Chương 167: Bắt cóc
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1176 chữ
- 2022-02-04 08:09:08
Ông vốn là một bác sĩ, có lần bị vu vạ tội tắc trách khi khám chữa bệnh, bệnh viện vì muốn dàn xếp êm thắm mà để bố Lạc Tu Nhiên chịu oan, thể là ông bị sa thải.
Người cùng ông rời khỏi bệnh viện còn có mẹ Lạc Tu Nhiên lúc đó đang mang thai anh, vốn là y tá của bệnh viện.
Bố Lạc Tu Nhiên bắt đầu kinh doanh dược phẩm để kiếm sống.
Nhờ thành thật làm ăn, việc kinh doanh rất trôi chảy, chưa được vài năm đã có tiếng trong ngành.
Năm Lạc Tu Nhiên hai mươi lăm tuổi, nhờ có một mối hôn nhân mỹ mãn, Lạc thị chính thức trở thành ông trùm ngành y dược.
Nhưng giấc mộng của bố Lạc Tu Nhiên vẫn là làm một bác sĩ.
Thế là sau khi con trai nhậm chức Tổng Giám đốc, bố Lạc Tu Nhiên đưa vợ đến châu Phi, tham gia phong trào bác sĩ không biên giới.
Lạc Tu Nhiên có tài kinh doanh, dù còn trẻ mà đã nhanh chóng khiến những kẻ ngấp nghé Lạc thị phải bỏ cuộc.
Bố mẹ Lạc Tu Nhiên thoải mái ở nước ngoài làm bác sĩ không biên giới, Lạc Tu Nhiên lại phải nỗ lực kinh doanh để chu cấp cho bố mẹ, còn cô em gái duy nhất thì chỉ biết đi học, vẽ tranh.
Chẳng ai ngờ một gia đình êm ấm lại gặp phải biến cố như vậy.
Vào đúng ngày hôn lễ của Lạc Tu Nhiên, anh được tin bố mẹ mình mất tích.
Lạc Tu Nhiên gác lại hết thảy, lao đến châu Phi.
Anh tìm kiếm ở châu Phi suốt một tháng, rốt cuộc cũng tìm được bố mẹ tại một bộ lạc, thì ra họ bị bắt đến đây để chữa bệnh cho tù trưởng.
Châu Phi vốn là nơi dịch bệnh tràn lan, nguyên nhân chủ yếu là do vệ sinh không đảm bảo, không thay đổi được điều đó thì dù có là thần y cũng bó tay.
Sau khi đến bộ lạc, Lạc Tu Nhiên bèn liên lạc với đội ngũ y tế của mình, đưa đến đây rất nhiều chăn đệm, nước sạch và thực phẩm.
Chẳng mấy chốc, bệnh của tù trưởng được chữa khỏi, nhưng người của các bộ lạc khác lại ganh ghét.
Bọn họ nhao nhao đòi bắt cả nhà Lạc Tu Nhiên, muốn bộ lạc của mình cũng được cải thiện.
Ba người đành phải bỏ trốn, trong quá trình đó, họ đã gặp phải người thay đổi vận mệnh cả nhà, chính là một cậu bé người châu Á.
Cậu bé đó đã lây bệnh cho Lạc Tu Nhiên?
Ivan vừa nói đến đây, Tô Tùy Ảnh bèn ngắt lời.
Căn bệnh này chỉ có ba đường lây, nếu thật là thế, lẽ nào Lạc Tu Nhiên là người đồng tính? Thấy Tô Tùy Ảnh như vậy, Ivan không khỏi thở dài.
Tùy Ảnh, cậu nghe Ivan nói cho xong đã.
Mạc Tiểu Thu kéo Tô Tùy Ảnh lại, ra hiệu cho Ivan nói tiếp.
Đang trong tình cảnh ốc không lo nổi mình ốc, Lạc Tu Nhiên không muốn lo chuyện bao đồng.
Nhưng bố mẹ Lạc Tu Nhiên lại khác.
Lương y như từ mẫu, họ vốn có lòng bác ái hơn hẳn người thường.
