Chương 235: LẦN THỨ HAI HÔN MÔI


Nghe thấy tiếng của Phan Khả Vân, Lâm Du vội vàng cuống quýt chạy vào phòng ngủ cho khách, ai dè

cô lại làm đổ cái ghế ăn đang ngồi.
Rầm
một tiếng thật to, cô nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, hóa đá trong giây lát. Phan Khả Vận cũng không dám nháy mắt, chỉ sợ bỏ sót chuyện gì. Hóa ra lại thấy Lâm Du xuất hiện trong nhà Cố Đông Quân, mặc áo sơ mi, lại còn là sơ mi nam, chân để trần, đi đôi dép rất to.

Cô ta bất bình phẫn nộ quay sang nói với Cố Đông Quân:
Anh Đông Quân, đừng tin lời cô ta, đừng để bị cô ta lừa nha.


Cô ta lại chỉ vào Lâm Du nói:
Lâm Du, cô thật không biết xấu hổ, tôi đã sớm nhìn ra cô thích anh Đông Quân mà. Cô... cô thật là người không biết xấu hổ!


Lâm Du tự biết mình đuối lý, cũng không muốn thanh minh. Đúng là cô thích Cổ Đông Quân, nửa đêm nửa hôm đi vào nhà anh, còn mặc áo của anh, dùng đồ của anh, không cách nào bao biện được. Nếu hành động như vậy được gọi là
không biết xấu hổ
, thì quả thật cô cực kỳ không biết xấu hổ. Đến cả thân phận của mình là ai cũng không biết thì còn giữ mặt mũi làm gì? Ngược lại Cố Đông Quân lại trả lời rất bá đạo:
Khả Vận, đây là chuyện riêng của anh, em không có quyền can thiệp.



Anh... Anh Đông Quân, anh quá hồ đồ rồi, anh như vậy thì giải thích với chị Liễu Nhi thế nào đây? Anh không sợ... làm chị Liễu Nhi thất vọng sao? Chị Liễu Nhi chắc chắn không bao giờ tha thứ cho anh.


Câu nói này khiến cho Cố Đông Quân chưa bao giờ nổi nóng với em họ cũng nổi cơn thịnh nộ. Nhưng tính tình được tu dưỡng từ bé cũng ngăn anh không quá nặng lời với em họ.

Anh chỉ đáp lại:
Anh và chị em đã chia tay nhau hai, ba năm nay rồi. Anh không cần phải giải thích gì với cô ấy cả.


Phan Khả Vận chỉ vào Lâm Du nói:
Nhưng cô ta, làm sao cô ta có thể so với chị Liễu Nhi được?
Cố Đông Quân bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích với người không cùng quan điểm thật phí công, không cần thiết phải nói.


Anh nhắc lại lần cuối cùng, anh là anh, cô ấy là cô ấy, em đừng có gán ghép hai người bọn anh nữa.


Phan Khả Vận chỉ vào cánh cửa đối diện phòng Cố Đông Quân nói:
Chị Liễu Nhi chuyển đến căn hộ đối diện nhà anh, ý tứ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Không phải là muốn hàn gắn với anh sao? Mỗi ngày chị ấy phải đóng phim bận rộn như vậy vẫn phải tranh thủ thời gian chuyển nhà gấp. Chị ấy một lòng muốn chuyển nhà thật nhanh, vì nghĩ anh bây giờ đang bị thương, muốn chăm sóc anh thật tốt.
.

Vừa nói xong, cửa phòng đối diện mở ra. Dương Liễu Nhi ở bên trong nghe thấy tiếng nói bên ngoài nên chạy ra.

Khoảnh khắc hai người bốn mặt chạm nhau, cô ta đã thấy nét mặt anh không được vui,
Sao vậy?
Cố Đông Quân nhíu chặt chân mày, mím môi không hài lòng, anh chợt chậm rãi lùi về phía sau rồi đóng thẳng cửa lại.
Ôi này, này, ...
Phan Khả Vận đập mạnh vào cửa, vừa đập vừa gọi,
Anh Đông Quân, anh mở cửa ra đi, dù sao cũng phải cho chị Liễu Nhi một cơ hội. Đến em còn nhìn ra được tâm ý của chị ấy đối với anh mà anh lại không thèm để ý chút nào là sao?


Dương Liễu Nhi bước ra hỏi:
Có chuyện gì vậy? Sao em lại chọc tức anh ấy?



Lâm Du đang ở trong nhà anh ấy.
Sét đánh ngang tai, Dương Liễu Nhi trợn tròn mắt không tin nổi.
Lâm Du còn mặc áo sơ mi của anh Đông Quân. Thật không biết xấu hổ, quá mất mặt!



Chị Liễu Nhi, chị đừng khóc nha, vào nhà rồi nói.


Bên ngoài nói chuyện cũng vọng vào trong nhà, có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói the thé của Phan Khả Vận.

