Chương 234: Hãy đem lại hạnh phúc cho em ấy


Bố nói:
Vậy mà cô còn sống trên đời làm gì nữa? Còn không bằng chết đi cho rảnh nợ!
Bố nói:
Tôi sẽ không quay về ngôi nhà này nữa! Lúc lên giường, cô cứ như một con cá chết, thua xa người ta!
Bổ nói:
Có giỏi thì cô nhảy đi, đừng đứng đờ ra đó!


Bố nói:
...


Bố không ngừng lải nhải, nhưng Tần Ngạn không nghe được bố mình đang nói gì nữa.

Cậu chỉ thấy mẹ đã buông tay khỏi lan can, ngả nghiêng đứng ngoài rìa ban công, ánh mắt đượm buồn.

Vì sao ánh mắt mẹ lại đau khổ thế: Người đàn ông đó có gì đáng để tiếc nuối? Mẹ yêu ông ta tha thiết thì sao nào? Ông ta chưa từng yêu mẹ! Chẳng qua, ông ta biết mẹ thích những thứ phù phiếm nên mới dùng lời đường mật lừa gạt mẹ mà thôi! Không, phải nói là những lời dối trá cao siêu.

Giờ phút này, mẹ cậu và cậu đều nhìn thấu, thậm chí cả Tần Tư mới một tuổi dường như cũng nhận ra điều gì.

Người đàn ông như vậy không phải là một người chồng, người bổ tốt, mà là một tên ác ma tham lam và tàn bạo.

Mẹ cậu nghĩ, có lẽ đã đến lúc kết thúc tất cả.

Nhưng bà còn chưa kịp làm vậy thì đã có người đi trước một bước.

Cậu đằng đằng sát khí lao về phía ông ta, cặp mắt đỏ ngầu, đậm vẻ tàn bạo và khát máu.

Mẹ Tần Ngạn hốt hoảng ra hiệu, ông ta ngoái đầu lại thì thấy Tần Ngạn lao về phía mình tựa như một con dã thú, toan đẩy ông ta ngã xuống khỏi ban công nhờ đà quán tính.

Phải nói Tần Ngạn đã dùng hết sức bình sinh, Tần Minh Thừa bị cậu xô loạng choạng, nửa người nhoài ra ngoài ban công.

Nhưng dù gì trẻ con vẫn là trẻ con, cậu có khỏe mấy cũng không đủ sức xô ngã một người đàn ông trưởng thành.

Ông ta điên tiết tóm lấy cổ áo Tần Ngạn, định xách cổ cậu ra ngoài ban công đứng cùng một chỗ với mẹ mình.

Nhưng ông ta không thành công.

Giây phút ấy, mẹ Tần Ngạn như biến thành một con người khác, trước kia bà chỉ biết rúm ró sợ sệt trước mặt ông ta, thế mà giờ đây một tay bế đứa bé đang khóc ngằn ngặt, tay kia bóp cổ ông ta, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là không thể để bất cứ ai làm tổn thương đến con mình.

Bà cắn tại ông ta mạnh đến mức vành tai suýt đứt lìa.

Mặt ông ta méo xệch đi vì đau đớn, ra tay càng tàn nhẫn hơn.

Ông ta hung tợn bóp cổ Tần Ngạn, định bóp chết đứa trẻ trước rồi giết mẹ nó sau.

Trong tay Tần Ngạn chợt xuất hiện một con dao quân dụng đồ chơi, tuy không có lưỡi sắc nhưng cũng làm từ kim loại, giữa bóng đêm lạnh lẽo, lưỡi dao ánh lên một màu sắc đáng sợ.

Tần Ngạn vùng vẫy, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng đến nỗi chính cậu cũng thấy sợ hãi, cậu giơ con dao lên cao, đâm vào mặt Tần Minh Thừa.

Cậu muốn ông ta phải chết! Ông ta phải chết! Một tiếng thét chói tai rạch ngang bầu trời đêm, nhưng không phải giọng đàn ông.

Tần Ngạn không đâm trúng Tần Minh Thừa, mà lại đâm phải tay mẹ mình, vốn đang bóp cổ ông ta.

Tần Ngạn luống cuống buông tay ra, mẹ cậu cũng kiệt sức buông tay khỏi cổ Tần Minh Thừa.

