Q.2 - Chương 25: Lấy Tĩnh Chế Động


Số từ: 5086
Nguồn: NXB Thanh Niên
Sáng sớm mùng Một, bầu không khí vẫn vô cùng vui vẻ. Mai Trường Tô ngủ dậy, đích thân chọn một bộ y phục mới màu đen cho Phi Lưu mặc, cổ áo bằng lông hồ li trắng, lại buộc tóc bằng dây màu vàng, thắt đai lưng vàng khảm ngọc, trang điểm cho thiếu niên thật là xinh đẹp.

Phi Lưu, Tô ca ca dẫn ngươi ra ngoài chúc Tết được không?


Được!

Lê Cương từ bên ngoài đi vào.
Tông chủ, kiệu đã chuẩn bị xong rồi ạ. Chúng ta xuất phát luôn chứ ạ?

Mai Trường Tô nhìn hắn một cái.
Lê đại ca, hôm nay huynh ở lại trong phủ, không cần ra ngoài cùng ta.


Tông chủ...
Lê Cương lập tức sững lại.

Ta bảo huynh ở nhà là có việc cần làm. Bởi vì ta ít khi ra ngoài nên rất nhiều người đều cho rằng hôm nay ta ở nhà, sẽ có không ít người đến nhà chúc Tết. Những người khác thì không nói, riêng người như Dự vương thì chỉ có huynh tiếp đãi ta mới yên tâm. Nhờ huynh giúp cho.


Thuộc hạ tuân mệnh.
Lê Cương vội khom người, nói.
Tông chủ cố ý ra ngoài để Dự vương không gặp được, tông chủ có dụng ý gì cứ dặn dò thuộc hạ để thuộc hạ còn chuẩn bị trước.


Không có dụng ý gì.
Mai Trường Tô hờ hững nói.
Chỉ là ta không muốn gặp hắn trong một ngày như hôm nay thôi. Cứ uống thuốc độc mãi làm sao mà thoải mái được, dù sao cũng là năm mới, chỉ muốn có một tâm trạng tốt thôi.


Vâng...
Một thoáng buồn bã hiện lên trong mắt Lê Cương.
Thuộc hạ hiểu rồi. Xin tông chủ yên tâm, việc trong phủ thuộc hạ sẽ trông nom tốt.

Mai Trường Tô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai khỏe manh của hắn, xoay người, một nụ cười đã hiện lên trên khóe môi.
Phi Lưu, đi nào!


Vâng!

Buổi sáng mùng Một Tết, trên đường khắp nơi đều là xác pháo, người đi đường qua lại tấp nập, tiểu thương lại hầu như không có, các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa nghỉ buôn bán, chỉ có hai, ba cửa hàng bán đồ dễ cháy còn mở.
Mai Trường Tô ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ phủ vải xanh không có gì nổi bật do hai người khiêng, lắc lư đi qua vài con phố tới một tòa phủ đệ mé ngoài nội thành.
So với tòa vương phủ ở đất phiên thuộc Vân Nam thì Mục vương phủ ở kinh đô hơi nhỏ hơn một chút, nhưng vì là phụng chỉ xây dựng từ đời trước nên vẫn rất có khí thế.
Trước cửa phủ có quan binh mặc quân phục thiết kỵ đứng gác, người nào cũng mặc giáp bó eo rất chặt, đứng thẳng tắp như một hàng cột gỗ, mắt nhìn thẳng về phía trước, hết sức nghiêm trang.
Mai Trường Tô đưa bái thiếp vào, tuy không bị lạnh nhạt do ăn mặc giản dị nhưng dù sao cũng không có gì nổi bật giữa một đám quý tộc quan to nên bái thiếp của chàng bị kẹp giữa một tập thiếp na ná nhau. Mục tiểu vương gia cầm tập bái thiếp trong tay, lần lượt mời khách vào gặp mặt, uống ngụm trà, nói vài câu rồi tiễn khách luôn.
Sau non nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến tấm thiếp ghi tênTô Triết.
Lúc đầu nhìn thấy cái tên này, Mục Thanh còn nghiêng đầu ngẩn người, lật lên lật xuống xem xét một hồi, cuối cùng hắn cũng thừa nhận trong khắp thiên hạ đương nhiên chỉ có người đó mới viết vẻn vẹn hai chữ Tô Triết, không ghi bất cứ điều gì khác, hơn nữa lại là đưa đến trước bàn hắn.

