Chương 50: Dạ hội
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1265 chữ
- 2022-02-04 08:08:54
Vương Lệ Mai chớp mắt, nói,
Chẳng phải cậu có quan hệ tốt với cô ta còn gì? Hiện giờ cô ta là bạn gái cậu Hai Tần, ắt là quen biết với nhiều người giàu có, để cô ta giới thiệu cho cậu là được.
Chờ cậu thành phu nhân nhà giàu rồi, cần gì ở lại phòng hậu cần nữa?
Ánh mắt Lâm Vi sáng lên rồi vụt tắt,
...
Cô ấy chịu giới thiệu cho mình ư?
Sao lại không thể? Trừ phi cô ta xem thường cậu.
Vương Lệ Mai trề môi,
Nhưng cậu bảo vậy thì cũng khó nói, kiểu người như cô ta chỉ ước sao mọi người đều không sung sướng bằng mình...
Cạch,
cửa phòng vệ sinh bật mở, Mạc Tiểu Thu vừa lau tóc vừa bước ra,
Tôi xong rồi, hai người đi tắm được rồi đấy.
À, đừng vội, đừng vội, cô qua đây ngồi đi.
Vương Lệ Mai đứng dậy níu Mạc Tiểu Thu ngồi xuống.
Mạc Tiểu Thu sửng sốt, trước khi cô đi tắm, cô ta vẫn còn lạnh nhạt với cô, sao mới chốc lát đã nhiệt tình thế này? Mạc Tiểu Thu cười gượng, lặng lẽ nhích ra xa một chút.
Tôi đem theo nhiều đồ ăn vặt lắm, cô ăn không?
Vương Lệ Mai hỏi, lấy ra một gói trái cây sấy.
Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Tôi đánh răng rồi.
Ha ha.
Vương Lệ Mai ngượng ngùng rụt tay lại, liếc Lâm Vi.
Cô ta đã nói gì nào, quả nhiên cô gái này rất kiêu căng.
Lâm Vi cười, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Thu,
Ban nãy cậu vẫn chưa nói làm thế nào mà cậu quen được cậu Hai Tần đâu? Cậu rời khỏi phòng hậu cần là để làm người đại diện cho cậu Hai Tần à? Công ty muốn đào tạo nhân viên mới, cậu liền được chọn ngay.
Cậu may mắn thật đấy.
Mạc Tiểu Thu cười khổ, cô đã được nếm mùi năng lực bà tám của Lâm Vi, nếu không nói cho ra ngô ra khoai, e là sáng mai câu chuyện sẽ có một phiên bản mới.
Thế là cô ngẫm nghĩ rồi đáp,
Thật ra công ty muốn đào tạo trợ lý cũ của Tần Ngạn cơ.
Nhưng sau khi anh ta được điều đi, vị trí trợ lý của Tần Ngạn bị bỏ trống, thế nên Trưởng phòng Kinh để mình tạm thời thay thế.
Đó cũng là may mắn rồi! Chứ không thì sao công ty không tìm người khác tạm thời đảm nhiệm chức trợ lý của cậu Hai Tần! Vả lại cậu chẳng mấy chốc đã thành người đại diện của Tần Ngạn, ắt là Giám đốc Tổ ấm thẩm giúp đỡ không ít đấy nhỉ? Cậu phải tận tình cảm ơn người ta đấy.
Trước kia, không đến một tháng cậu đã được nhận làm nhân viên chính thức cũng là người ta ra tay...
Đi cửa sau còn bị người ta nói huỵch toẹt ra, Mạc Tiểu Thu xấu hổ vô cùng, đang định đánh trống lảng thì chuông cửa vang lên.
Mạc Tiểu Thu đứng phắt dậy,
Mình đi mở cửa.
Nhưng mở cửa rồi, Mạc Tiểu Thu hối hận hết sức.
Thà không mở cửa còn hơn.
Tần Ngạn hoàn toàn không biết mình là chủ đề chính trong cuộc trò chuyện vừa rồi, anh tựa vào khung cửa, cho rằng như thế là ngầu lắm,
Nghe nói bầu không khí ở nông thôn rất trong lành, ra ngoài đi dạo một lát không?
Đêm hôm khuya khoắt, dạo dạo cái gì? Anh mau về phòng ngủ đi!
Bao nhiêu con mắt hóng chuyện hừng hực đang nhìn kia kìa! Tần Ngạn một tay ngắn cửa đóng lại, tay kia níu áo Mạc Tiểu Thu,
Không có cô tôi ngủ không...
Ưm...
Mạc Tiểu Thu giơ tay bịt cái mồm gây họa của Tần Ngạn lại, mắt tóe lửa.
