Chương 285: BA CẬU BÉ LÀ ANH HÙNG


Cố Thành Kiêu xoa tay không ngừng, cảm thấy tay mình bẩn nên không đi qua dắt cô. Anh cam đoan:
Chỉ lần này thôi, sau này sẽ không hút nữa.


Lâm Thiên nhìn anh thật sâu, nhận ra chút ý đồ còn sót lại trong ánh mắt mỏi mệt của anh.

Thế nhưng, anh luôn là người giữ chuyện kín như bưng, chuyện gì cũng giấu rất kỹ. Những chuyện anh không muốn cô biết, cô hoàn toàn không cách nào khám phá được. Thấy anh cứ liên tục xoa tay đến mức tay đỏ hết lên mà vẫn còn xoa, cô bèn lấy bình nước trong túi xách của mình ra, đề nghị:
Rửa không?



Được.


Thế là, cô đổ nước từ từ, anh hứng lấy mà rửa tay.

Vừa đến gần anh đã bị một luồng khói nồng nặc xộc vào mũi, Lâm Thiển chủ động khoác lên cánh tay anh lại, lo âu nói:
Anh hút thuốc em không có ý kiến, không phải em không cho anh hút, mà là đột nhiên anh hút thuốc nhiều vậy, em rất lo lắng cho anh.


Cố Thành Kiêu nhoẻn miệng cười một cách khó khăn:
Anh không sao, chỉ là...


Anh nhận ra mình không muốn kiếm cớ lấy lệ với cô, mà muốn chia sẻ phiền muộn trong lòng với cô hơn.


Chúng ta đi thăm Tiểu Bân chút đi.

Bây giờ?

Ừ, vừa khéo có thể đến nơi trước khi trời tối.
Mặc dù Lâm Thiển cảm thấy thời gian quá gấp, nhưng vẫn đồng ý:
Được, vậy thì đừng chậm trễ, chúng ta đi nhanh lên đi.


Trên đường, Cố Thành Kiêu chuyện tâm lái xe. Sau khi lái ra khỏi thành phố thì anh tăng tốc. Tốc độ như thế này thì mới có thể tới đó trước khi trời tối.

Hiệu trưởng nhìn thấy bọn họ thì giật nảy mình,
Thủ trưởng Cổ, Cố phu nhân, đã muộn thế này hai vị có việc gì không?
Cố Thành Kiêu phất tay ý bảo hiệu trưởng đừng gấp:
Không có việc gì đâu, là tôi bỗng nhiên thấy nhớ Tiểu Bân nên muốn tới thăm cháu, không biết có ảnh hưởng gì đến mọi người không?


Hiệu trưởng:
Đương nhiên là không. Bây giờ Tiểu Bân đang ở phòng tự học, hai vị đã ăn cơm chưa?
Vì không muốn làm phiền bọn họ nên Cố Thành Kiêu gật đầu nói:
Ăn rồi. Hiệu trưởng, ông gọi Tiểu Bân ra để tôi gặp cháu một chút là được rồi, đừng ảnh hưởng đến mấy đứa trẻ khác.
Hiệu trưởng:
Ôi được chứ, vậy hai vị chờ một lát.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Bân đã nhảy nhót chạy đến, vừa nghe nói chú Cố đến thăm là cậu bé vui vẻ vô cùng.


Chú Cố...
Tiểu Bán chạy tới, thoáng cái nhào vào lòng Cố Thành Kiêu, còn cười ha ha nhìn Lâm Thiển,
Chào cô, lần trước cháu không biết hóa ra cô là cô Cố


Lâm Thiển dang hai tay ra, nói:
Bây giờ biết rồi, vậy để cô bế cháu một lát được không?
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Bân là vui vẻ, nhưng sau đó lại hơi do dự, nhìn sang Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt thăm dò.

Cố Thành Kiêu nói:
Cô thương cháu mà, để cô bể cháu một lát đi.


Tiểu Bân vẫn rất do dự, hỏi:
Có nên không? Trên người cháu không có đồ tốt.


Cố Thành Kiêu khẽ cười:
Không sao, bể một lát sẽ không sao đâu, giống như chú bể cháu vậy.
Tiểu Bân cười còn tươi hơn cả trước đó, dang tay ra từ bên Cố Thành Kiêu nhào vào lòng Lâm Thiển. Lâm Thiển đỡ lấy nó, không ngờ cậu nhóc này cũng khá nặng,
Ôi chao, cháu béo lên phải không Tiểu Bân?



Dạ phải. Cô à, hiệu trưởng nói cô quyên góp cho trường chúng cháu rất nhiều tiền. Trường học đã xây ký túc xá mới, cơm nước hàng ngày cũng cải thiện, ngày nào cũng có thịt, cháu có thể không béo lên được sao?


Lâm Thiển không dám tranh công, bèn nói:
Đó cũng là tiền của chú cố cháu đấy.
Tiểu Bân:
Đều như nhau cả mà, tiền của chú Cố không phải cũng là tiền của cô sao?
Lâm Thiển:
Ừ, nói vậy cũng không sai, ha ha ha.


Lần này gặp Tiểu Bân thấy cậu bé hoạt bát hơn nhiều so với dáng vẻ ngã bệnh lần trước, sắc mặt cũng tốt hơn, Lâm Thiên thật sự rất xót xa. Một đứa bé ngoan thế kia sao lại mắc bệnh AIDS cơ chứ? Nếu ba mẹ cậu bé vẫn còn sống thì sẽ đau khổ đến nhường nào.

