Chương 22: Hai người khăng khít thật đấy


Mặt Mạc Tiểu Thu đỏ lựng lên.

Cô không ngờ nhìn Tô Tử Hằng gầy gầy thể mà bờ vai cũng rộng phết, vòng ôm cũng rất vững chãi.

Ác quỷ trong lòng Mạc Tiểu Thu quậy phá, cô vùi mặt vào ngực Tô Tử Hằng, đỏ mặt hít hà hương xà phòng đặc thù trên người anh ta.

Thiên sứ trong lòng Mạc Tiểu Thu xuất hiện, dù không nỡ nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đẩy vòng ôm ấm áp ấy ra.

Tô Tử Hằng không ngăn cản mà buông tay theo.

Mạc Tiểu Thu cúi đầu, cảm giác máu dồn hết lên mặt,
Em, em, em đi lấy bát đũa.
Mạc Tiểu Thu muốn trốn, song Tô Tử Hằng đã giữ chặt lấy cô,
Thôi được rồi, chân em đang bị thương, để anh đi lấy cho.
Mạc Tiểu Thu ngượng ngùng gật đầu, chỉ vào tầng trên cùng tủ bếp.

Bầu không khí bữa ăn rất gượng gạo.

Mạc Tiểu Thu thiếu điều vùi đầu vào trong bát.

Cô đang nghĩ xem làm thế nào để hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt này, điện thoại thình lình réo vang.

Mạc Tiểu Thu vừa bắt máy đã nghe thấy một giọng nam gào rống trong giận dữ,
Cô có biết trách nhiệm của trợ lý là ở bên cạnh tôi không hả? Tôi đã đến công ty rồi, cô còn chưa tới, thật không thể tưởng tượng nổi!
Mạc Tiểu Thu trợn ngược mắt, nếu không phải không tìm được việc, cô tuyệt đối sẽ không hầu hạ gã công tử bột này.

Tô Tử Hằng dùng khẩu hình hỏi Mạc Tiểu Thu là ai, Mạc Tiểu Thu đáp là Tần Ngạn.

Mạc Tiểu Thu còn chưa kịp phản ứng, Tô Tử Hằng đã cầm lấy điện thoại của cô, thẳng thừng ngắt máy rồi tắt nguồn luôn.

Mạc Tiểu Thu:
...
Đại ca à, anh là giám đốc anh không sợ, nhưng anh có nghĩ tôi chỉ là một trợ lý quen không? Dù gì cũng ngắt máy rồi, Mạc Tiểu Thu gọi lại để bị mắng ngay lúc này, đành nhắm mắt ăn tiếp.

Ăn xong, Tô Tử Hằng không cho Mạc Tiểu Thu từ chối, nhất quyết đưa cô đến dưới chân tòa nhà Tinh Vũ.

Mạc Tiểu Thu vừa xuống xe đã thấy Tần Ngạn đang khoanh tay trước ngực đứng ở cửa vào, mặt xanh mét như tàu lá.

Mạc Tiểu Thu giật giật khóe miệng,
Anh làm gì thế? Làm thần gác cửa à?
Tần Ngạn không để ý đến Mạc Tiểu Thu, vừa ngước mắt thấy Tô Tử Hằng cũng xuống xe, sắc mặt anh càng thêm sa sầm.

Tần Ngạn sấn tới, kéo tay Mạc Tiểu Thu đi vào trong.

Mạc Tiểu Thu đi không vững, không theo kịp bước chân Tần Ngạn, loạng choạng hai lần rồi ngã chúi tới trước, chuẩn bị đo đất.

Dù đi đằng trước nhưng Tần Ngạn vẫn luôn để mắt đến Mạc Tiểu Thu, thầy cô sắp ngã vội nhanh tay ôm eo cô.

Song anh đã đoán sai lực cánh tay của mình và trọng lượng của Mạc Tiểu Thu, không những không giữ được người ta mà còn bị ngã theo.

Thấy mình sắp đè lên Mạc Tiểu Thu, anh vội vặn người, ôm lây Mạc Tiểu Thu xoay một trăm tám mươi độ, lấy thân mình làm đệm lót.

Tuy Mạc Tiểu Thu không trực tiếp va chạm với nền xi măng nhưng cũng ngã xây xẩm mặt mày.

Tần Ngạn càng thảm hơn, gáy anh đập mạnh xuống đất, ngực thì bị đầu Mạc Tiểu Thu nện vào, suýt nữa hộc máu.

Mạc Tiểu Thu bực bội,
Ai da! Đau chết mất! Anh kéo tôi làm gì hả? Không thấy chân tôi bị thương à? Người anh làm bằng đá chắc? Cứng ngắc! Cần chết tôi rồi!