Tiểu vương gia?
Quản sự bên cạnh thấp thỏm không yên nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của chủ nhân.
Có phải không muốn gặp người này?

Mục Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn một cái, môi mấp máy, đột nhiên nhảy dựng lên gọi to một tiếng:
Tỷ tỷ!
rồi chạy vào hậu viện.
Chốc lát sau, tẩy mã Mục phủ Ngụy Tĩnh Am đi ra dẫn tất cả khách khứa vào sảnh bên chiêu đãi, quận chúa Nghê Hoàng và Mục Thanh cùng đích thân đi ra ngoài cửa nghênh đón Mai Trường Tô đã sắp ngủ gật trong kiệu.

Tô tiên sinh, thật sự xin thứ lỗi, ta không…
Nghê Hoàng áy náy, muốn giải thích một câu nhưng Tô Triết đã mỉm cười ngắt lời.

Chẳng qua chỉ đợi một lát thôi mà, có vấn đề gì đâu, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì.
Mai Trường Tô vừa nói vừa cùng Nghê Hoàng sánh vai đi vào phòng khách, ngồi xuống vị trí dành cho khách.
Nhìn thấy Phi Lưu đứng sau lưng Tô Triết, Mục Thanh vội vàng sai người lấy một chiếc ghế cho hắn. Nhưng Phi Lưu lại không muốn ngồi, hắn đứng một lát rồi lập tức biến mất.

Phi Lưu cảm thấy nơi này mới lạ cho nên muốn đi xem một chút.
Thấy Mục Thanh kinh ngạc nhìn trước nhìn sau, biết hắn đang nghĩ gì, Mai Trường Tô giải thích một câu rồi hỏi:
Không việc gì chứ?


Không sao, không sao, cứ cho hắn đi xem.
Bởi vì tuổi tác chênh lệch không đáng kể nên Mục Thanh vẫn rất có hứng thú với gã hộ vệ tên Phi Lưu thoắt ẩn thoắt hiện này.
Khinh công của hắn tốt thật, ta cũng không thấy rõ hắn ra ngoài thế nào.


Bây giờ biết ngưỡng mộ người ta rồi à? Lúc tỷ bảo đệ luyện công thì đệ làm gì? Chỉ được cái lười!
Nghê Hoàng nghiêm mặt giáo huấn hắn một câu.

Tỷ!
Mục Thanh làm nũng.
Đệ có lười đâu, chẳng qua đệ học hơi chậm...


Có câu cần cù bù thông minh, biết tư chất của mình không tốt thì càng phải cố gắng hơn những người khác mới được.

Mục Thanh nhăn nhó.
Tỷ tỷ, hôm nay mùng Một Tết, lại đang có khách, tỷ đừng mắng đệ...

Mai Trường Tô thấy Nghê Hoàng bây giờ dạy dỗ tiểu đệ đã rất có phong phạm đại tỷ, trong lòng vừa chua xót lại vừa buồn cười, nói xen vào:
Hiện nay cục diện nam cương ổn định, Mục vương gia không cần ra trận giết địch, võ học tạm thời gác lại cũng không sao, có điều binh pháp, thao lược và cách thức cai quản phiên thuộc thì phải học tập chăm chỉ mới được.


Có nghe thấy không? Đệ phải ghi nhớ lời của Tô tiên sinh, cứ trẻ con như thế thì tỷ làm sao yên tâm giao Vân Nam cho đệ được?


Quận chúa cũng không cần lo lắng quá.
Mai Trường Tô lại khuyên nhủ.
Mục vương gia chi là thiếu kinh nghiệm, còn phong phạm con nhà tướng thì vẫn có. Nhân lúc an ổn hiện nay, quận chúa nên giao một số công việc cho vương gia, sau một thời gian nhất định vương gia sẽ là một hiền vương.


Bây giờ tỷ tỷ đã giao rất nhiều việc cho ta làm rồi. Như hôm nay tất cả khách khứa đều do ta tiếp đón, cho nên mới thất lễ với tiên sinh.
Mục Thanh cười hì hì, lại quay sang nhìn Nghê Hoàng.
Tỷ tỷ, từ sáng đến giờ tỷ bận rộn ở phía sau, thế đã làm xong chưa?