Anh không biết cô giải thích rõ quan hệ giữa hai người vất vả đến nhường nào sao? Anh còn luôn mồm ra rả những câu gây hiểu lầm thế này, là muốn chết chứ gì?
Cặp mắt đào hoa của Tần Ngạn nhìn Mạc Tiểu Thu tràn đầy ý cười.
Mạc Tiểu Thu chợt thấy lòng bàn tay nóng lên, hốt hoảng rụt tay lại.
Cái gã vô liêm sỉ này, dám liếm lòng bàn tay cô! Tần Ngạn cười đắc ý,
Đi thôi, tôi chưa đi mấy chỗ thể này bao giờ.
Xem như cùng tôi đi dạo cho có bạn.
Mạc Tiểu Thu biết tính tình mặt dày mày dạn của Tần Ngạn, hoàn toàn không giống với hình tượng nam thần trong lòng người hâm mộ.
Nếu cô không nhận lời, đoán chừng Tần Ngạn có thể bám lấy cô cả đêm.
Thế là cô đành gật đầu,
Tôi thay quần áo đã.
Được.
Tần Ngạn tươi cười hớn hở, còn chủ động giúp Mạc Tiểu Thu đóng cửa phòng.
Mạc Tiểu Thu quay đầu lại, thấy Lâm Vi và Vương Lệ Mai đang nhìn mình đăm đăm không chớp.
Mạc Tiểu Thu lúng túng quệt mũi,
Ừm, Tần Ngạn cần phân tích vai diễn, tôi đi xem giúp anh ấy.
Hai người ngủ trước đi, tôi sẽ cảm thẻ phòng theo.
Dứt lời, Mạc Tiểu Thu thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi ra khỏi cửa.
Cửa phòng vừa đóng lại, Vương Lệ Mai bĩu môi,
Cậu xem, mình đã nói gì nào.
Thủ đoạn của cô ta ghê gớm thật, cậu nên học theo một chút.
Lâm Vi nhìn cánh cửa đóng chặt, mãi không trả lời.
Mạc Tiểu Thu ra khỏi phòng, thấy Tần Ngạn đang tựa vào tường, uốn éo thành một tư thế rất ngầu.
Mạc Tiểu Thu đã quá quen với mấy trò làm màu của Tần Ngạn.
Cô chẳng buồn ghé mắt đến dáng vẻ tự cho là đẹp trai ngời ngời của anh, đi thẳng ra ngoài.
Tần Ngạn thả chân xuống, cẳng chân hơi run run, vừa đấm chân vừa đuổi theo sau lưng cô,
Cái cô này, đợi tôi với.
Tôi đi tìm nhiếp ảnh gia.
Hả?
Tần Ngạn không hiểu ra sao.
Anh đứng đó tạo dáng, dĩ nhiên tôi phải đi tìm nhiếp ảnh gia chụp cho anh một tấm trang bìa, kẻo uổng công anh.
Chậc, chậc, chậc, cái cô này, không thể khen tôi đẹp trai một câu được à?
Tần Ngạn sấn tới,
Có phải thấy tôi đẹp trai quá nên choáng váng không, tối nay cô muốn ngủ chung phòng với tôi không?
Mạc Tiểu Thu lườm anh, quay lưng đi về, Tần Ngạn vội vàng nhanh tay giữ cô lại,
Cô đi đâu đấy?
Tôi thấy phải đi tìm bác sĩ cho anh trước!
Ban đêm ở thôn quê quả thật đẹp hơn chốn thành thị rất nhiều.
Vầng trăng tựa một chiếc đĩa to bàng bạc treo trên đỉnh đầu, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Dù thoạt đầu không muốn đi ra ngoài cùng Tần Ngạn, nhưng đi một hồi, tâm trạng của Mạc Tiểu Thu rất tốt.
Không ngờ nơi này cũng đẹp ghê.
Tần Ngạn cảm thán, ánh mắt chầm chậm dịch chuyển từ không trung đến một gương mặt tròn trịa, trắng trẻo.
Quả thật rất giống vầng trăng trên cao kia.
Đúng nhỉ, đẹp thật đấy.
Mạc Tiểu Thu cũng cảm thán,
Ánh trăng quê tôi cũng đẹp lắm, tiếc là...
Tiếc là thế nào?
Tần Ngạn hỏi.
Không có gì.
Mạc Tiểu Thu lắc đầu.
Nhà cô ở đâu?
Tần Ngạn lại hỏi.
Thành phố D.
Nơi đó cách đây không bao xa, khi nào có thời gian tôi có thể cùng cô về quê một chuyến.