chiều,
Tất nhiên vẫn còn một khả năng thứ hai.

Cái thứ hai là?
Kinh Kha ngờ vực nhìn Tần Mặc, không đoán được anh muốn nói gì.


Đó là chồng em quá đẹp trai, làm em nhộn nhạo cõi lòng.
Kinh Kha:
...
Nếu một người đàn ông có thể nói ra câu này bằng sắc mặt nghiêm túc và giọng điệu còn nghiêm túc hơn, vậy chỉ có thể nói, bản chất người này là không biết xấu hổ.

Đã quen thấy Tần Ngạn mặt dày, thình lình thấy Tổng Giám đốc Tần thay đổi phong cách, nâng tầm bản chất không biết xấu hổ lên tầm cao mới, anh ta nhất thời không tiếp thu được.

Lẽ nào người nhà họ Tần có di truyền bệnh không biết xấu hổ? Tiểu Tư vẫn ổn cơ mà? Một cô bé hết sức bình thường! Song, Kinh Kha không biết rằng lúc này Tấn Tư đang hất cằm nói với một người đàn ông,
Quả thật chị đây đẹp như tiên, nhưng cậu chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, đừng nghĩ mấy chuyện không tưởng này nữa.

Nghĩa vụ của cậu là học cho giỏi! Bằng không, cậu sẽ không lấy được học vị tiến sĩ đâu!

Anh...

Tranh thủ đi làm đi kìa!
Kinh Kha chỉ muốn mau chóng đuổi người này đi, người đàn ông có phong cách thay đổi một trăm tám mươi độ này có thật là người đàn ông anh ta đã yêu gần mười năm nay không nhỉ? Tần Mặc hôn chụt một cái, bị Kinh Kha đẩy ra ngoài cửa, ngay sau đó, sắc mặt Tẩn Mặc chợt nghiêm lại trong nháy mắt.



Alô, cậu tìm vài người bảo vệ Kinh Kha nhé.
Tần Mặc dặn dò thư kỷ qua điện thoại.

Mới sáng sớm, thư ký nghe điện thoại mà ngây người,
Tổng Giám đốc Tẩn, ý anh là tìm vệ sĩ ấy hả?

Tìm vệ sĩ âm thầm bảo vệ Kinh Kha.

Đừng để cậu ấy phát hiện.

Vâng, thưa Tổng Giám đốc Tẩn.
Trực giác của Kinh Kha luôn rất chuẩn, anh ta đột nhiên thấy bồn chồn, có cảm giác sẽ xảy ra chuyện, vậy rất có thể sẽ có sự cố phát sinh.

Dù sự cố đó là nhằm vào anh hay Tiểu Kha, anh cũng không thể để nó xảy ra.

Nhưng đêm đến, Tần Mặc quay về nhà, phát hiện trong nhà tối om như mực, trái tim anh như thắt lại.


Tiểu Kha! Tiểu Kha!
Tần Mặc gào thét, nhưng chẳng nghe Kinh Kha đáp lại.

Chuông điện thoại vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh, thấy là người gọi ẩn danh, Tần Mặc biết chuyện mình không mong muốn nhất đã xảy ra.


Tổng Giám đốc Tần.
Giọng nói trong điện thoại đã bị biến âm, không phân biệt được nam nữ, nhưng vẻ bỡn cợt trong đó lại rất rõ ràng,
Tổng Giám đốc Tần tìm nhiều người bảo vệ Kinh Kha như vậy có ích gì đâu? Chẳng phải cuối cùng vẫn bị chúng tôi bắt được đấy ư?

Mày muốn làm gì?
Ngón tay Tần Mặc bấm sâu vào trong lòng bàn tay, giọng lạnh tanh.


Tổng Giám đốc Tần giả vờ giả vịt gì nữa? Hẳn anh đã rõ chúng tôi muốn gì.

Cho anh một ngày để xử lý, nếu hết một ngày vẫn không xong thì Tổng Giám đốc Tẩn có thể nói lời tạm biệt với tình yêu cả đời của mình được rồi.

Cái thứ yêu đàn ông này, thật là buồn nôn mà! Cup!
Điện thoại đã cúp máy.

Tần Mặc cạn kiệt sức lực, ngả người xuống sofa.