Mai Trường Tô nhất thòi tò mò, liền hỏi thăm:
Làm gì thế?


Tỷ ấy tự tay làm điểm tâm cho bọn ta ăn.
Mục Thanh giành trả lời.
Trước kia tỷ ấy chưa bao giờ vào bếp, đại khái mấy năm nay thấy ta đã lớn rồi nên tỷ ấy cũng bắt đầu học nấu ăn.

Mai Trường Tô khẽ mỉm cười.
Vì sao nữ soái nam cương thần uy lẫm liệt lại bắt đầu học nấu ăn? Đương nhiên chàng biết rõ nguyên nhân, mặc dù lúc này hai người đều hơi khó xử, nhưng chàng lại thật lòng vui mừng vì nàng.

Nói vậy thì ta tới đúng lúc rồi, nhất định phải thưởng thức tay nghề của quận chúa mới được.
Nói rồi chàng lại hạ thấp giọng nói với Nghê Hoàng:
Quận chúa yên tâm, ta biết khẩu vị của hắn nên có thể góp ý cho quận chúa.

Nghê Hoàng cúi đầu, vẻ mặt phức tạp nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc tranh luận những chuyện này, liền đứng dậy, nói:
Thế thì ta đành bêu xấu vậy, còn công đoạn cuối cùng nữa thôi, ta đi làm nốt. Tiểu Thanh, đệ tiếp đãi Tô tiên sinh cho tốt!


Vâng.
Đợi tỷ tỷ đi khuất, Mục Thanh liền vẫy tay lệnh cho những người khác cũng ra ngoài, chuyển đến ngồi gần Tô Triết, nhỏ giọng hỏi:
Ta vẫn cho rằng người đó là tiên sinh. Thật sự không phải tiên sinh à?

Mai Trường Tô hơi ngạc nhiên.
Sao? Vương gia chưa từng thấy người kia à?


Chưa thấy bao giờ. Bọn họ đi đánh giặc, nói ta còn nhỏ, bảo ta ở nhà phòng thủ. Sau đó nghe Trưởng Tôn nói mới biết khi đó tỷ ấy gặp nguy hiểm thế nào, may mà lại xuất hiện một người như vậy. Tuy nói hắn cũng xem như có ơn với nam cương bọn ta, nhưng tỷ tỷ ta là người không kém gì thần tiên, vậy mà hắn lại dám chạy mất, nhất định không phải loại tốt đẹp gì.


Lời ấy của vương gia nói quá rồi. Ai cũng có những nỗi khó xử của mình, người ngoài sao có thể biết rõ? Hắn là hảo bằng hữu của ta, ta rất hiểu hắn... Vương gia không cần lo lắng, người này tâm địa thiện lương, tấm lòng trung nghĩa, tính tình cởi mở, là kỳ tài thủy quân hiếm có, ngoại hình cũng khôi ngô tuấn tú, quả thật đáng được quận chúa ái mộ.


Nhưng vì sao hắn lại phải chạy?
Mục Thanh vẫn bĩu môi.
Hắn là thủ hạ của tiên sinh đúng không? Tiên sinh gọi hắn đến kinh thành đi...


Mục vương gia, đây là chuyện riêng của tỷ tỷ ngài. Nàng biết phải xử lý thế nào, vương gia chỉ cần ủng hộ quyết định của nàng là được. Những chuyện khác... không cần can thiệp quá nhiều.

Mục Thanh gãi đầu.
Ta cũng biết thế, nhưng vẫn không thể không quan tâm được... Kỳ thực ta cảm thấy trong phủ của ta cũng có người rất khá, vì sao tỷ tỷ đều không thích, chẳng hạn như Trưởng Tôn...


Đừng nói nữa.
Mai Trường Tô nhỏ giọng nhắc nhở.
Quận chúa đến rồi.

Mục Thanh giật mình, lập tức nhảy dựng lên.
Tỷ… tỷ tỷ!


Có phải đang nói xấu ta không mà căng thẳng thế?
Nghê Hoàng dẫn một nha đầu đang bưng hộp điểm tâm chậm rãi đi đến, thoáng liếc nhìn đệ đệ.

