Chương 77: Hủy hoại cuộc đời
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1217 chữ
- 2022-02-04 08:08:58
Nếu không có cô ta làm chứng thì vụ án của em cũng không thể có kết quả nhanh như vậy được.
Vả lại, quả thật cô ta đã định cứu em.
Về tình về lý, em đều nên giúp cô ta.
Tô Tử Hằng nói,
Vừa rồi, anh nghe qua điện thoại hình như cô ta không muốn rời khỏi Tinh Vũ.
Thật ra việc đi hay ở của một nhân viên nhỏ như cô ta thì anh vẫn có quyền làm chủ.
Thế này đi, để cô ta tiếp tục ở lại Tinh Vũ.
Xem như em trả ơn cho cô ta xong xuôi.
Sau này, nếu cô ta còn mắc sai lầm thì tự làm tự chịu, phần ơn nghĩa này không còn nữa.
Mạc Tiểu Thu mở loa ngoài chứ không cố tình tránh Lâm Vi, cô ta nghe được từng câu từng chữ Tô Tử Hằng nói, vội khom người cảm ơn,
Cảm ơn Giám đốc Tô, cảm ơn Tiểu Thu.
Tôi cam đoan sau này sẽ không làm phiền hai người nữa.
Cảm ơn hai người đã chịu giúp tôi...
Cảm ơn...
Mạc Tiểu Thu vẫn thấy không ổn.
Không phải cô không muốn gặp lại Lâm Vi, mà là cô lo rằng cô ta khó lòng tiếp tục làm việc, dù gì thì mọi người cũng thích hóng chuyện.
Vả lại, cô cũng không muốn nhà họ Tần khó xử.
Nếu cậu nhất định muốn ở lại thì cứ ở lại, có điều sau này phải cẩn thận, đừng chuốc lấy rắc rối cho bản thân nữa.
Mạc Tiểu Thu tốt bụng khuyên nhủ, sau đó rời đi.
Lâm Vi vốn đang ngồi sụp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nghe vậy thì chậm rãi siết tay thành nắm đấm.
Mạc Tiểu Thu gọi điện thoại cho Đạo diễn Lý hỏi ông ta vì sao đã hai tháng mà
Cổ tích Tinh Nhạc
vẫn chưa quay đến phần diễn của Tần Ngạn.
Chẳng phải đã bảo khi nào Tần Ngạn cần vào đoàn thì sẽ gọi cho cô cơ mà? Đạo diễn Lý ấp a ấp úng, cuối cùng bị Mạc Tiểu Thu gặng hỏi quá mới nói thật,
Cậu Cả Tẩn đặc biệt đánh tiếng, bảo dạo này cậu Hai Tần ra nước ngoài chụp ảnh và đóng quảng cáo, tạm thời không có thời gian về nước đóng phim, cảnh nào có thể dùng diễn viên đóng thể thì dùng, không được thì đợi cậu Hai Tần về rồi quay, vấn đề phí tổn anh ta chịu.
Là sao?
Mạc Tiểu Thu chẳng hiểu gì,
Rốt cuộc khi nào Tần Ngạn mới về?
Chuyện này à, cổ đừng làm khó tôi chứ Tiểu Mạc.
Cô là người đại diện của cậu ấy, cô còn không biết lúc nào cậu ấy về thì sao tôi biết được.
Đạo diễn Lý nói.
Mạc Tiểu Thu ngắt máy, đi lên tầng mười một.
Lúc cô mở cửa bước vào, Kinh Kha đang nói chuyện với người ta.
Sao hả, đến phòng kế hoạch một thời gian, đến phép lịch sự cũng không còn?
Kinh Kha quở.
Thấy có người ngoài, Mạc Tiểu Thu cũng không tiện hỏi chuyện Tần Ngạn, đành nói
Tôi sang phòng họp đợi anh
rồi đi.
Lòng Mạc Tiểu Thu như lửa đốt, cô ngồi đợi trong phòng họp gần hai tiếng đồng hồ Kinh Kha mới mở cửa bước vào.
Sắc mặt anh ta hết sức khó coi,
Mạc Tiểu Thu, cô có biết hai người vừa rồi là ai không hả? Cô cứ thế xộc vào? Sao cô toàn học thói xấu của Tần Ngạn vậy?
