Chương 99: Cô có thích ai không?
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1107 chữ
- 2022-02-04 08:09:00
Vẻ mặt Mạc Tiểu Thu cứng đờ,
Không cần đâu, tôi thử nhiều lần rồi.
Không tài nào giảm cân được.
Tôi chẳng còn hi vọng gì chuyện giảm béo nữa.
Cứ thế này cũng tốt.
Thật chứ?
Sắc mặt Norman là lạ, khiến Mạc Tiểu Thu thấy hơi sợ,
Cô có thật là muốn giảm béo không? Chứ không phải cô sợ không có lớp mỡ bảo vệ à?
Mạc Tiểu Thu ngớ người,
Ông nói gì cơ?
Con người đáng sợ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Mạc Tiểu Thu, vẻ mặt Norman vẫn tươi cười thân thiện,
Xong, cô có thể ăn rồi đấy.
Dứt lời, ông ta đặt đĩa thức ăn đã nấu chín trước mặt Mạc Tiểu Thu,
Cô ăn
Mạc Tiểu Thu hỏi,
Thơm thật ấy.
Ông không ăn hả?
Norman lắc đầu,
Đây là làm cho cô, cô cứ ăn đi.
Mạc Tiểu Thu ăn ngon lành, nhưng đêm đó đột nhiên đau bụng không chịu được.
Cô tưởng mình ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, nhưng đi đến cửa nhà vệ sinh lại thấy Norman đứng đó, tay cầm một lọ thuốc, vẻ mặt trông như một tên ác ma mới làm chuyện xấu,
Đồ ăn không thể giúp cô được an toàn đầu, vì nó rất dễ dàng lấy đi tính mạng người ta.
Nói rồi, ông ta vứt lọ thuốc vào bồn cầu ngay trước mặt Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu định chụp lấy, cô biết có lẽ đó chính là thuốc giải cho cơn đau bụng của mình.
Nhưng cô không nhanh tay bằng Norman, không thể giành được.
Vì, vì sao...?
Mạc Tiểu Thu không hiểu, cô vẫn luôn đối đãi chân thành với ông ta, sao ông ta lại làm thế.
Không vì sao cả, chỉ là xem thường sự nhu nhược của cô.
Norman lạnh lùng đáp, vẻ tươi cười như trẻ con mấy ngày nay giờ đã bay biến.
Ông...
Mạc Tiểu Thu không tài nào hiểu nổi Norman,
Đồ điên!
Norman nhún vai tỏ vẻ không quan tâm,
Không có lọ thuốc đó, cô sẽ đau bụng dai dẳng, càng ngày càng đau, nếu không muốn chịu đau thì đến tìm tôi.
Mạc Tiểu Thu đẩy Norman ra,
Tôi có thể đi tìm bác sĩ.
Chỗ bác sĩ Danton chắc chắn có thuốc giảm đau.
Thuốc giảm đau của Danton chỉ có thể xoa dịu nhất thời.
Vả lại, cơn đau càng mãnh liệt thì tác dụng của thuốc càng yếu, cuối cùng, đến khi thuốc giảm đau chẳng còn tác dụng gì, cô sẽ nhận ra cơn đau của mình chẳng những không được giải quyết mà tác dụng phụ của thuốc giảm đau sẽ khiến cô càng thêm khốn khổ.
Cô sẽ mất ngủ, sẽ phụ thuộc vào thuốc như với ma túy vậy, tinh thần dần rối loạn, cuối cùng thành một cái xác không hồn nằm chờ chết!
Mô tả của Norman khiến Mạc Tiểu Thu lạnh gáy.
Ông...
Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với ông chứ?
Mạc Tiểu Thu ôm bụng, muốn hét lên thật to nhưng hiềm nỗi đau quá không còn sức lực.
Không, cô không có lỗi gì với tôi cả.
Tôi cũng không làm gì cô, đây chẳng qua là những gì cô vẫn luôn gây ra cho bản thân.
Việc tôi làm chỉ là giúp cô rút ngắn thời gian mà thôi.
Norman vô tình quay lưng đi.
