Chương 97: Xem như em gái


Nào ngờ vừa được Lạc Tu Nhiên ôm, Mạc Tiểu Thu càng vùng vẫy tợn.

Cô mơ màng nhìn Lạc Tu Nhiên, rồi bật cười khúc khích một cách ngớ ngẩn.


Lạc Tu Nhiên...

Ha ha...

Anh là Lạc Tu Nhiên đúng không...
Mạc Tiểu Thu lấy ngón trỏ khẽ nhấn lên chóp mũi Lạc Tu Nhiên,
Sao anh lại buồn cười thể?


Ivan đứng một bên nhìn, mắt như sắp lồi ra.

Ông, ông chủ nhà mình...

Đang bị trêu ghẹo ư? Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu, mặt lạnh như tiền,
Cô có biết mình đang làm gì không?
Mạc Tiểu Thu cười,
Biết chứ.

Đương nhiên là biết.
Trông cô có vẻ cô đơn, muốn khóc mà không được,
Tần Ngạn nói đúng, thật ra tôi biết hết nhưng lại vờ như chẳng hay biết gì.
Cô nhìn Lạc Tu Nhiên với vẻ khổ sở,
Có điều, tôi có cố tình giả ngốc đâu, nhưng nếu không làm thế thì tôi biết làm thế nào?
Lạc Tu Nhiên nghe Mạc Tiểu Thu làm một tràng biết với chả không mà nhức cả đầu.


Rốt cuộc cô biết chuyện gì?
Lạc Tu Nhiên hỏi, dù sắc mặt vẫn lạnh bằng những giọng điệu lại dịu dàng đến lạ.

Ivan đứng bên cạnh ngớ người, ông chủ anh ta còn có thể như thế này sao?
Biết chuyện gì? Ha ha...
Mạc Tiểu Thu cười,
Anh bảo tôi biết chuyện gì? Anh và tôi không thân cũng chẳng quen, anh đưa tôi đến đây rồi không cho tôi đi, là vì sao?
Lạc Tu Nhiên nghiêm mặt lại nhưng không trả lời.

Mạc Tiểu Thu đột ngột đẩy Lạc Tu Nhiên một cú, Lạc Tu Nhiên bị bất ngờ, vốn cũng không ôm chặt Mạc Tiểu Thu nên bị cô đẩy văng.

Có điều, anh ta chỉ lùi lại hai bước là đã đứng vững được, còn Mạc Tiểu Thu đang chuếnh choáng lại ngã ngửa ra sau.


Cô Mạc!
Lạc Tu Nhiên cuống quýt cúi xuống xem xét tình trạng của cô.

Mạc Tiểu Thu nằm ườn trên đất cười hềnh hệch, thình lình xách cổ áo Lạc Tu Nhiên, kéo anh ta đến trước mặt mình.

Nhìn hai người nằm đè lên nhau trên mặt đất, Ivan triệt để hóa đá.

Mấy động tác diễn ra liên tiếp làm Lạc Tu Nhiên thở hổn hển.

Anh ta nghiêng đầu ho khan mấy tiếng, chợt nhớ lúc này hai người họ đang rất gần nhau, sắc mặt lập tức sa sầm.


Cô Mạc, thả tôi ra!
Lạc Tu Nhiên chụp lấy tay Mạc Tiểu Thu, định vùng ra.

Nào ngờ một người phụ nữ say rượu lại khỏe ghê gớm đến vậy.

Hai tay Mạc Tiểu Thu níu chặt cổ áo Lạc Tu Nhiên không chịu buông,
Thế nào, Lạc Tu Nhiên? Đây không phải thứ anh muốn à? Anh thích tôi cơ mà? Đã thích thì đừng do dự, dù sao đùa bỡn một hay hai người cũng là đùa bỡn, thêm một người nữa thì có gì phải sợ? Tới đi, đừng dè dặt nữa! Làm chuyện anh muốn làm đi, làm xong thì thả tôi đi...
Nói rồi, Mạc Tiểu Thu bèn kéo Lạc Tu Nhiên sát lại gần.

Cô hơi ngẩng đầu lên, áp mặt lại gần mặt Lạc Tu Nhiên, định hôn anh ta.

