Chương 157: Rạng rỡ sắc màu


Vả lại, Tần Mặc nói...

không sai...

Thấy người yêu nhút nhát dựa vào vai mình, Mạc Tiểu Thu bó tay, cười gượng nói với Tần Mặc,
Dù Tần Ngạn chẳng làm được gì, nhưng anh ấy cũng có cổ phần, có thể giúp đỡ ít nhiều.
Tần Mặc không tỏ ý kiến trước câu nói của Mạc Tiểu Thu, nhưng lại nheo mắt nhìn hai người, quan sát thật kỹ,
Hai đứa không có chuyện gì khác muốn nói với anh à?
Tần Ngạn giật mình, lập tức hiểu ý, tươi cười đẩy Mạc Tiểu Thu về phía trước,
Anh, đây là em dâu tương lai của anh đấy.
Chủ đề đột ngột thay đổi làm Mạc Tiểu Thu nhấp nhổm không yên, căng thẳng nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc lẳng lặng nhìn Mạc Tiểu Thu, sắc mặt không đổi, không biết đang nghĩ gì.

Mãi một lúc sau, Tần Mặc mới nói,
Hai đứa đi đường mệt nhọc, có chuyện gì mai lại nói.
Nói rồi, anh không đợi hai người trả lời, cứ thế đi mất.

Hai kẻ bị bỏ mặc được người giúp việc đưa về phòng.


Tiểu Kha...
Vừa về phòng, việc đầu tiên Tần Mặc làm là dựng Kinh Kha đang say ngủ dậy.

Kinh Kha đã mệt mỏi cả ngày, bây giờ còn chưa ngủ đẫy giấc, không khỏi bực bội nhìn Tần Mặc,
Anh làm gì thế?

Khụ khụ.
Cải lườm của Kinh Kha làm Tần Mặc nhớ lại ban ngày anh đã quá trớn thể nào, nhưng chồng phải có cái uy của chồng.

Anh ôm lấy Kinh Kha, để người ta ngồi trong lòng mình, giúp Kinh Kha xoa bóp thắt lưng cho đỡ mỏi.

Kinh Kha thoải mái, khẽ rên hừ hừ như mèo,
Anh có chuyện gì mà sốt xình xịch thế?
Dù trong mắt người khác, dáng vẻ sốt ruột của Tần Mặc vẫn lạnh như băng, nhưng anh ta hiểu rõ từng biểu cảm của Tần Mặc.

Tần Mặc lại ho khan,
À, Tiểu Ngạn đến rồi.

Ừ.
Kinh Kha gật đầu.

Tần Ngạn đến đây là chuyện chẳng sớm thì muộn, anh ta cũng không lấy làm bất ngờ.


Anh cũng đoán được là nó sẽ đến rồi mà? Có cần kích động đến thế không?



Nó còn dẫn theo em dâu tương lai nữa...
Tần Mặc nói tiếp.

Kinh Kha nghẹn lời, mãi mới nói,
Mạc Tiểu Thu cũng đến hả?

...?
Tần Mặc.

Kinh Kha lườm anh,
Em trai anh thích ai mà anh cũng không biết? Em chỉ ngạc nhiên là Mạc Tiểu Thu lại đồng ý quan Tần Ngạn.

Dù sao thì theo em biết, Mạc Tiểu Thu ghét nhất tuýp người như Tần Ngạn.
Tần Mặc khó chịu trừng mắt,
Em trai anh có gì không tốt?
Kinh Kha phát cáu, cậu em trai công tử bột của anh nào tốt đẹp gì cho cam? Chỉ có người cuồng em trai như anh mới thấy em mình tốt đẹp ngời ngời.


Vâng, vâng, vâng, Tần Ngạn gì cũng tốt cả.

Chỉ có điều hơi lăng nhăng chút, hơi phá gia chút, hơi vô tích sự chút, hơi hống hách chút...

Ngừng!
Tần Mặc ngăn không cho Kinh Kha nói tiếp.

Cứ kể nữa thì em trai anh sẽ bị vợ anh trừ sạch điểm mất.

Tần Mặc quay trở lại đề tài cũ,
Chẳng phải em bảo cô gái kia là bạn gái của Tô Tử Hằng sao? Bây giờ cô ấy quen Tần Ngạn liệu có phải do Tô Tử Hằng sắp xếp không?

Không đâu.
Kinh Kha nói chắc như đinh đóng cột,
Nếu anh từng thấy Tô Tử Hằng âm thầm bảo vệ cô ấy ra sao, anh sẽ biết Mạc Tiểu Thu đích thật là người trong lòng của Tô Tử Hằng.

Thế cho nên, dù hắn ta không muốn buông tha thì cũng không sắp xếp Mạc Tiểu Thu tiếp cận chúng ta đâu.