Mạc Tiểu Thu đau đớn thiếu điều lăn lộn trên mặt đất.
Cơn đau này phát tác không theo quy luật nào cả.
Lúc đau lúc không, rồi tích tắc sau lại đau đến mức cô không còn sức mà đứng thẳng người.
Cô không chịu nổi.
Cảm giác này giống như nhiều năm trước, cô bị giam trong phòng chứa đồ, những lúc bố cô không vui sẽ đánh cô một trận.
Mà cô lại không bao giờ biết được trận đòn tiếp theo sẽ là khi nào.
Cô thậm chí còn không biết lần sau bố mình sẽ dùng thắt lưng hay gậy sắt.
Sắc mặt Mạc Tiểu Thu trắng bệch, cố gắng gượng gõ cửa phòng Norman.
Dường như Norman sớm biết cô sẽ đến.
Ngồi đi.
Norman chỉ vào một chiếc ghế dài.
Mạc Tiểu Thu ngồi xuống, đưa tay về phía ông ta,
Thuốc đâu?
Norman đưa cho cô một cốc nước,
Tôi đã hòa tan thuộc vào đây, cô uống hết là sẽ không đau bụng nữa.
Mạc Tiểu Thu trừng mắt với Norman, uống hết cốc nước ấm.
Quả nhiên, chừng mười lăm phút sau, cô thấy bụng hết đau.
Cô đứng dậy toan bỏ đi, Norman hờ hững nói,
Đây chỉ là thuốc hôm nay thôi.
Mạc Tiểu Thu điên tiết quắc mắt nhìn ông ta,
Đưa hết thuốc đây cho tôi.
Không, điều này là không thể.
Norman từ chối,
Có điều tôi có một trò chơi thú vị lắm, có thể để cô đổi lấy liều lượng thuốc cho từng ngày, thế nào?
Trò chơi?
Mạc Tiểu Thu thấy Norman giống một gã điên,
Trò chơi gì?
Chúng ta nói chuyện phiếm đi, nếu mỗi ngày cô đều thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cô liều thuốc ngày hôm sau.
Norman nói.
Hỏi cái gì?
Mạc Tiểu Thu cẩn thận hỏi.
Ừm...
Norman sờ cằm,
Cái này chưa biết.
Đến đâu hay đến đó.
Được, vậy ông hỏi đi.
Mạc Tiểu Thu lại ngồi xuống, sau đó nói,
Nhưng chúng ta phải có giới hạn.
Không thể để ông hỏi mãi không dứt được, đúng chứ?
Cô nói cũng phải.
Vậy thì mỗi ngày một tiếng đồng hồ nhé.
Norman đồng ý ngay.
Vậy ông bắt đầu được rồi đấy.
Mạc Tiểu Thu liếc nhìn đồng hồ,
Bây giờ là tám giờ mười phút, đến chín giờ mười phút là xong.
Cô tên gì?
Norman cũng không chần chừ mà hỏi luôn.
Mạc Tiểu Thu:
...
Ông hỏi chuyện này đó hả? Chẳng phải ông biết rồi còn gì?
Mạc Tiểu Thu không hiểu rốt cuộc Norman muốn làm gì.
Norman nhún vai,
Đây là quyền tự do của tôi, tôi thích hỏi gì thì hỏi chứ sao.
Hoàn toàn chính xác.
Mạc Tiểu Thu nén giận,
Mạc Tiểu Thu.
Năm nay có bao nhiêu tuổi?
Norman lại hỏi.
Hai mươi ba.
Cô thích màu gì?
Màu xám.
Sở thích của cô là gì?
Ăn.
Vì sao?
...Thích ăn còn phải có nguyên nhân nữa hả? Thích thì thích thôi!
Được, chúng ta đổi câu hỏi khác, cô thích ăn gì?
Thịt.
Vì sao?
...
Mạc Tiểu Thu thấy vừa rồi mình bị điên nên mới đồng ý với ông Norman này dễ dàng như vậy.
Được, hỏi cô một câu cuối.
Ngày mai cô trả lời tôi cũng được.
Norman tủm tỉm cười.
Cô có thích ai không?