Chương 5: Danh Y
-
Làm ơn ! Đừng bỏ ta
- nhok_lan
- 1051 chữ
- 2019-08-31 09:01:27
"Xoẹt" "Xoẹt"
Trong khoảng không gian mờ nhạt, lưỡi kiếm vung lên nhắm vào nữ nhi xinh đẹp gương mặt sợ hãi đang lùi lại, nhễ nhại mồ môi, cả người cô run lên. Thanh kiếm của tên bịt mặt hạ xuống............
"Không.....không.......KHÔNG............"
Trên chiếc giường lộng lẫy xa hoa, nữ nhi đang nằm trên giường bật dậy với gương mặt sợ hãi, tái mét không còn giọt máu mô hôi cứ nhễ nhại nhưng không vì thế mà che đi được gương mặt xinh đẹp với đôi môi mỏng đẹp mê li. Cô đưa tay lên lau mồ hôi, đôi mắt lấp đầy sợ hãi của quá khứ
Từ bên ngoài tiếng bước chân của nô tì bước vào, trên tay cầm bức thư. Cô nhún người hành lễ
"Xữ tiểu thư"
Xữ Nữ lấy lại bình tĩnh, khẽ nhìn nô tì đang hành lễ với mình. Khẽ gật đầu, giọng cô như gió thổi khẽ hỏi
"Có chuyện gì Tranh Nhi ?"
Tranh nhi chậm tiến tới phía Xữ Nữ đưa phong thư cho Xữ Nữ_"dạ, tiểu thư có thư gửi từ trường Đông Ha"
Xữ đưa đôi tay trắng ngần thon đẹp ra đón lấy phong thư, lôi thư từ phong ra, đôi mắt cẩn cận nhìn dòng chữ viết trên đó. Đọc xong cô thở dài rồi bước xuống giường, chậm rãi tiến về bàn trang điểm. Tranh nhi là người hầu thân cận lớn lên từ bé với cô, Tranh nhi rất nhanh nhẹn trung thành nên cô rất tin tưởng vào Tranh nhi
Tranh nhi chạy lại chải tóc cho Xữ Nữ khẽ hỏi_"Tiểu thư, trong thư viết gì ạ?"
Xữ Nữ đặt thư lên bàn, có lẽ cô nên đi để bớt thời gian nhàm chán ở nhà.
"Học giám mời ta đến làm vi sư"
Tranh nhi cài châm lên tóc cho Xữ Nữ, quả thật tóc Xữ Nữ rất đẹp mượt đen óng. Với gương mặt đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của tiểu thư nhà cô chỉ cần trang điểm đơn giản cũng khiến bao chàng ngất ngây
"Vậy tiểu thư đi hả?
Đúng là Tranh nhi, đi theo cô lâu rất hiểu cô a. Xữ khẽ "uhm"
"Vậy tiểu thư nên nói cho Sư công tử không ?"
Xữ đang vuốt lại mái tóc của mình nghe Tranh nhi nói cô dừng lại, nói cho cậu ấy ư. Có nên không, uhm, có lẽ không nên nói hay hơn
"Không cần đâu"
Tranh nhi cũng không nói thêm chỉnh lại trang phục cho Xữ Nữ
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở vùng sơn cốc, trước cổng là người vận bạch y với chiếc áo choàng che hết người, chỉ lộ đôi môi mỏng cùng mái tóc trắng đang bay phấp phới 2 bả vai. Trước mặt hắn là ngôi nhà gỗ 3 gian
2 ngày trước
Sau khi người đàn ông ngoại tứ tuần chuẩn mạch xong cho người nằm trên giường lo lắng
"Chỉ có một người mới có thể cứu được"
Tất nhiên mọi người biết là ai, nhưng mà mọi người dường như cũng chẳng vui mừng là mấy khi biết là người này
" Vũ Thiên Khang, được giang hồ gọi bằng 2 cái tên 'Vũ thần y' và 'Vũ Thần' "
Một trong số người trong đám đông lo lắng nói
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ ?"_người phụ nụ trong đó lo lắng, gương mặt hoảng hốt nói
"Không phải là không có cách"_người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần đang ngồi bên giường lên tiếng
Cả nhóm nhôn nhao cả lên, giống như vớ được tia hi vọng mỏng manh cuối cùng
"Cách gì vậy?"
"Vũ thần y không mời được nhưng không hẳn đồ đệ ông ta không thể mời được"
"Vậy chúng ta đi mời thôi"
"Nhưng nghe nói cô ta khá kì lạ, thích thì chữa không thích thì không kề dao vào cổ cô ta cũng không chịu chữa đâu"_Nam nhi trẻ tuổi lắc đầu
Không khí nặng nề bao chùm cả gian phòng, mọi người dường như không còn hi vọng. Bên cánh cửa, người vận bạch y đang tựa lưng quay ra ngoài
"Ta sẽ đi"_Giọng nói của y lạnh buốt như băng, phảng phất như gió nhẹ thổi qua, mái tóc trắng bay phất phới. Vì y quay lưng nên họ không thể nhìn được nét mặt của y như thế nào. Tất cả mọi người nhìn vào y, vì y quay lưng lại nên không nhìn thấy vẻ mặt y lúc này, mọi cảm xúc hiện lên gương mặt từng người...kinh ngạc-bồn chồn-hi vọng
Y nói rồi vươn tay ra phía sau lưng đội mũ áo choàng lên rồi biến mất. Mọi người chỉ biết cầu nguyện và thầm mong cho y mang được đồ đệ của Vũ thần y về
"Chỉ mong chờ vào Tiểu Bạch thôi"
Trở lại, y chậm rãi bước chân vào cánh cửa từng bước từng bước
"Bùng.....bùng......bùng"
Mặt nước tĩnh lặng đột nhiên dâng lên cao nhắm về phía y. Với thân thủ nhanh nhẹn y lộn vòng ra phía sau. Từ bên trong tiếng của Vũ Thiên Khang vọng ra
"Không biết cao nhân nào đến thăm ta a"
Y trầm lặng, hướng người vào trong gian nhà phát ra tiếng. Đôi môi mỏng khẽ bật ra âm thanh
"Tại hạ Bạch Kết, người Duyên Hồng Yên, nay lão chủ đang mắc bệnh nặng mong ngài có thể hạ cố đến cứu chữa"
"A....hóa ra là Kiếm Thánh vang danh thiên hạ sở hữu thanh kiếm Thánh Lâm........nay đến thăm lão phu, thật đáng kính đáng kính......"
Giọng phát ra từ gian nhà gỗ, điệu bộ hớn hở nhưng mang chút miễn cưỡng
"Nhưng nay lão đã quy ấn sơn lâm, không muốn ai làm phiền mong các hạ đi nơi khác tìm danh y"
"Vậy ngài có thể cho tôi mượn đồ đệ của ngài vài hôm"_Bên ngoài Ma Kết vẫn kiên nhẫn đợi Vũ Thiên Khang
"Ổ.....vậy thì không hay rồi......đồ đệ ta hôm qua vừa xuống núi"
"Vậy cho hỏi đồ đệ của ông đã đi đâu......xin ngài chỉ bảo"
"Có duyên ắt sẽ gặp........"
"Cảm tạ"_Nói rồi, Ma Kết xoay người dùng khinh công biến mất. Theo như y biết thì Nhị đồ đệ của Vũ Thiên Khang tính tình ham chơi, rất dễ tìm ra cô ta đang ở đâu, chỉ cần nơi nào nhộn nhịp nơi đó có cô ta