Chương 870: Sống thành bộ dạng của anh


Trong mắt Lâm Thiển thoáng lóe lên tia đắc ý nho nhỏ, cô vẫn chưa nói những chuyện này với anh

Thứ nhất là thấy không cần th8iết, thứ hai là cô luôn ảo tưởng rằng một ngày nào đó cô cần dùng đến những kỹ năng này sẽ im lặng thể hiện nó ra để hù anh một phe3n.

Cô mỉm cười, vén vài sợi tóc ra sau mang tại một cách tự nhiên,
Con người mà, luôn phải học được một vài bản lĩnh, lúc 9nguy hiểm ập tới, em có thể bảo vệ mình và con.
Cố Thành Kiêu không nói, luôn nhìn chằm chằm cổ bằng ánh mắt tìm tòi.
Xung quanh trung tâm xét nghiệm ở tòa nhà cũ đều được nhân viên an ninh cầm súng bao vây, đó đều là lính đánh thuê
Dưới tình huống được lực lượng hùng hậu trấn giữ thể này, ngay cả con ruồi cũng không chui vào được chứ đừng nói tới Cố Thành Kiêu.
Hôm nay là thời hạn cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, nếu không có thuốc ức chế hoặc thuốc giải thì Lâm Thiển sẽ vô cùng khó chịu.
Em không ngại nói thẳng, Ella luôn sùng bái em, em cũng nhờ có Ella mới phát hiện ra rằng kỳ thật mình cũng có thể trở thành cây dù mạnh mẽ che chở cho người khác
Những năm đó, em học bơi, học lặn, học vật lộn, nhảy dù, cấp cứu, còn học bắn, tóm lại những chuyện anh có thể làm được thì em đều muốn học
Bây giờ nghĩ lại, những năm đó, em chẳng những là Lâm Thiển mà còn sống thành bộ dạng của anh.

Cố Thành Kiêu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
Hỏi Trác Việt!

Vậy giờ chúng ta về Miami?


Không cần đâu, anh đoán Trác Việt đã đến đây rồi.


Không phải anh ta bị hạn chế tại bản địa Miami sao?

Nơi lớn như cái lỗ mũi đó có thể hạn chế được anh ta? Nếu thật sự có thể hạn chế được thì sao anh ta có thể đi thành phố B?


Đều6 đã qua rồi, em thấy giờ kể ra hơi quái dị.


Nói, kể ra hết đi.


Trước đây đều là anh bảo vệ em, sau đó anh gặp c5huyện, em bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, còn ba thì rơi vào tình thế khó xử, ông muốn giúp em nhưng lực bất tòng tâm vì dì Dung, vậy em phải làm thế nào? Không có ai bảo vệ em, chẳng lẽ em không thể sống nổi à? Em còn có hai đứa nhỏ nữa, bọn nhỏ không có ba bảo vệ, chỉ có thể để người làm mẹ như em đứng ra bảo vệ bọn chúng
Anh chỉ là giả chết thôi mà, anh thật sự rất quá đáng đó
Cho dù lén lút báo tin cho em, như thể cũng làm khó anh hả? Điều làm em giận nhất là, anh đã bình an quay về rồi, cha mẹ anh đều biết, chiến hữu của anh cũng biết, toàn dân toàn quốc đều đã biết, vậy mà em phải xem ti vi mới biết
Anh nói xem anh có quá đáng không? Dựa vào đâu mà anh muốn em đi thì em phải đi, anh muốn em về thì em phải quay về: Em nói cho anh hay, nếu không phải vì hai đứa nhỏ, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu, anh?


Bọn họ giới nghiêm rồi, anh đi chính là bước vào chỗ chết, rõ ràng biết là chết mà vẫn đi, anh có ngốc không? Với lại, Trác Việt nói rồi, độc này phát tác rất chậm, một năm rưỡi không chết được đâu
Ba ngày không uống thuốc ức chế chỉ có triệu chứng trúng độc, nếu phải dùng mạng anh để đổi lấy sự dễ chịu cho em thì em thà rằng chịu đau.


Em...


Anh đừng nói nữa
Em nói không cho anh đi chính là không cho đi
Hôm qua là em đánh rắn động cỏ, chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn.

Cố Thành Kiêu nghe cô kể tới đây thì nước mắt lưng tròng, từng giọt nước mắt giống như trân châu rơi thẳng xuống
Anh ôm cô vào lòng, nghẹn ngào nói không nên lời
Giây phút này anh thật sự cảm thấy may mắn vô cùng khi anh vẫn còn sống, nếu không thì sao anh có thể biết được cô yêu mình sâu đậm tới thế
Cô dường như đã không ỷ lại và cần anh giống như ngày xưa nữa rồi, anh cũng cảm nhận được điều đó
Thật ra, anh vẫn hi vọng cô giống như trước đây, cái gì cũng không biết, thỉnh thoảng luôn phạm phải sai lầm, phiền phức gì cũng phải nhờ anh giải quyết.
Đang lúc tận hưởng chuyện tình cảm, đột nhiên Cố Thành Kiêu hỏi một câu:
Thiển Thiển, em đồng ý phục hôn với anh, thật sự chỉ vì hai đứa nhỏ?