Mặt Lạc Tu Nhiên biến sắc, anh ta cố hết sức đẩy Mạc Tiểu Thu ra,
Ivan, cậu còn ngây ra đó làm gì?
Ivan lúc này mới hoàn hồn, giúp Lạc Tu Nhiên kéo Mạc Tiểu Thu ra.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng Mạc Tiểu Thu cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Lạc Tu Nhiên đứng dậy thở hồng hộc, cảm thấy hơi tức ngực, lạnh lùng quắc mắt với Ivan.

Ivan vội cúi đầu nhận lỗi,
Ông chủ, thật xin lỗi, tôi cứ tưởng...

Tôi cứ tưởng...

Anh tưởng thế nào? Khụ khụ...
Lạc Tu Nhiên ôm ngực.

Thấy vậy, Ivan vội chạy qua,
Ông chủ, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi.

Ở đây có tôi lo, tôi sẽ đưa cô Mạc về phòng.
Lạc Tu Nhiên lườm Ivan,
Có phải cậu cũng nghĩ tôi có ý với cô Mạc không?
Anh ta lạnh lùng hỏi..

Ivan ngớ người, gật cũng không phải, lắc cũng không xong.

Thật ra, không chỉ có mỗi anh ta nghĩ vậy, e rằng hầu hết mọi người trong nhà này đều cho là thế.

Đây là lần đầu tiên ông chủ đưa một cô gái về nhà, trong khi vốn không thân cận với người lạ, đã vậy thái độ của ông chủ đối với cô ấy lại khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Thế nên bọn họ cứ tưởng cô ấy rất có thể sẽ trở thành bà chủ tương lai.


Thôi được, tôi biết rồi.
Lạc Tu Nhiên ôm ngực đi lên tầng trên.

Xem ra anh ta đã khiến mọi người hiểu lầm, nên đến cả Mạc Tiểu Thu cũng hiểu lầm theo.

Mạc Tiểu Thu hoàn hồn, thấy Lạc Tu Nhiên vẫn nhìn mình chằm chằm, trong mắt ẩn chứa ý cười không dễ nhận ra.


Chuyện đó...

Hôm ấy tôi uống hơi nhiều...
Mạc Tiểu Thu giải thích, đầu óc quay cuồng.

Giải thích như vậy không biết Lạc Tu Nhiên có chấp nhận hay không.

Chả trách kể từ hôm ấy, ánh mắt mọi người nhìn cô cứ là lạ.

Thật là mất hết mặt mũi! Thấy Mạc Tiểu Thu trông như thể chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui, Lạc Tu Nhiên tốt bụng mở miệng,
Tôi không có tình cảm nam nữ với cô như cô nghĩ đâu.

Ừm, tôi biết...

Hả?
Mạc Tiểu Thu sửng sốt,
Anh nói gì cơ?
Lạc Tu Nhiên chỉ vào một ngăn tủ gần chỗ Mạc Tiểu Thu đang đứng,
Trong ngăn kéo đầu tiên có một cuốn album ảnh, cô mở ra mà xem.
Mạc Tiểu Thu nghe lời mở cuốn album dày cộp ra, bên trong chỉ có hình của một người, là một cô gái hơi béo nhưng có nụ cười rất đáng yêu.


Người này là ?
Mạc Tiểu Thu nhìn người trong ảnh, cảm thấy nụ cười của cô ấy trông quen quen.


Là J.R.
Lạc Tu Nhiên đáp.


Em gái anh?
Mạc Tiểu Thu ngạc nhiên,
Cô ấy...
Dường như Lạc Tu Nhiên đang hoài niệm điều gì,
Nụ cười của cô rất giống con bé.

Cho nên anh...
Mạc Tiểu Thu chỉ vào chính mình,
Xem tôi như em gái mình...
Mạc Tiểu Thu cúi đầu ngượng ngùng, cô cứ tưởng Lạc Tu Nhiên thích mình nên mới đối xử tốt với mình như vậy.


Có thể nói như vậy.
Lạc Tu Nhiên nói,
Thật ra, lần đầu gặp cô tôi đã thấy bất ngờ, cô cười lên rất giống em gái tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.