Lâm Du xấu hổ không để đâu cho hết, cũng không cách nào biện minh được. Tay chân cô lóng ngóng dựng chiếc ghế ăn lên, bối rối đứng tại chỗ nói:
Chuyện này... Để em giúp anh giải thích với họ.



Không liên quan.
Cố Đông Quân ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào,
Không cần để ý đến những người đó.


Lâm Du áy náy nói:
Dù sao cũng không thể để các cô ấy hiểu lầm được. Đúng là em không tự trọng, không nên quấy rầy anh, để em đi thay quần áo rồi ra giải thích với họ.
Cổ Đông Quân đang định dừng lại, nghe thấy cô đòi đi lại tiếp tục di chuyến xe lăn, không dừng lại nữa.
Không có gì mà quấy rầy cả, em cứ ở lại đây. Anh đồng ý cho em ở lại, muốn ở đến khi nào thì ở.
Lâm Du Mừng thầm khi thấy anh tỏ ra sốt ruột. Như thế này có phải là, anh cũng thích cô? Cổ Đông Quân ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh lúc này không hề có ý né tránh.

Tâm tình anh đang phiền não như trước nay chưa từng có, nhưng anh vẫn kiên nhẫn ôn hòa nói:
Năm nay anh đã ba mươi mốt tuổi, lớn hơn em mười tuổi, có tình cảm trong quá khứ, yêu đương rồi chia tay cũng là chuyện rất bình thường. Anh nói chia tay là chia tay, lừa em làm gì?


Lâm Du ngẩn người ra,
Em... em có nói anh lừa em đâu?



Em không nói thành lời, nhưng chắc chắn trong lòng có nghi ngờ.

...
Được rồi, trúng rồi. Anh đúng là đi guốc trong bụng em.
Anh tự thấy đối với bất kỳ chuyện gì anh cũng có thể kiểm soát tốt, chỉ có em, Lâm Du, thái độ của em lúc ảo lúc thật, khi lạnh khi nóng, anh cũng bị em làm cho quay cuồng. Có biết trong lòng anh bây giờ không hề được yên ổn chút nào không?


Lâm Du mím môi không đáp, chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập loạn lên.
Chẳng phải... lúc trước... em thích anh sao?
Cố Đông Quân nói xong cũng đỏ ửng mặt, vô cùng ngượng ngập.
Có, nhưng anh không thích em.

Không thích mà nửa đêm cho em vào nhà à? Không thích mà để em mặc quần áo của anh sao? Chẳng lẽ những chuyện này còn chưa đủ rõ? Vẫn phải nói ra thì em mới biết?
Lâm Du chớp chớp mắt, lặng lẽ cất tiếng:
Anh không nói ra làm sao em biết được?


Cố Đông Quân chụp lấy cổ tay cô kéo lại gần, anh không quen dùng miệng để giãi bày, chỉ có thể dùng miệng để thổ lộ.
Ưm...
Lâm Du hoàn toàn bất ngờ, khoảnh khắc chạm vào môi anh như bị điện giật, cảm giác tê dại từ chân tay xộc thẳng lên óc. Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi. Cô mím chặt môi theo bản năng, không muốn anh đụng chạm nhiều hơn. Nhưng cơ thể cô lại bất chấp lý trí, khao khát sự tấn công mạnh mẽ của anh. Lúc trước, không ít lần cô mơ mộng trong đêm khuya thanh vắng, nếu có một ngày được Cố Đông Quân nam tính ngời ngời cưỡng hôn thì dù phải lao vào chỗ chết cũng thấy đáng giá. Thế nhưng bây giờ cô lại không hề muốn chết.

Cố Đông Quân hôn mê mẩn đôi môi mềm mại, ngây ngất trong hương vị ngọt ngào như mật của cô. Miết tới lui cũng không làm anh thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này. Đã phải nín nhịn cả một thời gian dài, bây giờ bản tính cường đạo của anh cuối cùng cũng bộc phát. Anh vươn cánh tay ôm chặt cô, chỉ sợ bị mất đi hương vị mê người này.


Anh...
Bất chợt bị ôm xiết, Lâm Du đang khom người khó chịu giãy giụa, nhưng vừa há miệng ra thì anh đã nhân cơ hội tấn công xâm chiếm cả khoang miệng cô.


...
Lâm Du thoáng hoảng hốt, đây là đang so hơi ai dài hơn à? Có cả loại động tác này sao? Cô sắp không thở được nữa rồi!

Lúc cô sắp hết hơi, Cố Đông Quân mới khẽ buông lơi, kéo cô ngồi xuống lên đùi mình, rồi sau đó lại tiếp tục dùng mỗi chặn cô lại.


Anh... anh... vết thương của anh...



Không sao hết.
Một tay Cố Đông Quân miết lưng, một tay ghì gáy, ép sát cả người cô vào mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.