Kinh Kha ngồi xuống, thấy Mạc Tiểu Thu có vẻ lo âu bèn hỏi,
Nói đi, cô vội vội vàng vàng đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tô Tử Hằng cũng không giải quyết được à?
Không phải...
Ban nãy, Mạc Tiểu Thu còn đang sốt ruột, nhưng thấy Kinh Kha rồi, cô bỗng không biết nên mở miệng thể nào.
Nói đi chứ, trước kia cô đầu có xoắn xuýt thế này!
Kinh Kha giục,
Lát nữa tôi còn một cuộc họp, cô mau nói đi.
Không nói thì tôi đi đây.
Khi nào Tần Ngạn về?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Cái gì?
Kinh Kha ngạc nhiên,
Cô muốn hỏi chuyện này à?
Đúng thế, khi nào Tần Ngạn về?
Mạc Tiểu Thu hỏi,
Ừm, Đạo diễn Lý...
Đạo diễn Lý gọi cho tôi, bảo phân đoạn của các diễn viên khác đã quay gần xong, chỉ còn phần Tần Ngạn.
Nếu anh ta không quay về thì bộ phim không cách nào đóng máy được.
Dù cậu Cả Tẩn nói sẽ chịu hết phí tổn, nhưng cứ kéo dài như thế mãi cũng không hay...
Tiểu Thu.
Kinh Kha đứng dậy, nghiêm nghị nhìn cô,
Tự cố gây họa, chẳng lẽ cô thật sự không biết?
Tôi gây họa?
Mạc Tiểu Thu chẳng hiểu ra sao,
Tôi gây họa lúc nào?...
Nhớ lại lời Lâm Vi nói lúc nãy, Mạc Tiểu Thu nhìn Kinh Kha, có phần không thể đón nhận,
Tần Ngạn rời đi là vì tôi ư?
Kinh Kha thở dài,
Tôi đã khuyên Tần Ngạn từ sớm, nhưng cậu ta không nghe.
Thế nên cũng không hẳn đều tại cô.
Để cậu ta ở bên đó tỉnh táo lại một chút cũng tốt, kẻo lại lên cơn làm chuyện hồ đồ.
Kinh Kha nói xong là đi ngay.
Mạc Tiểu Thu nhìn cánh cửa đóng lại, ngẩn ngơ hồi lâu, đến khi có sực tỉnh thì đã rơi nước mắt từ lúc nào không rõ.
Mạc Tiểu Thu không nhớ được mình đã không khóc trong bao nhiêu năm.
Đại khái là trước khi mất, mẹ cô đã nói,
Sau này con phải cười nhiều lên, không được khóc, khóc lóc chỉ khiến người khác càng không ưa con.
Mẹ không thể nào ở bên con được, con phải cố mà sống nhé.
Con biết chưa?
Thế nên, lúc khổ sở, cô không dám khóc thành tiếng, sợ bố không thích mình, lại sợ mẹ kế sẽ đánh mình.
Về sau, cô trưởng thành, rời khỏi thành phố đó, không còn bị ai tùy tiện mắng mỏ, nhưng cô cũng không khóc nữa.
Nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại không kiếm được nước mắt.
Cô không biết là do mình không biết cách tự bảo vệ, hay là do hết thảy những gì Tần Ngạn đã làm.
Cô biết có lẽ Tần Ngạn có tình cảm không bình thường với mình, song lại không dám đánh cược vào cảm xúc trong phút chốc của anh.
Nhỡ Tần Ngạn cũng giống bố cô thì sao? Nhất thời rung động trước mẹ cô, về sau lại thay lòng đổi dạ, khiến mẹ cô đau khổ suốt mười năm ròng rã.
Cô không muốn bị tổn thương giống mẹ mình.
Thế nên, dẫu Tần Ngạn nhiều lần bày tỏ mập mờ, cô vẫn vờ như không hay không biết.
Tuy nhiên, khi biết được Tần Ngạn vì mình mà làm những việc này, cô lại hi vọng Tần Ngạn không thích mình.
Nếu Tần Ngạn thật sự chỉ có tình cảm nhất thời, nếu Tần Ngạn không thích cô đến vậy, liệu có phải anh sẽ không gây ra những lỗi lầm này? Anh cho người rạch mặt Vương Lệ Mai, như vậy khác nào hủy hoại cuộc đời cô ta? Sao anh có thể làm vậy? Vương Lệ Mai đã bị trừng phạt thích đáng, sao anh còn làm vậy?