Chương 151: Trai đơn gái chiếc, trò chuyện cái gì?



Nên ý anh là anh không muốn về Tinh Vũ nữa?
Mạc Tiểu Thu hỏi.


Dĩ nhiên không phải rồi!
Tần Ngạn lắc đầu,
Dĩ nhiên anh muốn quay về chứ.

Đây là sản nghiệp ông ngoại để lại, là bảo vật của mẹ anh, sao có thể rơi vào tay người khác được?
Dứt lời, Tần Ngạn lại cười,
Ý anh là chuyện này không vội được.

Trong tay Tô Tử Hằng đã có ba mươi tám phần trăm cổ phần, anh và Tiểu Tư mới có hai mươi phần trăm, có muốn cạnh tranh với anh ta ngay bây giờ cũng không được.

Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ lưỡng.

Khụ khụ.

Xin lỗi, cho phép tôi nói một câu...
Ivan ho khan mấy tiếng, đột nhiên mở miệng,
Thật ra, trong lúc cổ phiếu Tinh Vũ lao dốc, ông chủ đã thừa cơ mua vào một ít, tổng cộng mười phần trăm, đồng thời tìm luật sư làm đủ thủ tục, chỉ cần cố Mạc ký tên vào văn bản thì số cổ phần đó sẽ thuộc về cô Mạc.



Cái gì?



Cái gì?
Mạc Tiểu Thu và Tần Ngạn đồng thanh kêu lên kinh ngạc.

Mạc Tiểu Thu ngạc nhiên vì Lạc Tu Nhiên chuyển một món tài sản lớn cho cô mà chẳng hề nói trước.

Tần Ngạn đương nhiên cũng kinh ngạc về chuyện đó, nhưng còn bất ngờ hơn vì Lạc Tu Nhiên lại vô duyên vô cớ tặng Tiểu Thư một món quà giá trị như vậy! Trực giác đàn ông mách bảo anh, làm vậy nhất định là có ý đồ.

Mạc Tiểu Thu thường bảo anh rằng hai người chỉ là anh em.

Anh em nào tốt thế? Anh làm anh trai bao nhiêu năm nay mà chưa từng nghĩ sẽ chuyển cho Tần Tư lấy một phần trăm cổ phần!
Rốt cuộc giữa em và Lạc Tu Nhiên có quan hệ thế nào?
Tần Ngạn khẽ hỏi bên tai Mạc Tiểu Thu, làm cô lúng túng vô cùng.

Nếu không có Ivan ở đây, nhất định cô sẽ đạp Tần Ngạn văng qua một bên! Anh chẳng biết cân nhắc tình huống gì cả, chỉ biết ghen lung tung!
Tôi biết anh Lạc muốn giúp Tinh Vũ một tay, nhưng tôi không thể nhận thứ quý giá như vậy được.
Mạc Tiểu Thu từ chối.

Có điều, suy nghĩ của cô không ngừng luân chuyển, cô bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào đối phó với Tô Tử Hằng.


Tần Ngạn và Tần Tư mỗi người có mười phần trăm, anh Lạc có mười phần trăm...

Còn trưởng phòng Kinh nữa, nếu tính cả hai phần trăm anh cả Tân cho, hẳn trong tay anh ấy có bốn phần trăm.

Cộng lại, chúng ta có ba mươi tư phần trăm.

Xem ra, chúng ta không phải là hoàn toàn không có phần thắng!


Tính toán xong, Mạc Tiểu Thu phấn khởi hẳn lên.

Tần Ngạn thấy Mạc Tiểu Thu hớn hở như một đứa trẻ thì không đành lòng nhắc nhở cô, thật ra bên phía Tô Tử Hằng vẫn còn mười phần trăm của Tô Tùy Ảnh chưa được tính.


Thế này đi, chúng ta đến nước H một chuyến trước đã.
Tần Ngạn nói,
Lâu rồi anh chưa gặp anh trai, anh ấy gần như bị đuổi khỏi nhà tay trắng, không biết bây giờ anh ấy sống thế nào.

Hơn nữa, còn phải bàn với Kinh Kha về bổn phần trăm cổ phiếu trong tay anh ấy...

Nhưng mà...
Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn,
Anh không muốn thăm bố mình ư?
Tần Ngạn im lặng trong thoáng chốc rồi nói,
Thăm ông ta làm gì? Ông ta thành ra thế này là gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai.
Mạc Tiểu Thu không khuyên nữa, trong lòng mỗi người đều có chừng mực của riêng mình, tuy cô không biết giữa Tần Ngạn và bố anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ thái độ của Tần Mặc, có thể thấy quan hệ của anh ấy và bố cũng không tốt.

