Chương 209: Đừng làm vậy nữa
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1352 chữ
- 2022-02-06 12:34:34
Cậu thiếu niên liếc Hư Hoài Cốc về bỡn cợt,
Ta là người phương nào, chẳng phải ông đã sớm rõ ràng rồi ư?
Hư Hoài Cốc thầm giật mình, thấy cậu ta thực sự có vài nét giống cổ nhân.
Nhưng lão ta không dám nói, đây có thể là vết nhơ cả đời của mình.
Hừ!
Hư Hoài Cốc hừ lạnh,
Một ma đầu như người mà cũng dám đến đây tác oai tác quái.
Hôm nay người đã tự chui đầu vào rọ thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Cậu thiếu niên nhếch môi, nhìn Hư Hoài Cốc như thể nhìn một con chó dữ chỉ biết của nhặng,
Vậy để ta xem ông có bản lĩnh gì để không khách khí với ta.
Dứt lời, một luồng kim quang bắn về phía Hư Hoài Cốc.
Hư Hoài Cốc chật vật né tránh, nhìn kỹ thì là một chiếc roi tơ vàng.
Hẳn vết thương trên người tên đầy tớ kia chính là do chiếc roi này gây ra.
Hư Hoài Cốc không phải người dễ trêu vào, nhưng có người ra tay còn nhanh hơn lão ta.
Khi chiếc roi tơ vàng của cậu thiếu niên vung lên lần nữa, kiếm Thanh Phong đã ngăn trước mặt Hư Hoài Cốc.
Cậu thiếu niên thu roi, nheo mắt hỏi,
Ngươi là ai?
Thanh Phong.
Thanh Phong lạnh nhạt đáp.
Cậu thiếu niên mỉm cười, tựa hồ đang cân nhắc,
Ngươi là Thanh Phong, ta là Lãng Nguyệt, thật xứng đôi.
Thanh Phong khẽ chau mày nhưng không lên tiếng.
Dường như Lãng Nguyệt đã xong việc, cậu ta không ham chiến mà vung roi đập nát toàn bộ bàn ghế, sau đó phi thân đi mất,
Hôm nay chơi đến đây thôi! Lần sau ta lại đến!
Hư Hoài Cốc nhìn đống bát đĩa ngổn ngang, sắc mặt sa sầm,
Nơi này há có thể để người nói đến là đến, nói đi là đi? Người đâu, bày trận.
Trận pháp của Hư Hoài Cốc rất nổi danh chốn giang hồ.
Nghe lão ta ra lệnh bày trận, Thanh Phong đang đối chiến không khỏi nhíu mày.
Động tác ra chiêu của chàng cũng nhanh hơn.
Nhưng tốc độ của Thanh Phong đã nhanh, Lãng Nguyệt còn nhanh hơn một bậc, ngay lúc Thanh Phong xoay người nhằm né tránh thi công của trận pháp của Hư Hoài Cốc, Lãng Nguyệt nhân đó vung mạnh roi, chiếc roi tơ vàng quấn lấy cổ Thanh Phong.
Chuyện xảy ra chớp nhoáng, ai nấy đều khựng lại, thấy Thanh Phong bị Lãng Nguyệt chế ngự thì không biết làm sao cho phải.
Hư Hoài Cốc bảo chàng trai này là con cháu mình, nếu bọn họ bất cẩn làm người này bị thương, không biết Hư Hoài Cốc sẽ nghĩ gì.
Nào ngờ mọi người không nhúc nhích, Hư Hoài Cốc lại ra tay trước.
Thanh Phong hiến chất, ta biết cháu nhất định sẽ hi sinh vì đại nghĩa, đúng không?
Hư Hoài Cốc hỏi.
Thanh Phong muốn đáp mà không được, vì cổ đang bị siết chặt.
Cắt
Chu Vũ hộ cắt, bực mình nhìn Tần Ngạn,
Cậu quên thoại à?
Tần Ngạn vẫn không đáp, Chu Vũ càng cau hơn,
Tôi đang nói cậu đấy!
Sau lưng Tần Ngạn, Mạnh Khê tươi cười rụt tay lại,
Đạo diễn Chu, chứ đừng nóng, dù sao thì kinh nghiệm diễn xuất của cậu Hai Tần còn ít, thỉnh thoảng quên thoại cũng bình thường mà.
Chu Vũ chau mày, ông ta cảm thấy Tần Ngạn không phải người thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Đương lúc Chu Vũ định răn dạy đôi câu, còn Mạnh Khê thì đắc ý vì Tần Ngạn mắc lỗi, Tần Ngạn thình lình trợn mắt ngất xỉu.
Mọi người:
...
Nhất thời, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Người đầu tiên có phản ứng là Mạc Tiểu Thu, cô nhảy dựng khỏi ghế, vội vàng chạy đến chỗ Tần Ngạn,
Tần Ngạn, anh sao vậy?
Chu Vũ cũng căng thẳng.
Đây là ngày đầu khai máy, nếu có chuyện gì thì không hay.
Mau gọi xe cứu thương!