Cố Thành Kiêu không có lời nào phản bác lại cô

Còn nữa, hôm qua đúng lúc em phát hiện được hộp vận chuyển, tại sao lại khéo thể chứ? Em đoán chắc chắn là Tiến sĩ McCleary định vận chuyển hàng mẫu nọc độc ra ngoài, cho nên mới chuẩn bị hộp vận chuyển sẵn
Vậy ông ta sẽ vận chuyển số hàng mẫu nọc độc này đến đâu?

Trong khoảng thời gian hơn bốn năm năm sống ở đây, Ella luôn làm việc giúp em
Từ lúc em mang thai đến lúc ở cữ, rồi đến sau này nuôi nấng bọn trẻ, cô ấy luôn giúp đỡ em
Vì thế, cho dù tiền trong tay em không nhiều, em cũng quyết định trợ cấp cho ba đứa con của cô ấy đi học
Lâm Thiển đứng ở nơi xa, nhìn nhân viên an ninh cầm súng bao vây tòa lẩu cũ thông qua ống nhòm, số lượng nhiều không đếm xuể
Cô lo lắng nói:
Anh không được đi, chúng ta tìm cơ hội khác.


Không được, tối nay nhất định phải đi.


Anh thấy là vậy thì là đúng là thế!
Lâm Thiển giận dỗi nói
Ánh mắt Cố Thành Kiêu dịu dàng như nước, động tác của anh mềm mại tỉ mỉ, phảng phất như đang đối xử với vật phẩm trân quý nhất thế gian, ngay cả không khí muốn ăn mòn cô, anh cũng không cho phép.

Bất kể là đúng hay sai, em cũng không rời khỏi anh, bất kể là ai, kể cả thần chết cũng đừng hòng mang em đi.
Tuyên ngôn bá đạo kiểu này đúng chất Cố Thành Kiêu.
Ngày hôm sau đúng như dự đoán, toàn bộ bệnh viện đều bị nghiêm cấm
Người bên trong không thể đi ra ngoài và người ngoài cũng không thể bước vào trong, phong tỏa toàn diện.
Ella và Linda là thực tập sinh thực sự đều bị bắt
Giọng điệu của anh chứa đầy lo lắng và tự ti, anh rất sợ bản thân không thể trở thành người đàn ông để cô dựa vào và được cô cần
Lâm Thiển nghe thể thì hung dữ liếc anh, sau đó há miệng cắn vào đầu với anh
Cố Thành Kiêu nhịn đau, kiên quyết không nên tiếng nào, càng không ngăn cản cô.
Cố Thành Kiêu chặn lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu triền miên đầy đau đớn để bày tỏ tình yêu và sự hối hận của mình.
Cô chưa từng nói với anh những lời này, cũng chưa từng than phiền oán trách với anh những ngột ngạt uất ức trong lòng cô
Trong hai năm phục hôn này, cô luôn sống như một người phụ nữ mạnh mẽ, tự mình lập nghiệp, tự mình dốc sức, không dựa vào cha mẹ, cũng không nhờ vả nhà họ Cố
Có lẽ Lâm Thiển bị cảm xúc của Cố Thành Kiêu ảnh hưởng, nên đột nhiên cũng thấy đau lòng cho bản thân khi ấy,
Rất nhiều người đều khuyên em nên nghĩ thoáng ra, nhưng em cố chấp nói rằng em không thấy xác của anh thì không tin anh đã chết
Mặc dù ngoài miệng em nói như thế nhưng vào đêm khuya người vắng, một mình em nằm trên giường, ngay cả ngủ có nằm mơ cũng không mơ thấy anh, vào khi ấy em chỉ có thể một mình trốn tránh khóc lóc.

Lâm Thiển vừa khóc vừa cười:
Anh thấy đó, con người vẫn phải có niềm tin, phải tin vào trực giác của bản thân
Lâm Thiển suy nghĩ thấy cũng đúng:
Vậy chúng ta đi đâu tìm người?



Khu vực nghiên cứu bị giới nghiêm rồi, chắc chắn Trác Lực đã đoán ra được là Trác Việt đang giở trò

Tình hình của Trác Việt càng thêm nguy hiểm, gừng càng già càng cay, nếu anh ta có thể đầu được Trác Lực và các lão già khác thì cũng sẽ không tìm anh rồi

Chờ đi, anh ta sẽ đến tìm chúng ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.