Chương 180: Bầu chủ tịch mới
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1300 chữ
- 2022-02-04 08:09:10
Được.
Tần Mặc gật đầu.
Vậy mời mọi người giơ tay biểu quyết, ai đồng ý để Tần Mặc làm Chủ tịch hội đồng quản trị xin hãy giơ tay.
Người chủ trì nói.
Người nhà họ Tần đồng loạt giơ tay, trừ Kinh Kha.
Thật ra, sau khi chuyển nhượng tám phần trăm cổ phần cho bố mình, Tần Mặc không còn nắm giữ cổ phần nữa.
Nhưng sau khi Kinh Kha có được năm phần trăm cổ phần, anh ta đã chuyển nhượng bốn phẩy năm phần trăm cho Tần Mặc.
Mỗi người có bốn phẩy năm phần trăm ngang nhau, cùng nhau bạc đầu giai lão.
Thế nên bây giờ Tần Mặc mới có thể ngồi đây.
Nhưng chỉ có mỗi nhà họ Tần ủng hộ là chưa đủ.
Tần Ngạn mười phần trăm, Mạc Tiểu Thu mười lăm phần trăm, Tần Tư mười phần trăm và Dư Minh Trạch năm phần trăm, cộng lại chưa đến năm mươi phần trăm, chưa được quá bán.
Mạc Tiểu Thu nhìn các cổ đông khác đầy bất mãn,
Trước kia Tần Mặc lãnh đạo Tinh Vũ rất tốt đó thôi? Sao các người lại không ủng hộ?
Các cổ đông né tránh ánh mắt Mạc Tiểu Thu, nhưng vẫn trả lời,
Anh ấy làm rất tốt, nhưng xu hướng tình dục của anh ấy sẽ đem lại nguy cơ tiềm ẩn cho Tinh Vũ.
Chúng tôi chỉ muốn giao Tinh Vũ cho một người thỏa đáng hơn.
Mạc Tiểu Thu im lặng nhìn Tô Tùy Ảnh, nhưng Tô Tùy Ảnh làm như không biết, hoàn toàn không tỏ thái độ gì.
Mạc Tiểu Thu không còn cách nào, chỉ có thể hi vọng vào Tần Ngạn.
Nào ngờ lần này ngoài Tần Ngạn ra thì chẳng có lấy một người giơ tay.
Tuy biết chồng mình không đáng tin cậy, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ vậy thì thật là không đáng tin quá thể.
Vợ à...
Tần Ngạn tủi thân nhìn Mạc Tiểu Thu, Mạc Tiểu Thu thấy chồng mình giơ tay một mình thật lẻ loi, đáng thương biết mấy, đành lặng lẽ giơ tay lên.
Thật tình cô cũng không yên tâm giao công ty cho Tần Ngạn.
Cuối cùng, Tần Ngạn chỉ được hai mươi lăm phần trăm ủng hộ.
Tần Ngạn chỉ muốn rúc vào lòng vợ mình tìm chút ấm áp, thế giới này quá lạnh lùng với anh rồi.ỹ
Tần Ngạn bị người ta xem thường bèn ra sức tỏ vẻ đáng thương trước mặt bà xã.
Tô Tử Hằng thấy vậy, chỉ muốn ném cốc nước trước mặt qua, đập chết gã ngốc kia.
Một kẻ kém cỏi, chẳng có bản lĩnh gì như Tần Ngạn, ngoài diễn xuất ra thì có gì đáng được người ta thích? Có gì xuất sắc hơn anh ta? Bàn tay cầm cốc của Tô Tử Hằng trắng bệch.
Tần Ngạn không được chọn tức là nhà họ Tân không còn ai khác.
Tần Tư và Dư Minh Trạch đã sớm ngỏ ý họ chỉ đến dự chứ không muốn thừa kế Tinh Vũ.
Tần Tư vốn không quan tâm đến việc này, còn Dư Minh Trạch thì chỉ quan tâm đến Tẩn Tư, nếu nhà họ Tần không có việc, anh ta đã không bớt thời giờ đến đây.
Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ chọn tới chọn lui vẫn chọn Tô Tử Hằng ư?
Mạc Tiểu Thu khẽ nói với Dư Minh Trạch, hi vọng Dư Minh Trạch có thể đồng ý giúp nhà họ Tần vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng Dư Minh Trạch là một tay khó chơi, anh ta hờ hững liếc Mạc Tiểu Thu, đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó lẳng lặng nhắm mắt lại, làm như mình không tồn tại.
Tô Tử Hằng cười,
Mọi người không còn đề cử ai khác? Vậy thì vấn đề này coi như đã xong.
