Chương 997: Con của ông là đứa sợ vợ


Cố Nguyên kiên quyết muốn đưa hai đứa vào kí túc xá nhà trường để đào tạo tính tự lập cho cháu, nhưng nói gì Diệp Thiên Như cũng không chị8u.

Cổ Nguyên:
Kí túc xá có gì không tốt? Không phải khi còn bé Thành Kiểu cũng ở kí túc xá sao?
Diệp Thiến Như:
Cũng vì khi cò3n bé Thành Kiều ở kí túc xá nhà trường nên tôi mới không muốn cho cháu trai và cháu gái tôi ở đó.

Ông là đồ vô lương tâm, ông biế9t ông đưa con trai vào kí túc xá, liên tục mấy tháng trời không gặp được gặp mặt, người làm mẹ như tôi khó chịu cỡ nào không?
Cổ Nguyên:6
Bây giờ không thể so sánh với trước đây, bây giờ một tuần là có thể về nhà một lần.
Diệp Thiển Như:
Vậy cũng không được! Khi còn bé, 5Thành Kiều rất bám tối, ngày được nghỉ về nhà đều kêu gào muốn ngủ với tôi.
Diệp Thiển Như:
Ông à, bây giờ là thời đại nào rồi, ông còn tưởng ông còn có thể làm chủ sao? Ông nói với tôi cũng vô dụng, ông thuyết phục được con trai với con dâu mới hay.
Nếu Thành Kiều và Tiểu Thiển cũng đồng ý, tôi sẽ không nói gì nữa.
Cố Nguyên đen mặt, Thành Kiều đã khó thuyết phục, Lâm Thiển còn khó hơn, ông có thể không biết sao?
Diệp Thiến Như nói tiếp:
Dù Thành Kiều đồng ý, Lâm Thiển cũng không thể nào đồng ý, con của ông là đứa sợ vợ.
Cổ Nguyên:
...
Đúng là không có tiền đồ.

Còn nữa, ba à, chọn trường là chọn điều kiện, con không nói trường nội trú không tốt, dù là trường công hay trường từ chúng ta đều phải khảo sát, ba nói xem đúng không?
Cổ Nguyên luôn ngoan cố không thay đổi thế mà lại cảm thấy anh nói rất có lý, trong lòng không khỏi dao động.

Ba, chúng ta còn cả một năm nữa, không vội, từ từ khảo sát.
.
Cố Nguyên cau mày, nói:
Trường công lập nhiều người nhiều miệng, không an toàn.
Cố Thành Kiêu:
Chúng ta đâu có khua chiêng gõ trống nói đó là con cháu nhà ta, ai mà biết được? Với lại, cả trường chẳng những có quan chức mà còn có vệ sĩ ngầm, không nguy hiểm đâu.
Diệp Thiến Như:
Trường tiểu học ở đầu đường đối diện rất tốt, cháu trai cháu gái của lão Trương và lão Lưu đều học ở đó, đưa đón rất nề nếp, chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì, lại gần Thành Để, rất tiện, cũng không cần lo sẽ tắc đường.
Cuối cùng Cổ Nguyên cũng thả lỏng,
Nói sau đi.
Diệp Thiến Như thở phào nhẹ nhõm, bà hiểu tính tình của ông xã mình, câu
nói sau đi
cho thấy rằng ông đã nhượng bộ.
Đúng lúc này, Cố Thành Kiêu từ trên lầu nói vọng xuống,
Ai nói con sợ vợ, con gọi đó là tôn trọng cô ấy.
Mẹ, không phải ba cũng tôn trọng mẹ sao? Sao mẹ có thể dữ hơn ba được? Không phải chuyện gì ba cũng nghe theo mẹ sao? Mẹ dám nói là ba sợ mẹ không? Cố Thành Kiêu đi xuống nhà, Diệp Thiến Như vội vàng tới đón,
Con trai, con xuống đúng lúc lắm, ba con nói năm sau muốn đưa Nam Nam và Bắc Bắc vào trường tiểu học nội trú đấy.
Cố Thành Kiêu đã sớm chuẩn bị tâm lí, từ lâu anh và Lâm Thiển đã có nhận thức chung,
Ba, thời đại bây giờ khác rồi, tiểu học nội trú không còn như trước đây nữa, bây giờ những trường tiểu học nội trú đều là trường tư, điều kiện rất tốt, không rèn luyện được ý chí đâu.
Cổ Nguyên trề môi,
Lại gạt ba à?
Bây giờ Cố Thành Kiêu không còn cứng nhắc khi nói chuyện với ba mẹ như trước đây nữa, lúc có ý kiến không hợp, anh sẽ không đập bàn cãi nhau mà sẽ nói khéo.