Cả người bà chầm chậm ngả về phía sau, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy lo lắng.

Đúng lúc này, đứa bé trong lòng bà chợt khóc ré lên, dường như bé biết sắp có chuyện gì nên khóc rất thương tâm.

Mẹ Tần Ngạn mỉm cười, trước khi ngã xuống, bà ném đứa bé vào trong phòng, Tần Minh Thừa giơ tay đón lấy theo phản xạ, nhờ thế đứa bé được an toàn.

Mẹ Tần Ngạn nhắm mắt lại, những hồi ức vùn vụt tua qua tâm trí, bà không hận ông ta, vì phút cuối ông ta đã cứu được con gái, như thể đã đủ khiến bà thôi không oán hận.


Me di...


Nhưng bà không ngờ cậu con trai luôn trầm lặng từ ngày ông ngoại qua đời lại lên tiếng vào lúc này, bà mở mắt ra, thấy cậu đang nhoài người ra ngoài lan can nhìn xuống.

Bà muốn nói,
Tiểu Ngạn đừng khóc.
Nhưng bà không thể nói được nên lời.

Cú va chạm mạnh làm xương cốt bà vỡ nát trong tích tắc.

Bà ho khan mấy tiếng, máu tươi ộc ra ồ ạt, chảy ngược vào khí quản làm hô hấp của bà càng thêm khó khăn.

Nước mắt bà trào ra, thời khắc này, bà vô cùng hối hận về những gì mình đã làm suốt hai năm nay, khiến con cái vì mình mà chịu khổ.

Nếu có thể cầu nguyện, bà mong kiếp sau lại được làm mẹ của chúng, bà sẽ sám hối, sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương con cái chứ không trốn vào thế giới riêng của bản thân nữa.


Đừng...

khóc...


Bà cố hết sức, cuối cùng cũng nói được lời mình muốn nói.

Bà hi vọng con mình mãi mãi không phải rơi nước mắt.

Cảnh sát đến trước Tần Mặc một bước.

Chứng kiến gia đình mình tan nát, chàng trai mười tám tuổi đau lòng rơi lệ.

Một tay ôm em trai, một tay ôm em gái, anh tự nhủ với lòng từ nay về sau phải chống đỡ gia đình này, phải bảo vệ các em thật tốt.

Cảnh sát bắt tay vào điều tra, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Tần Minh Thừa dàn xếp êm thấm.

Từ đó về sau, Tần Minh Thừa hầu như không quay về nhà nữa.

Mọi người cũng ăn ý với nhau, tầng cao nhất của ngôi nhà chính là cấm địa, không ai bén mảng đến.

Tần Mặc phát hiện Tần Ngạn có dấu hiệu bất thường vào hôm sau, khi Tần Ngạn đi tìm mẹ và em gái.

Cậu tìm khắp nhà mà chẳng thấy đâu, cuối cùng đành hỏi Tần Mặc,
Mẹ và em đâu rồi anh?
Tần Mặc điếng người, vội vàng liên hệ bác sĩ.

Sau nhiều lần chẩn đoán, bác sĩ kết luận Tần Ngạn bị rối loạn đa nhân cách.

Khi cậu bị kích động mạnh, hoặc là người cậu quan tâm bị thương tổn quá lớn, nhân cách thứ

hai sẽ xuất hiện.

Bác sĩ dùng đủ mọi cách để dẫn dắt nhân cách thứ hai xuất hiện nhưng đều không thành công, đừng nói chi đến việc xóa sổ nó.

Nhân cách này trốn quá sâu! Tần Ngạn cho rằng bọn họ bị điện, thái độ bất hợp tác của cậu cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ không thể thành công.


Vậy là lúc em bị bắt cóc, nhân cách thứ hai của Tần Ngạn đã xuất hiện?
Mạc Tiểu Thu khóc rưng rức.

Tần Ngạn hiếm khi nhắc đến mẹ mình, anh nói lúc ấy mình còn bé không nhớ rõ.

Không ngờ nguyên nhân thật sự lại là thế này.


E là vậy.
Tần Mặc nói.


Tiểu Thu, anh biết yêu cầu thể này có lẽ hơi quá đáng, nhưng là anh trai Tần Ngạn, anh vẫn muốn nói, anh hi vọng em có thể một lòng một dạ yêu thương nó, đem lại hạnh phúc cho nó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.