Phiếu bầu không quá bán thì không thể thông qua được.
Ai bảo hết?
Kinh Kha thình lình mở miệng, nở nụ cười gian, khiến Tần Mặc lộ vẻ thích thú.
Vẻ xảo trá của Kinh Kha luôn khiến người ta phải si mê.
Nhà chúng tôi vẫn còn con dâu.
Vợ của Tần Ngạn, Mạc Tiểu Thu.
Kinh Kha nói.
Gì cơ?
Mạc Tiểu Thu trố mắt, hoàn toàn không ngờ Kinh Kha sẽ đề cử mình,
Anh đùa à? Em làm sao điều hành Tinh Vũ được!
Mạc Tiểu Thu giật mình kêu lên.
Tô Tử Hằng nhíu mày nhìn Mạc Tiểu Thu, ánh mắt thoáng vẻ đau khổ khó lòng nhận ra.
Anh ta nào ngờ đối thủ cạnh tranh cuối cùng của mình lại là cô gái mình từng yêu?
Được.
Tô Tử Hằng mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh,
Nếu Mạc Tiểu Thu cũng muốn cạnh tranh vị trí Chủ tịch thì tôi không có dị nghị gì, chúng ta giơ tay biểu quyết đi.
Tô Tử Hằng vừa dứt lời thì thấy người nhà họ Tần nhao nhao giơ tay.
Tần Mặc, Kinh Kha, Tần Ngạn, Tần Tư, cả Dư Minh Trạch vẫn luôn xem mình như người ngoài cuộc cũng giơ tay.
Ngoài dự đoán của Tô Tử Hằng, lần này mấy cổ đông lão làng ngu xuẩn kia cũng đứng về phía nhà họ Tân.
Xem ra các người đã thương lượng từ trước.
Tô Tử Hằng nhìn các cổ đông lão làng với vẻ trào phúng.
Bọn họ cúi gằm mặt, tránh né ánh mắt của Tô Tử Hằng.
Không phải bọn họ sợ Tô Tử Hằng, những ánh mắt anh ta lúc này quả thật quá uy nghiêm, khiến bọn họ bất giác e ngại.
Tôi cũng đồng ý.
Tô Tử Hằng đang nghĩ mình nên đưa ra nhiều chủng để cân bằng tình thể, Tô Tùy Ảnh lại mở miệng,
Tôi đồng ý để Mạc Tiểu Thu làm Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc của Tinh Vũ.
Tùy Ảnh!
Tô Tử Hằng khẽ gầm lên, không ngờ Tô Tùy Ảnh lại phản bội mình ngay lúc này.
Người khác không biết vì sao anh ta cần Tinh Vũ, nhưng Tô Tùy Ảnh lại biết rất rõ.
Tô Tùy Ảnh không nhìn Tô Tử Hằng, cô không quan tâm nhà họ Tô sẽ ra sao, cô chỉ biết mình đang mắc nợ Mạc Tiểu Thu, bây giờ chính là lúc trả nợ ân tình, từ đây không ai nợ ai.
Cả phòng rơi vào yên lặng, Tô Tử Hằng muốn mỉm cười tự giễu, nhưng lúc này chưa thể làm thế.
Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được cảm giác bị mọi người xa lánh là như thế nào.
Điều này làm anh ta nhớ lại thuở bé, bố anh ta từng kể lại câu chuyện bị nhà họ Tô xua đuổi.
Có lẽ cũng như thế này, cũng là cảm giác bất lực khi không thể khống chế vận mệnh của bản thân.
Sau khi ra nước ngoài, bố anh ta thường hay sầu muộn, trầm tư nhìn về phương Đông, hướng về đất nước mình đã chào đời.
Thật ra, ông không muốn tranh đoạt gì, nhưng ông yêu mến quê hương, muốn được yên bình sinh sống tại quê nhà, vậy mà điều đó cũng không được phép.
Khi ông đưa vợ con lên máy bay để sang một quốc gia xa lạ, ra đi tay trắng, có ai thương hại một người hiền lành, không có dã tâm như ông đâu? Lương thiện để làm gì? Mặc người chém giết ư?
Vợ à, giơ tay đi chứ.
Trong phòng họp yên tĩnh, câu nói của Tần Ngạn đặc biệt vang dội, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này mọi người mới để ý, trong phòng họp, ngoài Tô Tử Hằng không tỏ thái độ gì từ đầu chí cuối, Mạc Tiểu Thu cũng thế.
Mạc Tiểu Thu quắc mắt nhìn ông chồng ngốc của mình.
Cô mà làm Tổng Giám đốc được à? Nói vớ vẩn gì thế!