Chương 161: Ra là người quen


Sau khi đến được địa chỉ do bạn cùng phòng Tần Tư cung cấp, người vẫn luôn điềm tĩnh như Tần Mặc lại xông lên đập cửa trước tiên.

Không phải Tần Ngạn không muốn, nhưng anh bị Mạc Tiểu Thu giữ rịt lấy, không tài nào xông lên được.

Mạc Tiểu Thu nghĩ giữ được người nào hay người ấy, nhất định phải san sẻ hỏa lực giúp cô em chồng mới ra lò.

Cánh cửa bật mở sau mấy lần đập cửa, người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào làm Tần Ngạn và Mạc Tiểu Thu ngẩn người.


Sao lại là anh?
Mạc Tiểu Thu kinh ngạc hỏi.

Người này nhìn về phía có tiếng nói, thấy Mạc Tiểu Thu bèn đẩy gọng kính theo thói quen,
Lâu rồi không gặp.
Tiếc là câu này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, Kinh Kha ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không, anh ta đẩy mạnh cửa ra, phá vỡ vẻ điềm đạm, cao ngạo của Dư Minh Trạch, làm anh ta lảo đảo.


Tiểu Tư đâu?
Tần Mặc hỏi.

Dư Minh Trạch hít sâu một hơi,
Xem ra anh chính là anh Cả của Tiểu Tư nhỉ.

Cô ấy nói anh mà tới chắc mình sẽ không cách nào ngủ ngon giấc được, nên giờ đang ngủ bù trước.
Tần Mặc:
...



Phụt...
Quả thật Mạc Tiểu Thu không muốn cười, nhưng cô không ngờ cô em chồng tinh quái kia lại thú vị đến vậy.

Có điều, bị Tần Mặc trừng mắt thật không dễ chịu gì, may mà ông chồng mới lên chức của mình còn biết điều ưỡn ngực đứng trước mặt cô, đối diện với lửa giận của anh trai.


Bọn tôi đâu có bắt nó không được ngủ, ngủ bù cái gì, anh mau gọi Tiểu Tư dậy đi.
Kinh Kha nói với Dư Minh Trạch.

Dư Minh Trạch nhìn thoáng qua Kinh Kha, dường như biết ngay Kinh Kha là ai.

Anh ta không nói gì thêm, chỉ mở cửa rồi đi thẳng lên tầng trên.

Bốn người bị bỏ lại ở cửa ra vào ngẫm nghĩ một chút, có lẽ anh ta muốn bọn họ cứ tự nhiên, thế là yên lặng vào nhà, còn biết ý đóng cửa lại giúp Dư Minh Trạch.

Chẳng mấy chốc, Tần Tư đã đi xuống.

Cô tươi cười rạng rỡ, ngọt ngào chào hỏi,
Anh Cả, anh Kinh, anh Hai, chị Hai.
Nói rồi, cô còn ngoan ngoãn sáp vào người Mạc Tiểu Thu, mượn cánh tay hơi mũm mĩm của Mạc Tiểu Thu để che khuất thân mình, tự nhiên như thể cô ấy không hề có ý đẩy Mạc Tiểu Thu ra cản bớt hỏa lực vậy.

Tiếc là Tần Tư đã tìm nhầm người.

Nếu là một cô gái bình thường vừa gả vào nhà chồng, dĩ nhiên sẽ ngại ngùng mà giúp đỡ ít nhiều.

Nhưng Mạc Tiểu Thu là ai cơ chứ, cô rất giỏi khom lưng luồn cúi cường quyền.

Ngay khi nhận ra ý đồ của Tần Tư, Mạc Tiểu Thu lập tức nở nụ cười ngây thơ vô tội, ỷ vào ưu thể cân nặng mà lôi Tần Tư từ sau lưng ra, thuận tiện tiễn cô ấy một đoạn, đẩy cô ấy lại gần Tần Mặc.

Tần Tư trố mắt nhìn Mạc Tiểu Thu, Mạc Tiểu Thu nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy.


Em gái ngoan à, anh Cả muốn nói chuyện với em một lát.
Tần Tư:
...
Anh Hai, ánh mắt anh kém quá! Mưu kế nho nhỏ của Tần Tư bị Mạc Tiểu Thu phá vỡ hoàn toàn, cô ấy đành chấp nhận bị cả đám vây quanh, may mà còn có Dư Minh Trạch thong thả đi đến bên cạnh, cùng cô ấy đương đầu với cơn mưa nước bọt xối xả.

Nhưng đấu khẩu không phải phong cách của Tần Mặc, Kinh Kha bèn thay Tần Mặc hỏi han đủ điều, cuối cùng cũng hiểu chân tướng chuyện hai người họ kết hôn.

Lần đầu tiên họ gặp mặt là tại show diễn thời trang của Tần Ngạn, sau đó mỗi người một ngả, cũng không liên lạc gì.