Không... đệ làm sao dám…


Đi gọi các tướng quân vào đây, mọi người cùng nếm thử.
Nghê Hoàng dặn dò, có vẻ như không muốn truy cứu.
Mai Trường Tô không khỏi thầm khen Nghê Hoàng bây giờ làm việc quả thật chu đáo.
Nếu chỉ mời một mình Tô Triết nếm thử điểm tâm quận chúa tự tay làm thì mọi người sẽ dễ nghi ngờ rồi đoán già đoán non, bây giờ gọi tất cả các tướng quân trong vương phủ vào, chuyện sẽ trở thành mọi người cùng mừng năm mới.
Chỉ một lát sau, năm tướng quân nam cương và hai tham sứ cùng tới kinh thành đều đi vào chào rồi đứng sau lưng Mục Thanh, phòng khách nhỏ bé lập tức có vẻ hơi chật chội.
May mà Nghê Hoàng làm đầy hai hộp điểm tâm to nên nhân số dù nhiều cũng không lo không đủ chia cho mọi người.

Mời Tô tiên sinh!

Mai Trường Tô mỉm cười cầm một miếng rồi quay lại gọi:
Phi Lưu, ngươi cũng đến ăn thử đi.


Phi Lưu cũng ở đây?
Mục Thanh vội ngẩng đầu, đang đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên trước mắt hoa lên, bóng dáng của thiếu niên đã xuất hiện bên cạnh Mai Trường Tô, lấy một miếng bánh trên đĩa bỏ vào miệng.

Mọi người không cần khách sáo.
Nghê Hoàng cười, nói.
Cảm thấy mùi vị thế nào?

Lúc này mỗi người đều đã ăn một miếng, tới tấp khen ngợi:
Tay nghề của quận chúa đúng là tốt thật...


Ngon...


Mùi vị tuyệt vời...


Quả thật ngọt mà không ngấy...


Mềm mại, thơm ngon...

Trong tiếng tán dương tới tấp, Phi Lưu đột nhiên nói một câu lạnh lùng:
Không ngon!

Cả phòng lập tức im lặng, ngay cả Mục Thanh cũng toát mồ hôi lạnh, không biết nên nói gì để làm dịu bầu không khí. Những người khác đương nhiên càng lúng túng, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt quận chúa lúc này.
Có điều cục diện khó xử này không duy trì quá lâu, Mai Trường Tô đã bật cười thành tiếng, vừa cười vừa đưa tay che miệng ho.
Sau đó quận chúa Nghê Hoàng cũng không nhịn được cười theo, cười gập cả người. Mọi người đưa mắt nhìn nhau một chút rồi tất cả đều bật cười. Nhất thời tiếng cười ngập phòng, sự khó xử vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng cũng có người chịu nói thật.
Nghê Hoàng lau nước mắt chảy ra vì cười.
Lúc đi ra chính ta cũng đã nếm thử rồi, vừa rồi ta còn đang nghĩ bụng nếu các ngươi còn tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy thì ngày nào ta cũng làm cho các ngươi ăn.


Cũng không đến nỗi kém thế chẳng qua chỉ cho hơi nhiều đường, còn lại thì vẫn ổn.
Mai Trường Tô khuyến khích.
Làm mấy lần nữa sẽ biết cần cho bao nhiêu thôi.

Mục Thanh đang định hùa theo mấy câu dễ nghe, đột nhiên nhìn thấy Ngụy Tĩnh Am bước nhanh đến, sắc mặt hết sức ngưng trọng, không khỏi sửng sốt, hỏi:
Lão Ngụy, có việc gì thế?


Quận chúa, tiểu vương gia.
Ngụy Tĩnh Am chắp tay hành lễ, trầm giọng nói.
Ta vừa được biết đêm qua đã xảy ra chuyện ngay sát bên cạnh cung thành.


Đêm qua? Đêm qua là Giao thừa mà, lại xảy ra chuyện gì?
Mục Thanh nhảy dựng lên, hỏi.

Tối qua Hoàng đế bệ hạ ban cho các phủ đệ trọng thần mười hai phần tứ thái theo thông lệ, tiểu vương gia biết chuyện này chứ?


Biết, chúng ta nhận được một bát trứng chim câu... Hoàng thượng cũng thật là, không ban được cái gì ngon hơn à...


