Chương 36: Đ y là vẻ đẹp trời sinh
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1268 chữ
- 2022-02-04 08:08:53
Nắp vung nóng phỏng tay, Mạc Tiểu Thu hét lên theo phản xạ, buông tay làm chiếc nắp rơi xuống sàn.
Trong bếp tức khắc vang lên tiếng nồi niêu chén bát rơi loảng xoảng.
Tần Ngạn vọt vào bếp không biết từ lúc nào, lôi Mạc Tiểu Thu đi xối nước.
Cô nói xem, đến làm cơm cô cũng làm không xong, còn ưu điểm gì nữa không?
Tần Ngạn tức giận thở hồng hộc.
Thật ra Tần Ngạn cũng tự hỏi mình câu này.
Lúc Tô Tùy Ảnh kéo Mạc Tiểu Thu vào phòng, anh không định nghe trộm.
Nhưng bọn họ đi lâu quá, anh sợ Tô Tùy Ảnh nói gì đó thuyết phục Mạc Tiểu Thu quay về nhà, vậy thì bao cố gắng của anh đều hóa thành công dã tràng cả.
Kết quả vừa đi đến cửa, anh nghe được Mạc Tiểu Thu hỏi Tô Tùy Ảnh lý do nào để cô thích anh.
Anh đứng bên cửa ra vào, cũng suy nghĩ vấn đề này? Anh thích Mạc Tiểu Thu ư? Sao có thể chứ! Xung quanh anh có biết bao nhiêu người đẹp, mỗi người mỗi vẻ, anh thích dạng nào cũng có, sao có thể thích một cô nàng mặt tròn như cái bánh bao? Mà cô gái này có ưu điểm gì đâu? Có lẽ dáng người hơi béo chút, nhưng đầu óc lại rất thông minh.
Tuy độc miệng, có điều cực kỳ bênh vực người mình.
Tính tình hơi nóng nảy, nhưng là người hoạt bát.
Quan trọng nhất là tài nấu nướng của cô đặc biệt xuất sắc, lần đầu tiên được ăn cơm do cô nấu, anh bỗng nhớ lại hương vị món ăn mẹ mình từng làm.
Thật khiến người ta thấy ấm áp.
Nghĩ đến đây, dường như có khá nhiều ưu điểm...
Cô đã có nhiều ưu điểm là thế, vậy thì thích cô cũng không phải là một việc không thể chấp nhận.
Tần Ngạn vừa mới suy nghĩ đâu ra đấy thì nghe Mạc Tiểu Thu quả quyết rằng anh không phải mẫu người cô thích, cổ ở bên cạnh anh chỉ để trả nợ mà thôi.
Vậy cô thích mẫu người như thế nào? Tựa như Tô Tử Hằng ư? Thế thì có phải anh nên gia tăng món nợ của cô thêm một chút hay không? Anh càng nghĩ càng tức giận, hận không thể đánh cho cô một trận.
Nhưng anh lại không xuống tay được, chỉ có thể nhẫn nhịn không lên tiếng, vờ như cô gái này không tồn tại.
Kết quả cô nàng lại gây náo động một phen, còn làm tay mình bị phỏng.
Nhìn vết đỏ to đùng trên bàn tay mũm mĩm như bánh bao, lửa giận trong lòng anh không biết trút vào đâu.
Rốt cuộc anh nên làm thế nào với cô đây? Tay Mạc Tiểu Thu bị Tần Ngạn siết chặt đến phát đau.
Cô cáu kỉnh đạp Tần Ngạn một cú, Tần Ngạn hít hà,
Cô đạp tôi làm gì hả?
Thể anh siết tay tôi làm gì?
Anh siết đau hơn cả bị phòng luôn có biết không? Tần Ngạn nới lỏng tay nhưng không buông tay,
Đêm hôm khuya khoắt, cô không đi ngủ lại mò xuống bếp làm gì?
Còn để phóng tay nữa chứ.
Mạc Tiểu Thu chỉ vào chiếc nồi trên bếp, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không,
Còn không phải là nấu cho anh ăn!
Tần Ngạn cứng họng, anh sực nhớ hình như ban ngày có bảo cô như thế.
Bình thường sao không thấy cô nghe lời như thế!
Tần Ngạn gắt, nhưng thấy bàn tay vốn mịn màng giờ đỏ bừng lên lại không đành lòng nổi nóng.
Anh kéo Mạc Tiểu Thu đến phòng khách, bắt đầu lục tung tìm hộp thuốc.
Tiếc là chẳng có gì.
Mẹ nó!
Tần Ngạn chửi thề.