Những bàn tay số phận thường diệu kỳ như vậy đấy, không bao lâu sau, công ty Dư Minh Trạch quyên tặng một số thiết bị nghiên cứu đời mới cho trường Tần Tư, anh ta làm người đại diện trao tặng, nên được mời đến trường Tần Tư làm lễ.

Tần Tư là một trong những nghiên cứu sinh xuất sắc nhất của khoa, dĩ nhiên cũng có mặt trong lễ trao tặng.

Thật ra, ấn tượng của Tần Tư về Dư Minh Trạch khá sâu đậm, dù sao thì nếu có người nhìn bạn bằng ánh mắt mang hình viên đạn cả tối, bạn muốn không có ấn tượng cũng khó.

Dư Minh Trạch vẫn giữ nguyên hình tượng ban đầu, lúc nào cũng chau mày nhìn cô gái được nhà trường phân công dẫn mình đi tham quan.


Nếu anh thấy tôi hướng dẫn không tốt, thật ra tôi có thể đổi một người đẹp tóc vàng mắt xanh cho anh.
Dĩ nhiên, không phải Tần Tư không nghĩ mình là người đẹp, nhưng tại nước A, người ta thích phụ nữ nước A hơn, mẫu người mảnh khảnh như cô quả thật không chiếm được ưu thế.

Dư Minh Trạch nhíu mày, từ chối đề nghị của Tần Tư,
Không cần.
Tần Tư cảm thấy nhàm chán hết sức, đi dạo trong trường với người thế này còn không bằng ở lại trong phòng làm thí nghiệm.

Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, nhà trường đang nắm thóp cô bằng học vị tiến sĩ, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, cố gắng làm một hướng dẫn viên tận tâm.

Đi dạo khắp trường chán rồi, Dư Minh Trạch bèn đề nghị đi xem thí nghiệm của Tần Tư.

Dù gì anh ta cũng là người quyên tặng thiết bị thí nghiệm, tất nhiên sẽ hi vọng những thiết bị ấy được sử dụng bởi người tài ba.

Lời này khiến Tần Tư như bị chạm nọc.

Bị chê là không xinh đẹp, nấm lùn hay ngực lép Tần Tư đều nhịn được, nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận bị nghi ngờ về trình độ học vấn! Thế là phòng thí nghiệm biển thành chiến trường của Tần Tư, cô muốn dùng thực tiễn chứng minh với người đàn ông này một điều, tất cả những gã đàn ông xem thường cô đều sẽ phải trả giá.

Thật ra, thí nghiệm của Tần Tư rất nhàm chán đối với người ngoài nghề, nhưng một khi Tần Tư đã vùi đầu vào thí nghiệm thì sẽ hết sức tập trung, nhiệt huyết dâng trào.

Khi bắt đầu tiến hành thí nghiệm mới nhất, Tần Tư quên béng rằng bên cạnh cô còn có một người đàn ông tên Dư Minh Trạch đang lẳng lặng ngồi một bên.

Dư Minh Trạch cứ vậy lẳng lặng ngồi bên suốt...

ba ngày.

Anh ta cũng không biết mình phát rồ vì cái gì.

Tại show diễn của Tần Ngạn, Tần Tư hồn nhiên cười nói trông thật lanh lợi, đáng yêu.

Nhưng khi ở trong phòng thí nghiệm, Tần Tư càng thêm phần cuốn hút, cả người như tỏa sáng.

Dư Minh Trạch vốn dĩ rất bận rộn, ban đầu định xong việc là về ngay, sau cùng lại để thư ký từ chối mọi công việc.

Anh ta muốn nghỉ dài hạn một thời gian.

Ngày nào anh ta cũng trình diện đúng giờ tại phòng thí nghiệm, không làm gì, cũng chẳng trò chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn Tẩn Tư làm thí nghiệm.

Tưởng chừng đó là một việc nhàm chán, không ngờ thời gian lại thoăn thoắt thoi đưa, khi Tần Tư gọi anh ta đi ăn cơm, anh ta có cảm giác như thể mình chỉ vừa mới đến.

Một thí nghiệm mang tính đột phá không thể được hoàn thành chỉ bởi một người.

Tất nhiên, thí nghiệm của Tần Tư cũng không phải của mình cô, mà là đề tài của cả tổ, tổ trưởng là thầy hướng dẫn của cô.

Nhưng thầy hướng dẫn thường ít xuất hiện, các thành viên khác trong tổ thì không chuyên tâm nghiên cứu như Tần Tư, đa số bọn họ chỉ muốn kiếm tấm bằng, khi nào có bằng tiến sĩ rồi, bọn họ sẽ tìm công ty đầu tư để xây dựng đội ngũ thí nghiệm của riêng mình.

Bọn họ cảm thấy bỏ công nghiên cứu để rồi tên mình phải xếp dưới tên người khác thật không đáng, chỉ có Tần Tư mới ngốc thế.

Vì sự lười nhác của bọn họ nên một bi kịch đã xảy ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.