Cô không phải thánh mẫu, trong lòng cô cũng có khúc mắc không thể tháo gỡ, nên cô sẽ không ép Tần Ngạn phơi bày vết thương lòng để chứng tỏ sự lương thiện của bản thân.


Được, vậy chúng ta đến nước H đi!
Mạc Tiểu Thu quyết định,
Mai khởi hành luôn hả anh?
.

Tần Ngạn nhìn Mạc Tiểu Thu, mỉm cười.

Quả nhiên, Mạc Tiểu Thu chính là như thế, cô luôn khiến anh cảm thấy cô sẽ đứng bên cạnh anh bất cứ lúc nào.

Đêm đó, hai người ngủ lại nhà Lạc Tu Nhiên.

Dù Tần Ngạn tha thiết đề nghị ở chung một phòng, nhưng Ivan chỉ cười, chu đáo chuẩn bị hai phòng.

Nửa đêm, Tần Ngạn lặng lẽ rời giường, lẻn vào phòng Mạc Tiểu Thu, phát hiện giường cô trống rỗng, anh càng thất vọng hơn! Lúc này, Mạc Tiểu Thu đang ở trong phòng Lạc Tu Nhiên, nói chuyện với anh về vụ cổ phần.


Em đã gọi anh là anh Cả, vậy thì cứ yên tâm nhận quà của anh đi.
Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu, không ngừng ho sù sụ, trông rất tiều tụy.

Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Không được, em không thể nhận của anh món quà quý giá như vậy.

Nếu anh nhớ em giúp thì sao?
Lạc Tu Nhiên hỏi.


Ý anh là sao?
Mạc Tiểu Thu không hiểu.

Lạc Tu Nhiên nở nụ cười cay đắng,
Em biết bệnh của anh rồi đấy...

Sức khỏe anh ngày một kẻ, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu...

Anh đừng nói vậy...
Mạc Tiểu Thu biết Lạc Tu Nhiên nói thật, nhưng sự thật đó lại khiến lòng cô nhói đau.

Dường như Lạc Tu Nhiên coi cái chết nhẹ tựa lông hồng,
Không sao, em không cần đau lòng vì anh.

Anh không còn thân thích nào cả.

Trước kia, anh còn đôi chút tiếc nuối...

Bây giờ, anh đã có thể yên lòng rồi.

Cho nên, dù có đột ngột qua đời đi chăng nữa, anh cũng không còn gì vương vấn.

Anh chỉ lo nếu mình không còn, liệu em sống có tốt chăng.

Em sẽ sống thật tốt.
Đôi mắt Mạc Tiểu Thu đỏ ửng, cô gật đầu,
Em sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống thật tốt.

Ừ.
Lạc Tu Nhiên gật đầu,
Cậu ta đối xử với em thế nào?

Cậu ta? Ý anh là Tần Ngạn hả?
Thấy Lạc Tu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, Mạc Tiểu Thu ngượng ngùng nói,
Ừm.

Anh ấy hơi...

ngốc nghếch...

nhưng hẳn là thật lòng với em.

Hẳn là?
Lạc Tu Nhiên nhíu mày.

Trông Mạc Tiểu Thu thật cô đơn.

Cô biết đây không phải là do Tần Ngạn có vấn đề, mà là vì cô không tin tưởng vào tình yêu, nên mới khiến bọn họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Cô cũng muốn cố gắng, nhưng lần nào cơn ác mộng kia cũng xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.


Không, thật ra anh ấy đối xử với em rất tốt, là vấn đề của em mới phải.
Mạc Tiểu Thu lắc đầu.

Lạc Tu Nhiên không gặn hỏi thêm mà chỉ nói với Mạc Tiểu Thu rằng nếu có ấm ức gì thì nơi đây mãi mãi là nhà mẹ đẻ của cô.

Mạc Tiểu Thu trở về phòng trong tâm trạng cảm kích thì thấy Tần Ngạn đang lăn lộn trên giường mình.


Anh làm gì thế?
Mạc Tiểu Thu hỏi.

Tần Ngạn bật dậy, toan ẩn cô lên tường nhưng nhớ đến
cơn đau thấu tim gan
cách đây mấy ngày, anh lại e dè.

Tần Ngạn hằn học,
Muộn thể này em còn đi đâu? Đi tìm Lạc Tu Nhiên chứ gì? Hai người có nhiều chuyện để nói đến vậy cơ à? Nói chuyện gì vậy?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.