Anh quá mệt mỏi rồi.

Từ năm mười tám tuổi bắt đầu tiếp quản công ty đến nay, ngày nào anh cũng nghĩ đến nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.

Nếu không gặp được Kinh Kha, có lẽ anh sẽ cho rằng cuộc đời mình buồn tẻ như thế đấy.

Dù em trai, em gái rất nghe lời, nhưng e là cảm giác cô đơn không nói thành lời ấy sẽ đeo bám anh cả đời.

Nhưng Kinh Kha đã xuất hiện, dường như số phận đã định sẵn rằng Kinh Kha sẽ có mặt trong đời anh, bọn họ vốn dĩ chính là trời sinh một cặp.


Mẹ, con xin lỗi...

Con không thể bảo vệ được công ty.

May thay, Tiểu Ngạn và Tiểu Tư đều đang ở nước A, một đứa chỉ muốn nỗ lực làm diễn viên, một đứa thì muốn làm nhà khoa học, cả hai đều chẳng hứng thú gì với Tinh Vũ, dù con có đánh mất Tinh Vũ thì bọn nó cũng sẽ không bận tâm đầu.

Đúng không mẹ?
Căn phòng tối om như mực, trống rỗng.

Trước kia, cho dù anh có về muộn đến mấy, Kinh Kha cũng sẽ để lại một ngọn đèn vàng ấm áp đợi anh.

Kinh Kha nói đó là màu sắc khiến người ta thấy ấm lòng nhất.

Trong nhà chắc chắn sẽ có một hộp cơm giữ nhiệt chứa đủ loại canh khác nhau, Kinh Kha không giỏi chuyện cơm nước, nhưng lại ghi danh vào một lớp học nấu ăn, học nấu đủ món canh khác nhau, để anh có thứ lót dạ sau khi đi xã giao về.

Kinh Kha ngốc nghếch xưa nay chưa từng đòi hỏi gì từ một Tổng Giám đốc như anh, đến cả căn hộ này cũng còn đang trả góp.

Anh rất hiếm khi về nhà cũ, trái lại, anh thích sống trong căn hộ hơn trăm mét vuông này hơn.

Bởi lẽ, bầu không khí nơi đây luôn tràn đầy hương vị ngọt ngào, có lẽ đây chính là hương vị gia đình mà mẹ anh từng nói?

Thì ra anh đã có được ngôi nhà mình muốn bảo vệ từ bao năm nay.

Còn người bảo vệ anh chính là cậu ngốc theo anh bao năm mà chưa từng đòi hỏi gì.


Alô? Bố đấy à...
Tần Mặc cầm lấy điện thoại chẳng hề do dự, anh đã đưa ra lựa chọn.

Tần Mặc trở về nhà cũ.

Khi nghe đối phương nói địa điểm gặp mặt trong điện thoại, loáng thoáng nghe được tiếng phụ nữ cười đùa vọng ra, Tần Mặc không khỏi cau mày.

Nhà cũ là nơi ông ngoại từng sống, sau này mẹ anh kết hôn bèn sửa sang lại, để bố mẹ anh sống ở đây sau khi cưới.

Sau này, nhà cũ vẫn còn, nhưng đã là cảnh còn người mất.

Sau khi ông ngoại qua đời, bố anh thường xuyên không về nhà, thật ra mọi người đều biết đã có chuyện gì, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai nhắc đến.

Sau khi mẹ anh sinh Tiểu Tư thì muộn phiền quá độ mà mất, trong nhà chỉ còn ba anh em anh.

Anh từng muốn hỏi mẹ đặt tên cho em gái là Tiểu Tư liệu có phải vì vẫn còn tình cảm với người bố cặn bã kia không.

Nhưng anh không dám hỏi, sợ phải nhìn thấy gương mặt miễn cưỡng tươi cười của mẹ, sợ vô tình thấy được mẹ mình âm thầm lau nước mắt.

Nhiều năm nay, nhà họ Tần có một quy định bất thành văn, đó là bố anh tuyệt đối không được đưa phụ nữ về nhà cũ.

Nhưng anh dám chắc mình vừa nghe được tiếng phụ nữ xa lạ cười đùa, nói cách khác, bây giờ bổ anh không sợ nữa!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.