Chương 38: Khẩu vị tốt
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1257 chữ
- 2022-02-04 08:08:53
Trước kia anh ấy luôn chê chị ăn ít.
Mạc Tiểu Thu mới gắp một chiếc sủi cảo tôm lại từ từ thả xuống.
Cô bỗng không đói nữa.
Thấy Mạc Tiểu Thu buông đũa, Tần Ngạn nói,
Ăn đi! Vừa rồi chẳng phải cô vẫn kêu đói ầm ĩ đó sao?
No rồi.
Mạc Tiểu Thu lạnh nhạt đáp.
Tần Ngạn liếc nhìn chiếc sủi cảo tôm chỉ bị cắn một miếng nhỏ,
Ăn gì có tí tẹo thế? Ăn đi, tôi vẫn nuôi nổi bạn gái mình.
Nghe vậy,Mạc Tiểu Thu tròn mắt nhìn Tần Ngạn, định mở miệng phản bác, lại bị Tần Ngạn nhanh tay nhét một miếng sủi cảo vào miệng,
Ngoan nào, ăn nhiều chút.
Hồ Ly Tinh cười,
Quả nhiên không thể tin lời đám báo lá cải.
Chị cứ tưởng Tiểu Thu là bạn gái Tô Tử Hằng, hóa ra Tô Tử Hằng chỉ là tung hỏa mù.
Dứt lời, Hồ Ly Tịnh nhích lại gần Mạc Tiểu Thu rồi nói tiếp,
Có điều chị phải nhắc em, Tô Tử Hằng ổn hơn Tần Ngạn nhiều.
Cậu Hai là Don Juan có tiếng, chưa có cô gái nào ở bên anh ấy được quá ba tháng.
Nếu anh ấy làm em đau lòng, cứ nói với chị, chị sẽ giúp em trút giận.
Mạc Tiểu Thuyên lặng nuốt chiếc sủi cảo tôm bị nhét vào miệng, nhạt như nước ốc.
Tần Ngạn nhíu mày,
Hồ Ly Tịnh, câm miệng lại!
Hồ Ly Tịnh không hề e sợ trước lời đe dọa của Tần Ngạn,
Sao nào? Chẳng lẽ em nói sai? Anh có cô bạn gái nào quen quá ba tháng không? Làm em cứ tưởng anh không quên được chuyện em ra đi không lời từ biệt ấy!
Tần Ngạn đứng phắt dậy, nắm tay Mạc Tiểu Thu đi ra ngoài.
Hồ Ly Tịnh vẫy tay sau lưng hai người,
Em Tiểu Thu, có rảnh thì nói chuyện nha.
Mạc Tiểu Thu dừng bước, hất tay Tần Ngạn ra trong ánh mắt kinh ngạc của anh, quay lại bàn ăn,
Cô Hồ, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết gì, mong cô gọi tôi là Mạc Tiểu Thu hoặc cô Mạc.
Nói rồi, cô không bận tâm đến vẻ biển sắc của Hồ Ly Tịnh, đưa tay níu lấy một người phục vụ đi ngang qua,
Gói ba mươi lông này lại cho tôi, ngoài ra, cô đây đã mời hai chúng tôi vào bàn, nên bọn họ sẽ thanh toán.
Sau đó, cô gật đầu nói lời cảm ơn với Hồ Ly Tịnh rồi đi luôn, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.
Trong nháy mắt, một cảm xúc phức tạp hiện ra trên mặt Tần Ngạn, nhưng cuối cùng anh không nhịn được bật cười, rồi cũng đi theo Mạc Tiểu Thu.
Hai người quay lưng đi, không thấy được cảnh Hồ Ly Tịnh đập chiếc đĩa trước mặt.
Đến chỗ đỗ xe, Mạc Tiểu Thu ngồi vào ghế sau.
Tần Ngạn quắc mắt nhìn Mạc Tiểu Thu đặt mớ lồng hấp lên băng ghế sau bọc da thật,
Tôi không phải tài xế của cô đâu nhé! Lên ghế trước ngồi cho tôi.
Mạc Tiểu Thu không nhúc nhích, cầm một chiếc bánh bao cho vào miệng.
Tần Ngạn trừng một hồi vẫn không được đáp lại, đành phải thỏa hiệp, cam phận làm tài xế.
Mạc Tiểu Thu thì ngồi ghế sau chăm chú ăn điểm tâm.
Hai người vừa đến Tinh Vũ, Kinh Kha đã gọi điện tới, bảo họ đến nơi rồi thì lên thẳng văn phòng anh ta.
Tần Ngạn đỗ xe xong bèn đi mở cửa xe cho Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu lại ôm bụng xuống xe trước.