Tiểu Thanh!
Nghê Hoàng quở trách.
Lúc nào đệ cũng không nghiêm túc như thế. Để Ngụy tẩy mã nói tiếp đi.

Mục Thanh rụt cổ, không dám nói gì nữa.

Mỗi phần tứ thái này đều được đưa đi bởi một đội gồm năm tên nội giám.
Ngụy Tĩnh Am tiếp tục nói.
Đêm qua đã phái ra mười hai đội, nhưng đến tận sáng nay cũng chỉ có mười một đội trở về. Sau khi nhận được tin báo, cấm quân và tuần vệ doanh đồng thời lên đường, cuối cùng tìm được thi thể năm người này bên cạnh cung thành.


Thi thể? Bị giết rồi à?
Nghê Hoàng nhướng đôi mày liễu.

Vâng, thủ pháp giết người hết sức gọn gàng, đều là một kiếm trúng họng, người chết sắc mặt bình thản, y phục sạch sẽ, không hề có dấu vết vùng vẫy, giống như là bỗng nhiên bị lấy mất tính mạng vậy.


Thủ pháp như vậy nhất định là của cao thủ giang hồ.
Nghê Hoàng trầm ngâm suy nghĩ một lát, lại hỏi:
Có phương hướng truy tra không? Chẳng lẽ hiện trường không có manh mối gì à?

Nàng vừa hỏi hai vấn đề này đã nhìn thấy Mai Trường Tô nghiêm nghị làm thủ thế tạm dừng.

Tô tiên sinh...


Vấn đề hung thủ sẽ bàn sau cũng không muộn.
Ánh mắt Mai Trường Tô ngưng đọng trên mặt Ngụy Tĩnh Am.
Ngụy tẩy mã nói tình hình của Mông đại thống lĩnh trước đã.


Vâng.


Ba đứa cùng trải qua hoạn nạn, nhất định phải chăm sóc, nâng đỡ lẫn nhau.
Mai Trường Tô đưa tay xoa đầu Thư Hồng, dịu dàng nói.
Ngươi lớn hơn hai đứa kia một, hai tuổi, càng phải chăm sóc chúng như đại ca chăm sóc tiểu đệ.


Vâng!
Thư Hồng gật đầu dứt khoát, ánh mắt nhìn vể phía Mai Trường Tô tràn ngập ngưỡng mộ.
Tô tiên sinh, ta sẽ chăm chỉ học văn luyện võ, sau này ra sa trường kiếm công danh, sẽ không để Tô tiên sinh thất vọng.


Tốt, nam nhi phải có hào khí, có khát vọng như vậy. Sau này việc bảo vệ xã tắc, báo đáp quốc gia đều phải nhờ vào các ngươi.
Mai Trường Tô khuyến khích một câu, lại nói:
Trời lạnh, ngươi về sớm đi. Nhớ chăm sóc Đình Sinh cho tốt.


Vâng!
Thư Hồng vừa đáp vừa lùi lại một bước, vẫn đứng khoanh tay.
Thấy đứa nhỏ này lễ phép như thế biết mình chưa đi thì nó nhất định sẽ không về, Mai Trường Tô liền mỉm cười với nó rồi sai người khởi kiệu.
Kiệu được hạ xuống nội viện Tô trạch, Lê Cương vừa bước tới đỡ chàng xuống vừa hỏi:
Sao tông chủ về sớm thế? Dự vương còn chưa tới...


Ta biết, hôm nay hắn sẽ không tới đây...
Mai Trường Tô vội vã đi vào phòng, vừa đi vừa cởi áo choàng ra.
Mặc dù trước đó trong phòng không có người nhưng lò sưởi vẫn cháy rừng rực, không khí ấm áp, sẵn sàng chờ đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.
Mai Trường Tô vừa ngồi xuống ghế mềm, Lê Cương đã sai người mang khăn mặt nóng tới, lại bưng canh sâm vừa nấu xong lên.

Hôm nay Đồng Lộ đã tới chưa?


Đã tới rồi. Vốn hắn muốn đợi tông chủ nhưng thuộc hạ không biết tông chủ về sớm như vậy nên đã bảo hắn về trước rồi. Tông chủ cần gặp hắn à?