Ba, bây giờ những đứa bé được ba mẹ cho vào trường tư phần lớn là gia đình giàu có, đều là ông vua con trong nhà, còn có rất nhiều phụ huynh là thương nhân giàu có hoặc là ngôi sao, đào tạo con cái đi con đường kinh doanh hoặc là con đường diễn xuất, không giống chúng ta, phải không? Điều này là anh học được từ Lâm Thiển, ban đầu anh cũng tán thành việc cho con vào tiểu học nội trú, nhưng Lâm Thiển đã dựa vào lý do này để thuyết phục anh.
Có vài lần, thành tích thi cuối kì của anh không được hạng nhất, ông dứt khoát không cho anh về nhà suốt cả kì nghỉ.
Khi đó, Cổ Nguyên cũng thường xuyên đi công tác, Diệp Thiên Như ở nhà một mình, lúc nhớ con trai là khóc, lúc nhớ chồng cũng khóc, uất ức trong thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, bà phải cảm ơn mẹ chồng bà.
Thấy Cố Thành Kiêu mang theo thường phục, bà liền hỏi:
Con trai, con đi làm à?

Vâng, ngày nghỉ đã kết thúc rồi ạ, phải bắt đầu bận rộn rồi.

Diệp Thiến Như lại thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống,
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, giải trừ nguy cơ là tốt.

Trước giờ đâu có nguy cơ nào đâu ạ.

Ôi dào, con không cần nói với mẹ, mẹ biết là không thể hỏi nhiều, tóm lại con thuận lợi bình an vô sự là mẹ yên tâm rồi.
Nói rồi, Diệp Thiển Như chỉ tay lên lầu,
Tiểu Thiển đâu?

Cô ấy vẫn chưa dậy, lát nữa cô ấy cũng phải đi làm, cuối năm có nhiều việc.
Cô ấy không thể nhàn rỗi như trước đây, vẫn phải nhờ ba mẹ chăm sóc Nam Nam và Bắc Bắc nhiều hơn rồi.
Nghe được lời nói từ tận đáy lòng này, khỏi nói trong lòng Diệp Thiến Như vui cỡ nào.
Nhưng càng lớn nó càng xa cách tối, tình cảm mẹ con chúng tôi xa cách, tất cả đều tại kí túc xá gây họa.
Cổ Nguyên:
Vậy bà nhìn Thành Kiều bây giờ xem, chứng tỏ con đường này là đúng.
Diệp Thiến Như cao giọng, tức giận nói:
Đúng cái gì mà đúng, nó đã chịu nhiều cực khổ, đi qua Quỷ Môn quan nhiều lần, tôi phập phồng lo sợ cả ngày, sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có gì mà tốt? Tôi không muốn đã lo lắng cho Con trai ở ngoài, lại còn phải lo lắng cho cháu trai và cháu gái.
Hơn nữa, Nam Nam của chúng ta là một đứa bé yêu điệu, vậy mà ông cũng nỡ được sao? Bây giờ Cổ Nguyên lớn tuổi thật rồi, giọng nói không còn to như trước đây nhưng sự uy nghiêm trong lời nói vẫn không giảm đi,
Đúng là lòng dạ đàn bà, bây giờ bà yêu chiều che chở cho chúng thì sau này sẽ chỉ hại chúng thôi.
Tuy không dám chống đối chồng nhưng chuyện liên quan đến cháu trai và cháu gái ruột của mình, Diệp Thiến Như nhất định phải tranh thủ,
Hại hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là trẻ con nhà khác đều lớn lên bên cạnh ba mẹ, cũng đâu thấy đứa nào vô trách nhiệm và không ra gì đâu.
Khi Cố Thành Kiêu còn bé, tất cả mọi chuyện đều do Cố Nguyên làm chủ.
Sau khi đưa anh vào kí túc xá, mấy tháng liên tiếp ông đều không cho anh về nhà, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè, Cố Nguyên mới cử người đến đón anh.
Khi đó, cụ bà thấy bà sầu não và uất ức cả ngày nên thỉnh thoảng cũng tìm vài việc cho bà, mẹ chồng nàng dâu sống chung, có cười có khóc, cứ thế vượt qua khoảng thời gian tối tăm đó.
Diệp Thiến Như đã chịu đủ đau khổ về chuyện ruột thịt tách rời.
Bà khổ, con bà cũng khổ, bà không muốn Nam Nam và Bắc Bắc mới tí tuổi đầu đã phải nếm trải nỗi khổ này.
Con trai của bà là một tảng băng, bình thường hai mẹ con bà rất ít tâm sự, thái độ nói chuyện của con trai bà luôn lạnh lùng, so với ba anh chỉ hơn chứ không kém.

Hôm nay chợt nghe con trai nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, bà càng nhiệt tình hơn,
Chuyện này không cần các con nói, mẹ thích chăm sóc trẻ con, các con cứ yên tâm tuyệt đối, có ba con ở đây, ba mẹ sẽ không cưng chiều chúng quá độ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.