Cô...
Tần Ngạn nổ đom đóm mắt, nhìn Mạc Tiểu Thu mà không biết trút giận vào đâu.

Anh đúng là bị đứt dây thần kinh, vừa rồi sợ cô bị thương nên mới lấy thân làm đệm lót.

Bây giờ cả người anh đều không ổn.

Nếu không phải đang bị cô đè cứng ngắc, anh chỉ muốn cho cô một trận ra trò.

Tô Tử Hằng nhanh chóng bước qua, cẩn thận đỡ Mạc Tiểu Thu dậy, thấy cô không sao thì khó chịu nói với Tần Ngạn đang nằm dưới đất,
Chân Tiểu Thu bị thương, cậu cẩn thận một chút.
Tần Ngạn nhìn anh ta ôm eo Mạc Tiểu Thu, lòng tức điên nhưng lại không đứng dậy nổi vì quá đau, chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất mà trơ mắt nhìn.

Mạc Tiểu Thu thấy tình hình Tần Ngạn không ổn bèn dùng mũi chân khẽ đụng anh,
Này, anh không sao chứ?
Tần Ngạn hung hăng quắc mắt nhìn Mạc Tiểu Thu,
Con mắt nào của cô thấy tôi không sao?
Người xúm lại quanh cửa vào càng lúc càng đông, nháo nhác nhìn qua.

Mạc Tiểu Thu đỏ bừng mặt,
Được rồi, tôi sai rồi, anh mau dậy đi.
Tần Ngạn thử nhúc nhích, nhưng mãi không đứng dậy được.

Mạc Tiểu Thu luống cuống,
Được rồi đấy, đừng vờ vịt nữa, mau đứng dậy đi!
Dù ngoài miệng nói thế nhưng cô bắt đầu hoảng hốt.

Tần Ngạn vốn sĩ diện, ở đây đang đông người thế này, nếu anh không sao thì đã sớm đứng dậy rồi.

Quả nhiên, Tần Ngạn lại nhúc nhích một chút, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng run run,
Thắt lưng của tôi...
Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu vội ngồi xuống xem xét tình trạng của anh.

Tô Tử Hằng cũng sực tỉnh, lấy điện thoại ra gọi cho 120.

120 nhanh chóng tới ngay, Tần Ngạn được đưa lên cáng cứu thương, nhưng lại không chịu lên xe cứu thương.

Mạc Tiểu Thu cảm nhận được ánh mắt mọi người đang đổ dồn về đây, lưng muốn sởn gai ốc.

Cô vặn vẹo cổ tay, cáu kỉnh gắt,
Anh buông tay ra, nắm lấy tay tôi làm gì hả?
Tần Ngạn đau đến mức mồ hôi như mưa, không còn sức mở miệng nhưng vẫn một mực nắm lấy tay Mạc Tiểu Thu không buông.

Mạc Tiểu Thu tức giận đỏ bừng mặt.

Thấy hai người cứ mãi giằng co, Tô Tử Hằng nói,
Tiểu Thu, em cũng đi đi, vừa rồi em cũng bị ngã, đi kiểm tra cho chắc.
Mạc Tiểu Thu chẳng còn cách nào, đành theo lên xe cứu thương.

Y tá đóng cửa xe, quay đầu lại thấy hai người nắm tay nhau bèn cười,
Hai người khăng khít thật đấy.
Tần Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lặng thinh không lên tiếng, tay lại nắm chặt hơn.

Khóe miệng Mạc Tiểu Thu giật giật, cô y tá này bị mù chắc! Lúc Tần Ngạn làm kiểm tra, Mạc Tiểu Thu cũng được kiểm tra, vì Tần Ngạn khăng khăng không chịu buông tay, thế là bác sĩ bèn khám cho hai người một lượt.

Tần Ngạn vừa đến bệnh viện, cậu Cả nhà họ Tần đã gọi điện đến bệnh viện nhờ chiếu cố.

Thế nên cả bệnh viện không có ai dám lạnh nhạt với họ.

Lần đầu tiên Mạc Tiểu Thu được vào một căn phòng sang trọng lại là vì nằm viện.

Lý do này ngẫm lại chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

Mạc Tiểu Thu cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang bị nắm chặt,
Anh nói xem, anh làm kiểm tra lại lôi tôi theo làm gì?
Cô bất mãn lắc lắc tay,
Giờ cũng kiểm tra xong rồi, anh buông ra được chưa?


Tần Ngạn lườm Mạc Tiểu Thu, ngượng ngùng buông tay ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.