Không sao. Ngươi thông báo cho Thiên Cơ đường trong Giang Tả minh, cần tra rõ gần đây Trác Đỉnh Phong đã qua lại với các cao thủ nào, trong số những cao thủ nay có ai đến kinh thành, càng nhanh càng tốt. Mặt khác thông báo cho Thập Tam tiên sinh phải giám sát chặt chẽ hành tung của tất cả các cao thủ kiếm thuật hiện nay đang ở kinh thành, bất kể là môn phái nào. Ngoài ra, tập trung theo dõi xung quanh Tạ phủ, Trác Đỉnh Phong và trưởng tử Trác Thanh Diêu của ông ta có bất cứ hành động gì cũng phải lập tức bẩm báo ngay cho ta. Rõ chưa?


Thuộc hạ đã rõ.
Lê Cương có trí nhớ rất tốt, sau khi nhắc lại nhiệm vụ một lần liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài truyền lệnh.
Mai Trường Tô tựa lưng vào ghế ngồi, tiện tay cầm mấy tờ bái thiếp để trên bàn uống nước lên xem, đa số là của các quý tộc và quan lại trong phe phái của Dự vương trước giờ qua lại không mật thiết, ngày Tết mới sai người đến chúc Tết cho phải phép.
Có lẽ Lê Cương cũng cảm thấy không cần thiết phải bẩm báo nên chỉ đặt trên bàn để lúc nào Mai Trường Tô rảnh rỗi thì xem.
Phi Lưu đi vào trong phòng không một tiếng động, trên tay cầm một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú hơi cau có. Sau khi đi tới trước mặt Mai Trường Tô đưa con bồ câu cho chàng, Phi Lưu liền ngồi xuống thảm, dựa đầu vào đùi Tô ca ca của hắn.
Mai Trường Tô cười, xoa đầu hắn rồi rút một cuộn giấy từ ống thư buộc trên chân bồ câu ra xem. Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi biến mất, chàng tiện tay ném cuộn giấy vào chậu than bên cạnh.
Bị ngọn lửa chợt bùng lên làm giật mình, con bồ câu trắng dáo dác kêu mấy tiếng.
Mai Trường Tô dùng đầu ngón tay vuốt đầu nó, nói nhỏ:
Đừng kêu, Phi Lưu nhìn thấy chúng mày đã không vui rồi, mày mà kêu là hắn sẽ vặt lông đấy.


Không có!
Phi Lưu lập tức ngẩng đầu lên, kháng nghị.

Phi Lưu của chúng ta rất muốn vặt lông, chẳng qua là không dám thôi.
Mai Trường Tô bẹo má hắn.
Lần trước ngươi bị nhốt vào phòng tối chẳng phải là vì giấu một con bồ câu đưa thư không giao cho Lận Thần ca ca sao?


Sẽ không!
Phi Lưu tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Ta biết sau này ngươi sẽ không làm thế nữa.
Mai Trường Tô cười, khen ngợi hắn:
Hôm nay ngươi rất ngoan, mặc dù rất không vui nhưng vẫn mang nó tới cho ta chứ không giấu đi như lần trước...


Rất ngoan!


Đúng, rất ngoan. Đi lấy cho Tô ca ca cây bút nhỏ nhất và nghiên mực mới tới đây được không?


Được!

Phi Lưu tung người lên, nhanh chóng mang giấy bút đến cho Mai Trường Tô.
Mai Trường Tô đưa tay viết mấy chữ cực nhỏ trên góc tờ giấy, xé phần có chữ ra cuộn lại nhét vào ống thư rồi đưa con bồ câu trắng cho Phi Lưu.

Phi Lưu đi ra ngoài thả nó được không?

Vì không thích nên Phi Lưu hành động rất chậm, nhưng thấy Mai Trường Tô vẫn tươi cười, hắn ngoan ngoãn mang con bồ câu ra ngoài sân, tung lên trời, nhìn nó đập cánh lượn vài vòng rồi bay đi xa.
Con bồ câu trắng như tuyết càng bay càng xa, đến lúc chỉ còn là một điểm nhỏ, Phi Lưu vẫn ngẩng đầu nhìn theo.
Lê Cương cầm một tấm bái thiếp màu vàng từ bên ngoài đi vào, thấy tư thế này của Phi Lưu, hắn không nhịn được bật cười.
Phi Lưu, đang đợi tiên nữ trên trời hạ xuống à?

