Chương 52: Ăn hình gì bổ hình nấy



Ha ha...

Ha ha...

Ha ha ha...
Tần Ngạn ngồi một bên nén cười thình lình bật cười thành tiếng,
Thú vị nhỉ.

Ha ha, buồn cười chết được!

Suyt, suyt!
Mạc Tiểu Thu che miệng Tần Ngạn,
Ông ta chưa đi xa đâu, anh muốn bị đánh gãy chân thật à!


Thấy Mạc Tiểu Thu cuống lên, Tần Ngạn lại càng vui.


Ông ta mà bắt được chúng ta, cùng lắm thì đến tiền là được.

Chẳng lẽ ông ta có thể đánh gãy chân chúng ta được sao?
Mạc Tiểu Thu chớp mắt rồi lại chớp, hình như Tần Ngạn nói có lý, cùng lắm bọn họ đến nhiều tiền một chút.

Mạc Tiểu Thu thở phào một hơi, ngồi co quắp trên mặt đất,
Anh không nói sớm, không cần ông ta đánh, tôi chạy muốn gãy chân rồi đây này.

Lăn lộn một hồi tôi cũng đói rồi.
Tần Ngạn vẫn nhớ nhung bắp ngô kia.

Mạc Tiểu Thu thì không muốn quay lại đó.

Dù Tần Ngạn bảo đền tiền nhưng trông dáng vẻ người đàn ông kia, cô cũng không dám nói liệu ông ta có đợi được bọn họ nói câu đền tiền hay không.

Cô thật sự chẳng còn chút sức lực nào.


Hắt xì
Vừa chạy học tốc, mồ hôi đầy người, lúc này gió lạnh đầu Thu thổi tới, Mạc Tiểu Thu hắt xì rõ to.


Sao thế?
Tần Ngạn kéo chiếc áo khoác trên người Mạc Tiểu Thu lại,
Trời lạnh, chúng ta về thôi.


Cảm ơn đại gia anh rốt cuộc cũng nhận ra là trời lạnh.

Mạc Tiểu Thu gật đầu, vịn tay Tần Ngạn đứng dậy.


Ai da, ai da, không được rồi...
Chưa đi được hai bước, Mạc Tiểu Thu đã kêu đau oai oái,
Sao? Đau chỗ nào?



Hình như vừa rồi chạy quá sức, bắp chân bị chuột rút.


Tần Ngạn:
...
Thể lực gì mà kém thế?
Lên đi.
Mạc Tiểu Thu thấy Tần Ngạn ngồi xổm xuống trước mặt, quay lưng về phía cô.


Anh làm gì đấy?

Cô không đi được còn gì, tôi cõng cô về.
Tần Ngạn nói.


Không cần!
Mạc Tiểu Thu từ chối.


Cô mau lên đi, cô đã thể rồi, về sớm còn nghỉ ngơi.

Thật sự không cần mà.
Tần Ngạn không bận tâm đến lời từ chối của Mạc Tiểu Thu, hơi xoay người lại kéo tay Mạc Tiểu Thu đặt lên vai mình, làm như định cõng cô.

Mạc Tiểu Thu hốt hoảng nói,
Anh chờ đã, thắt lưng anh còn chưa lành hẳn đâu.

Không sao, chẳng qua mới trẹo hai lần chứ mấy.
Tần Ngạn chẳng để tâm.


Chờ đã, chờ đã...
Mạc Tiểu Thu lại ngăn.

Mạc Tiểu Thu hơi đỏ mặt, ấp úng,
Tôi nặng lắm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy vấn đề cân nặng lại khiến mình lúng túng như bây giờ.

Dường như cảm nhận được sự mất tự nhiên của Mạc Tiểu Thu, Tần Ngạn buông tay ra, nhìn thẳng vào Mạc Tiểu Thu và nói,
Dù lưng tôi không cũng nổi cả thế giới nhưng nhất định có thể cũng được cô.
Mạc Tiểu Thu sửng sốt.

Cô nằm rạp lên tấm lưng rộng của Tần Ngạn, lần đầu cảm thấy lưng Tần Ngạn lại vững chãi như vậy.

Đây cũng là lần đầu cô thấy thật ra Tần Ngạn cũng có trách nhiệm đúng chất đàn ông.