Cô ấy ở bên Tần Ngạn chỉ có thể là vì em trai anh đã theo đuổi thành công.


Tần Mặc gật đầu.

Anh không sợ có người tiếp cận mình với ý đồ xấu.

Anh bây giờ chẳng có gì đáng để người ta nhòm ngó.

Anh chỉ sợ người đó lợi dụng Tần Ngạn.


Vậy thì tốt rồi.

Hi vọng cô ấy có thể giúp Tần Ngạn bước ra khỏi bóng tối.
Tần Mặc nói.

Kinh Kha bĩu môi,
Em thấy em trai anh đã ổn từ lâu rồi.

Chỉ có ông anh trai này suốt ngày xem cậu ấy như trẻ con, chuyện gì cũng bảo bọc.
Tần Mặc lắc đầu,
Khi mẹ anh qua đời, em chưa biết Tiểu Ngạn nên chưa thấy dáng vẻ nó khi ấy.

Nếu nó có thể mãi hồn nhiên như ngày bé, anh còn mừng nữa là.

Tiếc là anh làm anh trai mà lại không bảo vệ được nó.
Thấy Tần Mặc lại tự trách, Kinh Kha vội ngắt lời anh,
Được rồi, Tần Ngạn đã sang đây, vậy chúng ta có thể đưa văn bản mà trước đó luật sư đem tới cho bọn nó xem.
Trái với dáng vẻ lo lắng khác hẳn khi ở trước mặt người ngoài của Tần Mặc, Tần Ngạn lại đang ôm Mạc Tiểu Thu ngủ say sưa.

Dù biệt thự được xây theo lối kiến trúc Gothic, nhưng không biết có phải vì Tần Mặc và Kinh Kha đã dụng công trang trí hay không, tòa biệt thự cổ không hề tạo cảm giác nặng nề, trái lại, phong cách ngọt ngào ấm áp của nó khiến người ta thấy tâm hồn thanh thản.

Mạc Tiểu Thu chưa từng tới một tòa biệt thự cổ như thế này.

Nhớ lại những bộ phim hoạt hình từng xem hồi bé, cô không khỏi háo hức được tham quan nơi này.

Thể là sáng hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Mạc Tiểu Thu đã dựng Tần Ngạn dậy, khoác một chiếc áo khoác rồi bắt đầu hành trình thám hiểm biệt thự cổ của mình.

Tần Ngạn đã lâu không thấy Mạc Tiểu Thu hào hứng như thế, nên chuyện gì cũng chiều theo cô.

Mạc Tiểu Thu bừng bừng khí thế đi trước, còn Tần Ngạn vừa đi sau lưng cô vừa nhìn ra ngoài mà ngáp ngắn ngáp dài.

Ngoài song cửa sổ, sương giăng dày đặc, nhưng sáng nay không chỉ có hai người họ dậy sớm, mà còn có cả Tần Mặc và Kinh Kha.

Tần Mặc và Kinh Kha nắm tay nhau, thong thả dạo bước giữa vườn hoa thênh thang.

Không biết hai người họ đang nói chuyện gì thú vị mà thỉnh thoảng Kinh Kha lại bật cười véo Tần Mặc, hoặc là Tần Mặc đưa tay Kinh Kha lên môi nhẹ nhàng hôn.

Thấy Tần Mặc đứng ngây ra đó, Mạc Tiểu Thu vui vẻ chạy tới,
Anh đang nhìn gì thế?
Mạc Tiểu Thu nhìn theo hướng ánh mắt Tần Ngạn thì thấy Kinh Kha thò đầu qua hôn Tần Mặc triền miên.4 Mạc Tiểu Thu đỏ mặt, có cảm giác như trẻ con nhìn trộm người lớn thân mật.


Í, mau đi thôi.

Anh thật là...
Mạc Tiểu Thu lôi Tần Ngạn đi tiếp, đứng bên cửa sổ nhìn người ta hôn nhau làm gì chứ, thật xấu hổ chết được.

Tần Ngạn cười ha hả để Mạc Tiểu Thu lôi đi, thấy cô hiểm khi thẹn thùng như thế, tâm trạng anh lâng lâng.


Em nói xem, có phải nơi này có phép màu nào đó không?



Hở?



Anh chưa bao giờ thấy anh trai anh vui vẻ như thế, hệt như một đứa trẻ vậy.

Trong ký ức của anh, xưa nay anh ấy luôn có dáng vẻ của một người gánh vác trọng trách trên vai, chẳng có lấy một phút giây vui sướng.

Nhưng lúc này anh lại thấy anh ấy rạng rỡ sắc màu.
Tần Ngạn nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.