Không phải!
Phi Lưu hơi tức giận.

Không sao, không sao, ngươi cứ đợi đi!


Không phải!
Phi Lưu giận dữ.
Lê Cương cười né tránh một chưởng Phi Lưu đánh tới, nhưng vừa bước qua cửa vẻ mặt đã lập tức trở nên nghiêm túc.

Tông chủ, Ngôn công tử đến chơi.

Mai Trường Tô xem tấm bái thiếp đó một lát rồi bật cười, nói:
Lần nào hắn cũng hi hi ha ha đi thẳng vào nhà, không biết tự nhiên chú ý đến nghi lễ như vậy từ bao giờ. Sợ là lần này có chuyện cần nói với ta, mời hắn vào đi.


Vâng.
Lê Cương đi ra chưa được bao lâu, Ngôn Dự Tân đã bước nhanh đi vào. Hắn mặc một chiếc áo khoác da màu đỏ mới tinh, thần thái sáng láng, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, nếu như không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện vẻ mặt hắn có gì khác thường.

Dự Tân đến rồi à? Mau ngồi đi.
Ánh mắt Mai Trường Tô thoáng nhìn mí mắt hơi đỏ hơn mọi ngày của công tử quốc cữu, sau đó dặn Lê Cương sai người mang trà bánh vào.

Tô huynh không cần khách khí.
Ngôn Dự Tân hạ thấp người nhận tách trà, sau khi đợi Lê Cương và các tôi tớ đều đã lui ra ngoài, hắn liền đặt tách trà xuống bàn, đứng thẳng người lên, cúi người vái Mai Trường Tô thật sâu.

Không dám, không dám!
Mai Trường Tô cười, đỡ hắn lên.
Ngươi và ta ngang vai ngang vế, ngươi không được thi lễ như thế.


Tô huynh biết rõ không phải Dự Tân chúc Tết.
Ngôn Dự Tân nghiêm mặt nói.
Mà là cảm ơn Tô huynh đã cứu tính mạng của cả nhà họ Ngôn.

Mai Trường Tô vỗ vỗ cánh tay hắn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi chậm rãi hỏi:
Ngôn hầu gia đã...


Đêm qua phụ thân đã kể hết cho ta nghe rồi...
Ngôn Dự Tân cúi đẩu, sắc mặt hơi yếu ớt.
Đành là phụ thân ta đích thực không quan tâm đến ta, nhưng thân là con mà ta cũng chưa từng nghĩ phụ thân mình lại có nhiều đau khổ trong lòng như vậy, e rằng cũng không thể nói là tròn chữ hiếu...


Cha con ngươi có thể trao đổi với nhau thẳng thắn thành khẩn, thật sự là đáng mừng.
Mai Trường Tô nhã nhặn cười, nói.
Còn chuyện ta bỏ qua cho lệnh tôn thì ngươi không cần ghi tạc trong lòng. Gần đây cục diện triều đình thay đổi liên tục, quá nhiều bất ổn rồi, ta chỉ không muốn để hành vi của lệnh tôn lại tạo thêm nhiều biến số hơn nữa, tạo thành cục diện không thể khống chế thôi.

Ngôn Dự Tân nhìn chàng chăm chú, ánh mắt cực kỳ bình thản.
Ta không hề có ý tìm hiểu nguyên nhân vì sao Tô huynh quyết định như vậy, nhưng ta tin rằng trong chuyện này vẫn có lý do vì tình nghĩa. Nói thật, cho tới bây giờ gia phụ cũng không hối hận về kế hoạch mình vạch ra, nhưng ông ấy vẫn cảm kích huynh đã ngăn cản. Có lẽ lời này nghe rất mâu thuẫn, nhưng tình cảm của con người vẫn luôn phức tạp như vậy, không phải là chỉ có đen trắng thị phi, có thể dễ dàng chia thành hai nửa khác nhau. Nhung dù thế nào thì Ngôn phủ cũng đã được bình an, ta chỉ cần ghi nhớ tấm lòng của Tô huynh là được, còn những nguyên nhân ở cấp độ sâu hơn thì có quan hệ gì với ta?

