Chương 7: Đấu Võ Kén Rễ


Bảo Bình nhìn kĩ thì mới phát hiện, người này quen quen, lục lọi lại trí nhớ của mình rồi khẽ a lên tiếng. Ba tháng trước cô có nghe xì xào trong cung là con gái của Lương tướng quan sắp kén rễ.

Tính tình cậu ấy vẫn vậy, lần này coi như Bạch Dương tiêu đời rồi
Song Tử khẽ thúc Bảo Bình, cậu thấy Bảo cứ đứng thẩn ra gương mặt có chút biến sắc

"Này, cậu biết cô ta không?"_Song Tử đưa chiếc quạy hướng về phía nữ nhi đang trên võ đài
Ai nói quen, phải quá quen cực quen luôn. Thiên Bình cũng tò mò quay sang nhìn BẢo Bình như đợi câu trả lời, Bảo Bình thở dài trả lời

"Hazzz......đó là Lương Song Ngư, con gái của Lương Chi Vương quan thượng võ trong triều ta"

Cả hai như ngớ ra, cha cô ta là người có tên tuổi nha. Là nhân tài của đất nước a, nghe bảo con gái ông ta cũng rất giỏi võ công. Nếu xét về nữ nhi trên giang hồ thì cô ta phải được xếp vào top cao thủ đáng gờm

Song Tử bổ sung thêm_"Cha cô ta dùng binh như thần, võ công cái thế, sở hữu thanh kiếm Vũ Vương đứng thứ 7 trong thiên hạ"

"Không biết cái tên cừu kia có vượt qua được ải này không ?"_ Bảo Bình nhíu mày lo lắng

Thiên Bình đang chăm chú xem trận đấu, khẽ nói_"Xem xem rồi biết"

Khi hai người quay lên thì không biết trận đã bắt đầu từ lúc nào rồi không hay

Song Ngư tung cước ngang hông Bạch Dương, hắn nhanh nhẹn xoay tiến gần bên Song Ngư dùng chân đá vào khủy chân Song Ngư. Một chân khụy xuống hai tay dang ra giữ thăng bằng lập tức lộn người tiện đà chân đá móc ngược Bạch Dương. Hắn đâu phải dạng vừa, nhảy lên không Song Ngư thấy vậy cũng tiện chân đạp bay lên ngang ngữa hắn. Đường chiêu điêu luyện, đẹp mắt khiến người xem không khỏi trầm trồ không chớp mắt nhìn hai người đấu

Cả hai cùng tung cước chân, cả hai mũi chân chạm nhau chân kia duỗi thẳng để chuẩn bị tiếp đất, hai tay dang ra để giữ thăng bằng, nhưng không quên cả hai đấu mắt tóe lửa. Một nữ nhi che khăn voan nhưng mập mờ qua chiếc khăn là nét đẹp mờ ảo, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch còn nam nhi kia vẻ đẹp hút hồn trước ánh nắng ban mai. Khung cảnh như diễn chậm lại đúng lúc này hai quan triều đình cùng đoàn tùy tùng đi sau chứng kiến kiệt tác trên võ đài. Cả hai quan phụ mẫu mắt chữ O miệng chữ A nhìn hai đứa con cưng của mình

Cả hai người đã tiếp đất ngay lập tức đấu chân, Bạch Dương nhanh chân đá vào chân Song Ngư, không kịp phản ứng Song Ngư bị Bạch Dương dùng chân kéo lại chân Song Ngư mất đà ngã về phía sau. Bạch Dương nhanh chóng xoay một vòng đỡ lưng Song Ngư, cô như vớ được bám trụ, tay bên liền bám lên người Bạch Dương. Cả khán đài không chớp mắt vỗ tay rầm rầm, miệng ai nấy luân hồi

"Hay....hay...."

"Rất hay...."

............v.v.................

Bảo Bình đứng đơ người thầm than "Bạch Dương, ngày tháng sau này cậu hãy cầu nguyện đi"

Thiên Bình thâm tâm vui sướng từ nay cậu không cần cất công đi tìm hắn nữa vì có người làm thay rồi. Song Tử thì cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc là mấy, đứng nhàn nhã xem. Lương Chi Vương và Nhã Bạch Yên đang nhìn hai đứa con, bây giờ cả hai người chỉ biết nhìn nhau rồi mau chóng lui về phủ mất mặt quả mất mặt
Bạch Dương dựng Song Ngư đứng lên rồi cùng ánh hào quang đi xuống nơi mấy hảo huynh đệ đang đơ mặt rồi tươi cười của mình. Thiên-Bảo-Song vỗ tay đôm đốp nhìn Bạch Dương cười nụ cười hạnh phúc nhất có thể

"Cậu giỏi thật"_Bảo Bình vỗ vai Bạch Dương

"Chúc mừng cậu...."_Song Tử khoắc vai Bạch Dương

Bạch Dương nghếch mặt_"Có gì đâu?"

Rồi người quanh chúc mừng nháo lên. Song Ngư đứng trên võ đài nhìn xuống

Bạch Dương kéo 3 người hào hữu đi thì bị người dân kéo lại, Bạch Dương dơ ra nét mặt khó chịu. Hết rồi thì cũng phải để cho người ta đi chứ

"công tử.....đừng đi gấp thế"

"Đúng...đúng...."

Bạch Dương khó hiểu_"Chỉ là cuộc tỉ thí bình thường thôi mà, còn ở lại làm gì?"

Mọi người trố mắt, tỷ thí bình thường, công tử này có lẩn không vậy ?

Thiên-Bảo-Song khẽ kéo Bạch Dương, cậu quay lại phía ba người họ, cả ba chỉ lên tấm bảng màu đỏ tươi rói mới được dựng lên, đạp ngay vào mắt cậu là 4 chữ :ĐẤU VÕ KÉN RỄ

Bạch Dương xoe mắt chớp chớp rồi ngây người chỉ vào mình_"Tôi"

Tất cả mọi người gật gật

Bạch Dương thất thần nói_"Không thể nào?"

"Tại-sao-không-thể"_Thiên-Bảo-Song đồng thanh

Một tốp binh lính đi lại, người dẫn đầu khẽ cúi đầu đưa tay ra phía trước_"Mời công tử đi theo chúng tôi"

Bạch Dương nhanh chóng lùi lại cười khổ giải thích_"Hiểu nhầm.....chỉ là hiểu nhầm....tôi không biết đây là võ đài kén rễ"_Bạch Dương nhá mắt nguých nguých với nhóm Thiên Bình. Cả 3 gật đầu, 4 người chạy thục mạng, đám quân lính đuổi theo

Thắng trong cuộc thì kén rẽ mà dám chạy à, nếu không tóm được ngươi thì mặt mũi bổn cô nương để đâu chứ. Song Ngư vận khing công lên nóc nhà trên dãy nhà kinh thành, nhanh chóng đuổi theo nhóm Bạch Dương
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm ơn ! Đừng bỏ ta.