Tần Ngạn bất đắc dĩ, cầm lấy bọc điểm tâm, nào ngờ chẳng còn lại gì trừ cái hộp rỗng.
Tần Ngạn đóng sầm cửa xe lại, đuổi theo Mạc Tiểu Thu,
Nhiêu đây là hơn ba mươi lồng đấy! Cô ăn hết luôn rồi?
Tôi ăn khỏe, anh mặc kệ tôi!
Cô xem thử hợp đồng mới đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.
Mạc Tiểu Thu và Tần Ngạn vừa tới văn phòng Kinh Kha, anh ta liền đưa một bản hợp đồng soạn sẵn tới trước mặt Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu nhìn lướt qua, là hợp đồng điều chỉnh chức vụ và tiền lương của cô.
Cô nhảy trực tiếp từ vị trí trợ lý của Tần Ngạn lên thành người đại diện chuyên trách.
Tinh Vũ rất nghiêm ngặt trong công tác phân bổ nhân sự, việc điều chỉnh chức vụ như thế này tại Tinh Vũ không chỉ đơn giản là nhảy vượt cấp.
Cô nhanh chóng lướt qua các điều khoản khác, ngoài chức vụ có thay đổi, mức lương của cô cũng tăng đáng kể, gần như gấp đôi, các loại phí tổn có thể gặp phải trong sinh hoạt hầu như đều được liệt kê đầy đủ, hàng tháng chỉ cần cung cấp hóa đơn hoặc biên lai tương ứng sẽ được thanh toán.
Mạc Tiểu Thu lắc đầu, đẩy hợp đồng lại.
Không có công không nhận lộc, mức phúc lợi này đã vượt quá phạm vi năng lực của cô.
Kinh Kha đẩy gọng kính,
Cô không hài lòng điểm nào, chúng ta có thể thương lượng.
Không có, tất cả đều tốt, nhưng đây không phải những gì tôi xứng đáng được hưởng.
Mạc Tiểu Thu từ chối,
Tôi cứ như bây giờ là được rồi.
Suy nghĩ một chốc, Mạc Tiểu Thu nói tiếp,
Ngoài ra, tôi chấp nhận đề nghị thuyên chuyển chức vụ đã nói hôm qua, phòng ban nào cũng được ư?
Cái gì?
Mạc Tiểu Thu còn chưa dứt lời, Tần Ngạn đã đập bàn một cái, làm tách trà rung lên,
Tôi không đồng ý!
Cô nàng này làm gì thế? Rõ ràng hôm qua đã phân tích hậu quả của việc bị công ty bỏ mặc, sao cô còn muốn làm vậy chứ.
Mạc Tiểu Thu lườm Tần Ngạn, không để ý tới anh mà tiếp tục nói với Kinh Kha,
Tôi biết công ty tốt với tôi, thăng chức cho tôi nhằm ngăn chặn lời đồn rằng tôi giành chức trợ lý.
Nhưng nếu tôi chấp nhận đề nghị này sẽ càng bị chỉ trích hơn nữa.
Bọn họ sẽ nói tôi lợi dụng thân phận đặc thù của mình để được thăng chức.
Chẳng bằng điều qua phòng ban khác, dần dần, mọi người sẽ quên đi.
Mạc Tiểu Thu phân tích mạch lạc, bọn họ cũng biết bỏ mặc là biện pháp tốt nhất.
Nhưng Tần Ngạn không chịu, mà Kinh Kha cũng không nỡ bỏ qua người tài như Mạc Tiểu Thu - dù sao cũng chẳng mấy ai có thể kiềm chế được Tần Ngạn.
Chúng ta đã có bước sắp xếp tiếp theo, sẽ không phát sinh chuyện như cô nói!
Nghe Mạc Tiểu Thu nói xong, Tần Ngạn hiếm khi kiên nhẫn giải thích.
Mạc Tiểu Thu vẫn lắc đầu,
Không cần đâu.
Không cần vì tôi mà có quá nhiều biến động.
Ban đầu tôi chỉ muốn làm tốt công việc ở phòng hậu cần mà thôi.
Cô...
Tần Ngạn nổi giận, đạp văng ghế.
Cô gái này sao chẳng biết điều gì cả.
Kinh Kha chau mày.
Tần Ngạn đã đạp hư bao nhiêu chiếc ghế của anh ta rồi? Lần sau còn thế nữa, anh ta phải đòi tiền mới được.
Được rồi.
Kinh Kha cất hợp đồng đi,
Cho cô thời gian về suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi lại nói cho tôi.
Nhưng cũng không nên để quá lâu, công tác xử lý khủng hoảng sẽ khó khăn.