Mai Trường Tô nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên bật cười.
Ngươi quả nhiên còn thông minh hơn ta tưởng tượng. Mặc dù thoạt nhìn ngươi có vẻ lông bông, nhưng đối với người thân và bằng hữu của mình, ngươi lại là một chỗ dựa vững chắc.


Tô huynh quá khen.
Ngôn Dự Tân ngẩng đầu cười.
Sau này vận mệnh của tất cả chúng ta như thế nào, mỗi người sẽ gặp chuyện gì, bây giờ ai cũng khó mà đoán trước. Thứ có thể nắm chắc chỉ là tấm lòng mỗi người mà thôi.


Nói hay lắm, đáng để uống hết một chén.
Mai Trường Tô gật đầu, ánh mắt vui vẻ.
Đáng tiếc ta còn đang uống thuốc nên không thể cạn chén với ngươi.


Ta uống thay Tô huynh là được.
Ngôn Dự Tân nói rất sảng khoái, đứng dậy đi ra ngoài tìm Lê Cương lấy rượu vào, cầm một chén tay trái một chén tay phải, khẽ chạm vào nhau rồi uống cạn cả hai chén.

Ngươi và Cảnh Duệ thân nhau như vậy nhưng tính khí lại khác nhau hoàn toàn.
Mai Trường Tô không khỏi cảm khái.
Có điều hắn cũng vất vả, bây giờ e là vẫn phải ở nhà với bốn vị phụ mẫu.


Mùng Một năm nào hắn cũng không được ra ngoài, phải ở nhà hầu hạ cha mẹ mà.
Ngôn Dự Tân cười, nói.
Cho dù muốn gọi hắn đi chơi cũng phải đợi đến mùng Hai mới được.

Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, nói như thể chỉ là thuận miệng:
Vậy ngày mai ngươi cũng dẫn hắn đến chỗ ta chơi. Ngươi thấy đấy, ở đây vắng vẻ quá, ta cũng không có bao nhiêu bằng hữu.


Đương nhiên, đương nhiên, e là Tạ Bật cũng đòi đi theo. Đúng rồi, Tạ Tự đang học ở thư viện về nhà ăn Tết, huynh còn chưa gặp hắn bao giờ đúng không?


Tam công tử nhà họ Tạ à?


Đúng vậy, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng lại học hành văn chương kinh sử tốt nhất, Tạ bá bá hi vọng hắn thi đỗ trạng nguyên nên đã đưa đến thư viện Tùng Sơn học tập, chỉ có ngày lễ ngày tết mới về, lần nào Thanh Diêu đại ca cũng đi đón hắn.


Ta nghe trong kinh đồn rằng sau khi Trác Thanh Diêu thành thân với Tạ đại tiểu thư thì Tạ Bật cũng sẽ lấy con gái nhà họ Trác đúng không?


Ờ, hình như ta đã nghe Cảnh Duệ nói có ước định như vậy thật.


Hai nhà Tạ Trác làm thông gia kép như vậy, lại có Cảnh Duệ là con chung, quả thật không khác gì một nhà.


Chính thế. Tuy năm đó hai nhà tranh giành Cảnh Duệ nhưng bây giờ lại thân như một nhà, đúng là chuyện xấu lại thành chuyện tốt.

Mai Trường Tô cười lạnh nhạt, không tiếp tục chủ đề này, chỉ thuận miệng nói qua vài việc vặt vãnh khác.
Chưa nói chuyện được bao lâu, Yến đại phu đã bưng một bát thuốc đầy đi vào. Lo lắng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi cùa Mai Trường Tô, hơn nữa những gì cần nói đã nói xong, Ngôn Dự Tân liền đứng dậy cáo từ.
Uống thuốc xong, Mai Trường Tô nằm xuống giường mơ màng ngủ hai canh giờ, sau khi tỉnh dậy tiếp đón mấy vị khách không quan trọng rồi ngồi đọc sách.
Trời tối lên đèn, Phi Lưu lại đốt pháo hoa ngoài sân. Mai Trường Tô ngồi trên hành lang mỉm cười nhìn hắn đốt pháo rồi nhẹ nhàng vẫy tay gọi hắn tới gần.

Đốt không?


Không, Tô ca ca không muốn đốt.
Mai Trường Tô cười, ghé sát vào tai hắn.
Phi Lưu này, chúng ta lặng lẽ đến thăm Mông đại thúc được không?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lang Gia Bảng.