Chu Vũ nói.
Kiểm tra thấy Tần Ngạn hít thở bình thường, bấy giờ Mạc Tiểu Thu mới yên lòng, nhưng nhìn vết roi hằn trên cổ Tần Ngạn, cô lại phẫn nộ muốn giết người!
Cậu đóng phim hay là giết người đấy!
Mạc Tiểu Thu sấn tới, tóm lấy cổ áo Mạnh Khê chất vấn.
Mạnh Khê luống cuống,
Không thể nào, tôi đâu có mạnh tay.
Mạc Tiểu Thu chỉ vào cổ Tần Ngạn,
Không mạnh tay à? Không mạnh tay mà hằn sâu như vậy? Nếu đạo diễn không hộ cắt, cậu muốn giết người luôn chứ gì?
Không, tôi không có...
Tôi chỉ muốn dạy anh ta một bài học...
Dạy một bài học?
Mạc Tiểu Thu cười lạnh,
Cậu có thù sâu như bể với anh hay sao mà dạy anh ấy một bài học? Lại còn dùng thủ đoạn kiểu đó nữa chứ?
Đạo diễn Chu, tôi muốn báo cảnh sát, đây là cố ý giết người! Tôi tuyệt đối không nhân nhượng hạng người này!
Ấy ấy ấy! Gươm đã!
Chu Vũ vội ngăn Mạc Tiểu Thu gọi điện thoại,
Cô đợi đã, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, tùy tiện báo cảnh sát thế kia, với ai cũng dở.
Còn điều tra gì nữa? Chẳng lẽ đợi Tần Ngạn xảy ra sự cố mới xem như có chứng cứ ư?
Mạc Tiểu Thu chất vấn.
Chu Vũ á khẩu.
Quan sát hiện trường thì thấy quả thật là Mạnh Khê cố tình.
Nhưng vừa khai máy đã có tin hai diễn viên bất hòa, còn có hành vi giết người thì chẳng hay hớm gì cho ai.
Tiểu...
Thu...
Đương lúc Chu Vũ rối rắm không biết làm sao cho phải, Tần Ngạn dần tỉnh lại.
Mạc Tiểu Thu vội cúi đầu xem xét vết thương của Tần Ngạn,
Anh sao rồi, có khó chịu ở đâu không?
Tần Ngạn nắm tay Mạc Tiểu Thu một lúc lâu.
Mạc Tiểu Thu sững người, sắc mặt thoáng đổi.
Anh tỉnh rồi thì hôm nay tạm thời quay đến đây thôi, em đưa anh đến bệnh viện khám.
Mạc Tiểu Thu đột ngột nói.
Chu Vũ lên tiếng nhắc nhở sau lưng Mạc Tiểu Thu,
Xe cứu thương sắp đến rồi.
Mạc Tiểu Thu từ chối,
Không cần đâu, để tôi lái xe đưa Tần Ngạn đến bệnh viện sẽ nhanh hơn.
Mong rằng đạo diễn Chu có thể cho tôi một lời giải thích.
Dù gì thì những cảnh quay cần tiếp xúc với nhau thế này còn nhiều, nếu có chuyện tương tự phát sinh sẽ không hay.
Chu Vũ vội gật đầu đồng ý.
Ông ta phải điều tra kỹ càng chuyện này mới được, tuyệt đối không cho phép có người gây ra chuyện như vậy tại phim trường của mình.
Nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt Mạnh Khê trắng bệch như giấy.
Cậu ta dám thể với trời, mình hoàn toàn không mạnh tay, cùng lắm chỉ khiến Tần Ngạn nói không nên lời mà thôi.
Mạc Tiểu Thu dìu Tần Ngạn đến chỗ đỗ xe, vừa lên xe, Tần Ngạn liền ngồi thẳng dậy, cười hì hì với Mạc Tiểu Thu,
Sao hả vợ? Diễn xuất của anh không tệ chứ?
Mạc Tiểu Thu hận không thể đánh Tần Ngạn một trận!
Anh giả vờ thế nào không được? Lại đi giả chết!
Nếu lúc nắm tay cô, Tần Ngạn không ra sức bóp mạnh, cô còn tưởng Tần Ngạn đã gặp phải tai nạn.
Tần Ngạn ấm ức bĩu môi với Mạc Tiểu Thu,
Vợ à, anh cũng đâu muốn thế.
Cái cậu Mạnh Khê kia siết cổ anh thật đấy chứ, làm anh không thốt nên lời.
Nếu không cho cậu ta một bài học, cậu ta lại tưởng anh dễ bắt nạt.
Mạc Tiểu Thu cũng thấy Mạnh Khê quá đáng, nhưng bị Tần Ngạn hù dọa thế kia, tâm trạng cô chẳng thể vui nổi.
Bất kể thể nào, sau này anh đừng làm vậy nữa!
Mạc Tiểu Thu nói.
Tần Ngạn thấy sắc mặt Mạc Tiểu Thu hơi tái nhợt, vội gật đầu hứa hẹn,
Ừ, nhất định anh sẽ không làm vậy nữa.