Lâm Thiển nói tiếp,
Béo lên chút cũng tốt, cô sẽ nhớ kỹ trọng lượng của Tiểu Bân bây giờ. Lần sau đến đây, cô hi vọng cháu sẽ nặng hơn, được chứ?
Tiểu Bân gật đầu rất quả quyết,
Được ạ, vậy mỗi ngày cháu sẽ ăn hơn hai bát.
Lâm Thiển:
Ngoan lắm.
Cố Thành Kiêu bước lên trước, đột nhiên hỏi:
Tiểu Bân, cháu có nhớ ba cháu không?


Câu hỏi này chẳng những làm Tiểu Bân ngây người, mà Lâm Thiển cũng ngày theo. Cô nhỏ giọng thì thầm:
Đang yên đang lành tự nhiên anh nhắc đến chuyện này làm gì?
Chẳng phải ba Tiểu Bân đã qua đời rất nhiều năm rồi sao, tại sao phải kích động trẻ con chứ?

Cố Thành Kiêu lắc đầu với Lâm Thiên, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đừng ngăn lại, sau đó nhìn Tiểu Bân chằm chằm, trịnh trọng nói:
Tiểu Bân, có thể ba cháu vẫn chưa chết.


Tiểu Bân ngạc nhiên nhìn anh, yếu ớt hỏi:
Thật sao chú Cố?


Cố Thành Kiêu:
Chú không nói dối cháu, nếu không nắm chắc 90% thì chú cũng không nói cho cháu biết đâu. Có điều, bây giờ ba cháu vẫn chưa kết thúc công việc của mình, anh ấy là một người vô cùng có trách nhiệm, là một đại anh hùng vô cùng dũng cảm. Cho nên sau khi hoàn thành công việc anh ấy mới có thể tới gặp cháu.
Cặp mắt rưng rưng của Tiểu Bân lóe lên một vui mừng khác thường, khó tin hỏi lại:
Thật sao?


Cố Thành Kiêu lại gật đầu khẳng định lần nữa,
Thật, lần này chú cố ý tới đây là để nói với cháu tin này.
Tiểu Bân cười khúc khích, trước giờ cậu bé chưa từng gặp ba mình, chỉ nghe được từ miệng người khác. Bọn họ nói ba cậu bé là anh hùng, cậu bé luôn kiêu ngạo vì điều này. Lâm Thiển cũng mừng cho cậu bé,
Oa, Tiểu Bân vui không? Ba làm xong việc sẽ lập tức đến tìm Tiểu Bân nha.


Tiểu Bân nước mắt đầm đìa, tuổi còn nhỏ mà đã biết xót xa trong lòng, mím môi nhịn khóc như muốn thổ lộ hết nỗi tủi thân của mình.

Lâm Thiên ôm cậu bé, an ủi:
Tiếu Bạn đừng khóc, mỗi ngày phải ngoan ngoãn ăn cơm, phải học thật giỏi, phải cao ráo khỏe mạnh, có vậy ba cháu mới có thể yên tâm, biết không?



Dạ.
Tiểu Bân dụi mắt, kiên quyết không khóc, dù nước mắt đã ứa ra.

Cứ hàn huyên như thể một lúc, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển tạm biệt rồi lên đường về nhà.

Lái vào nội thành, Lâm Thiển thấy Cố Thành Kiêu buồn rầu thì hỏi:
Ba Tiểu Bân không chết, chẳng phải anh nên vui mừng sao? Sao anh vẫn một ủ mày chau như thế? Chẳng lẽ anh đang lừa dối Tiểu Bân à?
Anh lắc đầu,
Không, khi anh gặp anh ấy thì anh ấy vẫn còn nằm vùng trong trại địch.



Vậy vì sao anh còn sầu muộn?



Đau lòng cho Tiểu Bân
Cố Thành Kiêu chọn một nguyên nhân, vì liên quan đến chuyện công việc, nên anh không thể tiết lộ quá nhiều với cô.

Vừa lái xe anh vừa vươn tay qua nắm lấy tay cô,
Đói bụng không? Chúng ta đi ăn tiệc, nghĩ kỹ xem muốn ăn gì.


Đương nhiên Lâm Thiển rất vui, chỉ là không yên lòng về bà nội,
Có thật chúng ta không cần phải về nhà ăn cơm không? Về muộn bà nội có nói gì không?

Ha ha, bà nội nói hôm nay cho phép chúng ta ngủ ở khách sạn.



Hả?



Đừng nghi ngờ những gì em nghe được. Đúng là bà nội đã nói như vậy.

...
Bà nội à, bà dạy hư cháu trai của bà rồi. Cố Thành Kiêu nắm chặt tay cô, hỏi bằng giọng trầm ấm,
Chẳng lẽ em không nhớ hôm nay là ngày gì hả?



Ngày gì?
Cô thật sự không nhớ được, hoàn toàn bị giọng nói như loa siêu trầm của anh làm cho mặt đỏ tim run.


Đồ vô tâm! Vào ngày này năm ngoái chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp đấy.


Lâm Thiển bừng hiểu ra, mím môi lại để không bật cười,
A...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.