Thế là khi thấy một cậu bé người Trung Quốc bị người ta buộc dây vào cổ như gia súc, chuẩn bị bán cho một người châu Phi mập mạp làm nô lệ, họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Đến lúc Lạc Tu Nhiên phát hiện ra thì bố mẹ anh đã giành được cậu bé kia, chạy về phía anh.
Lạc Tu Nhiên chỉ muốn che mặt, nhưng sự đã rồi, anh chỉ có thể chạy theo.
Anh đón lấy cậu bé trong tay bố mẹ, ôm nó chạy đi, không ngờ chưa chạy được bao lâu, cậu bé thoạt trông chỉ mới mười một, mười hai tuổi lại vùng vẫy dữ dội, còn thình lình cắn mạnh vào tay Lạc Tu Nhiên.
Bố mẹ Lạc Tu Nhiên vội kiểm tra cậu bé, phát hiện nó lên cơn nghiện ma túy.
Thì ra đám buôn người đã tiêm ma túy cho bọn trẻ hòng khống chế chúng! Một khi lên cơn nghiện, đừng nói gì đến chạy trốn, chỉ e bảo gì chúng cũng nghe răm rắp.
Thế là chẳng mấy chốc, đám người kia đã đuổi kịp bọn họ.
Bọn mày thích chõ mũi vào việc người khác nhỉ!
Tên thủ lĩnh vuốt cằm Lạc Tu Nhiên, nói với vẻ khinh thường,
Đây là châu Phi, chúng mày tưởng đang ở Trung Quốc chắc? Có chết mất xác ở đây cũng chẳng ai hay đâu, biết chưa?
Bố Lạc Tu Nhiên tức giận, chỉ vào mặt bọn cướp mà hét,
Sao các người có thể mất hết nhân tính như thế? Dám tiêm ma túy cho lũ trẻ! Các người cũng là người Trung Quốc, cũng có cha sinh mẹ đẻ, các người không nghĩ xem, nếu bố mẹ mình mà biết mình làm những việc thế này thì sẽ có tâm trạng ra sao?
Tên thủ lĩnh nghe vậy chẳng những không hối hận còn phá lên cười hô hố,
Ông già, ông bị hâm à? Nếu bọn tôi không làm thế này, bọn tôi lấy gì mà ăn? Bọn tôi không có cái ăn mới khiến bố mẹ đau lòng đấy! Ông biết đám biến thái ở đây thích trẻ con lớn tầm này đến mức nào không? Ông biết mỗi đứa bán được bao nhiêu tiền không? Dám đoạt người của tôi! Muốn chết chứ gì?
Bố Lạc Tu Nhiên tức lắm, nhưng ông không ngốc, không thì đã không gây dựng được Lạc thị.
Có điều, mải làm bác sĩ không biên giới suốt mấy năm nay khiến ông trở nên ngây thơ hơn, quên rằng chính phủ các nước hay lính đánh thuê sẽ không động đến người có thân phận như ông, nhưng đám buôn người, buôn ma túy vô nhân tính này thì khác.
Trong mắt bọn chúng, ông chỉ là một ông già xen vào việc người khác.
Sao? Á khẩu rồi hả? Ông nói xem, ông đoạt người của tôi, vậy tôi nên chặt tay trái hay tay phải của ông đây?
Tên thủ lĩnh hỏi.
Bố mẹ Lạc Tu Nhiên làm thinh, họ biết nói lý với những kẻ độc ác này chẳng ích gì.
Được, anh nói anh định bán đứa bé này lấy tiền, vậy tôi bỏ tiền ra mua được chưa?
Lạc Tu Nhiên lên tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt bố mình, che chở bọn họ sau lưng trong ánh mắt đổ dồn của đám buôn người.
Tên thủ lĩnh thấy vậy thì cười khinh khỉnh,
Có hiểu quá nhỉ.
Được, vậy mày nói tao nghe xem, mày có thể bỏ bao nhiêu tiền mua đứa nhỏ này, và cả...
ba người nhà mày nữa.
Mày...
Ông Lạc nổi cơn thịnh nộ, tên này muốn bắt cóc đây mà! Lạc Tu Nhiên khuyên bố đừng xúc động, lúc này không cần đôi co với bọn chúng, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.