Thì ra, trong lòng anh, cô nặng ngang với cả thế giới ư? Ngày hôm sau, Mạc Tiểu Thu dậy rất sớm.

Chủ yếu là vì đói.

Cô là người đầu tiên đến phòng ăn, bày đồ ăn sáng đầy bàn, xong xuôi mới gọi điện cho Tần Ngạn, bảo anh đến phòng ăn ăn sáng.

Không bao lâu sau, Tần Ngạn đến, anh đã thay một chiếc quần jean đơn giản, bó sát lấy đôi chân thon dài, thẳng tắp của mình, mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp.

Mạc Tiểu Thu nuốt nước bọt đánh ục, vội vàng dời mắt, tập trung ăn cơm.

Tần Ngạn chống một tay lên bàn,
Thấy đẹp trai quá ngơ luôn rồi à?
Mạc Tiểu Thu:
...
Mạc Tiểu Thu mặc anh lên cơn, tập trung ăn uống.


Tiểu Thu!
Một cô gái chạy tới, mặt mày tuy không thể nói là xinh đẹp mỹ miều nhưng cũng có thể xem như xinh xắn đáng yêu.

Theo sau cô ta còn có một cô gái khác, bước đi thong thả, thỉnh thoảng còn vuốt tóc.


Sao cậu không đợi bọn mình? Bọn mình còn định cùng cậu đi ăn sáng.
Lâm Vi tự nhiên ngồi xuống, tỏ vẻ trách móc.

Vương Lệ Mai theo sát sau lưng cô ta thì tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Ngạn.


Ha ha.
Mạc Tiểu Thu cười gượng,
Lúc mình ngủ dậy thì hai người còn đang ngủ, nên mình không tiện quấy rầy.
Mặt Lâm Vi đổi sắc,
Tiểu Thu, nghe câu nói kìa, làm như hai người bọn mình ham ngủ lắm ấy.

Hôm qua lo cậu ở ngoài một mình mà bọn mình ngủ không yên, thế nên mới dậy muộn.

Thật ra còn chưa đến giờ tập trung mà.

Hai người ngủ dậy giờ này chưa gọi là muộn được.
Mạc Tiểu Thu nhớ lại lúc về phòng tối qua, hai người kia không ngừng nói mê, kể cả khi cô bất cẩn đụng ngã vali cũng không tỉnh...

Thế mà bảo là ngủ không yên đó hả?
Anh dám cướp lạp xưởng của tôi!
Mạc Tiểu Thu lấy nĩa chắn trước đôi đũa đang muốn xâm phạm lãnh địa của mình, trừng mắt nhìn chủ nhân đôi đũa.

Là chủ nhân đôi đũa, Tần Ngạn không thấy có gì không đúng, ngược lại còn tươi cười rạng rỡ,
Hôm qua tôi ra sức thế kia, người ta bảo ăn hình gì bổ hình nấy, khúc lạp xưởng này hẳn là để tôi ăn mới phải?
Mạc Tiểu Thu khiếp sợ trước sự mặt dày của Tần Ngạn.

Cô chỉ thất thần trong tích tắc, khúc lạp xưởng đã rơi vào trong bát Tần Ngạn.

Cô quay sang nhìn hai người Lâm Vi, quả nhiên bọn họ cũng sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc chốc lát đỏ bừng lên.


Cậu, hai người...

Bọn mình đi lấy thức ăn đây...
Lâm Vi đỏ mặt, kéo Vương Lệ Mai đang trổ mắt đi lấy thức ăn.

Mạc Tiểu Thu cạn lời,
Anh nhất định phải nói thế à?

Nói thế nào?
Tần Ngạn thản nhiên ăn lạp xưởng, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại mấy ánh mắt hình trái tim đang nhìn sang.


Anh nhất định phải nói năng mập mờ như thế sao?
Trời đất chứng giám, hôm qua bọn họ vốn chẳng làm gì cả! Mạc Tiểu Thu tức muốn lật bàn.

Tần Ngạn quay đầu lại, nhìn Mạc Tiểu Thu với vẻ khó hiểu,
Tôi nói gì mà mập mờ?

Cái gì mà ra sức? Cái gì mà ăn hình gì bổ hình nấy?
Quá đen tối.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.