Bình thường anh ít khi về nhà, trong nhà vốn không chuẩn bị những thứ như thế.
Cô đợi một lát, tôi xuống dưới kia xem sao.
Tần Ngạn nói rồi định lấy áo khoác mặc vào.
Mạc Tiểu Thu ngăn anh lại,
Bây giờ đã mấy giờ rồi? Làm gì còn tiệm thuốc nào mở cửa.
Vết thương vật này không đáng kể, mai là ổn ngay.
Tần Ngạn quay lại, lôi Mạc Tiểu Thu ra ngoài,
Không được, sao có thể mặc kệ được, người không biết sẽ tưởng tôi khắt khe với cô.
Có mấy chỗ phồng rộp cả rồi, sao có thể mặc kệ được! Mạc Tiểu Thu không thuyết phục được Tần Ngạn, bị anh tổng lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Tình cờ bác sĩ trực chính là bác sĩ chủ trị của Tần Ngạn, thấy hai người đi vào, anh ta che mặt theo phản xạ,
Vợ chồng son nửa đêm không ngủ lại đến bệnh viện làm gì?
Mạc Tiểu Thu:
...
Cô cảm thích vị bác sĩ này thật gợi đòn.
Tần Ngạn đẩy cô ra phía trước,
Bị thương, anh xem thử đi.
Bác sĩ nhìn tờ hóa đơn viện phí nóng hổi trong tay, khóe môi giật giật,
Vết thương cỡ này bôi tí thuốc trị phỏng là được rồi, không cần nằm viện!
Đây là bệnh viện tư, không khấu trừ bảo hiểm.
Tần Ngạn lạnh lùng trừng mắt,
Anh có ý kiến à?
.
Không, không, không!
Bác sĩ lắc đầu,
Chẳng phải là muốn giúp cậu tiết kiệm tiền đó sao? Lại còn phòng VIP, đắt cỡ nào chứ!
Gì cơ?
Mạc Tiểu Thu mất bình tĩnh, một ngày mười hai nghìn đấy nhé! Cô chỉ bị phỏng tí tẹo, có cần tốn kém thể không?
ở lại đây! Không cần có trả tiền!
Thấy Mạc Tiểu Thu tỏ vẻ đau lòng, anh chỉ muốn đánh cô một trận, tiền quan trọng hay người quan trọng?
Anh lắm tiền thế thì xóa nợ cho tôi đi.
Tôi sẽ biết ơn anh cả đời luôn.
Mạc Tiểu Thu chớp mắt, tỏ vẻ lấy lòng.
Ha ha, nằm mơ đi!
Tần Ngạn quả quyết từ chối,
Bác sĩ, anh mau khám bệnh đi!
Bác sĩ đang hóng kịch hay, xem ra hóng chuyện cũng nguy hiểm.
Tay Mạc Tiểu Thu không có vấn đề gì lớn, cuối cùng Tần Ngạn không thắng được cái người yêu tiền như mạng này, hai người lại lái xe về nhà.
Mạc Tiểu Thu vui vẻ chạy vào bếp xem nồi tổ yến đã hầm xong, chỉ hơi nguội thôi, còn lại vẫn ổn.
Cô háo hức múc tổ yến ra, đặt xuống trước mặt Tần Ngạn,
Anh ăn đi!
Cô ăn đi!
Nói rồi, anh quay về phòng, trơ lại Mạc Tiểu Thu đứng đó, mắt sáng quắc.
Anh đòi ăn tổ yến còn không phải vì thấy Mạc Tiểu Thu xem chương trình ẩm thực trên tivi mà thèm chảy dãi sao?
Hôm sau, Tần Ngạn dậy sớm, sang gõ cửa phòng Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm,
Tôi chưa làm bữa sáng đâu...
Tần Ngạn:
...
Anh túm lấy tay Mạc Tiểu Thu, bôi thuốc cho cô sau đó tuyên bố,
Hôm nay ra ngoài ăn.
Mạc Tiểu Thu lập tức sáng mắt lên,
Đi ăn gì đây?
Tần Ngạn nhìn đồng hồ, không trả lời thẳng,
Cho cô mười lăm phút, quá giờ tôi sẽ đi một mình.
Mạc Tiểu Thu lao về phòng như gió, không đến năm phút đã vọt ra ngoài,
Tôi xong rồi, đi thôi.
Tần Ngạn cạn lời,
Cô có phải con gái không vậy, không biết đường trang điểm gì hết à?
Mạc Tiểu Thu kiêu ngạo chỉ vào mặt mình,
Vẻ đẹp trời sinh, không cần bôi mấy thứ đó da vẫn mịn màng săn chắc như thường.