Chương 13 : Đêm Nóng Bỏng.
-
Lê Sửu Tiên Lộ
- lehungphat1999
- 2048 chữ
- 2019-08-26 12:58:19
- con rắn nào đây.
Ngọc Linh nhìn chằm chằm vào Huyết Nguyệt như cô vợ cả nhìn cô vợ bé của chồng , nhìn đến nỗi mà Huyết Nguyệt co rúm cả người lại thè lưỡi thét lên đe dọa.
- mày can đảm đấy con răn kia , hôm nay anh muốn ăn cháo rắn không Sửu.
Không biết từ lúc nào trên tay của Linh đã cầm một con dao khuôn mặt thì đằng đằng sát khí như muốn giết người , Huyết Nguyệt thấy thế sợ hãi đến mức rút đầu không dám ra ngoài.
- mày là rắn chứ có phải là giun.
Sửu nhìn thế chỉ lắc đầu ngán ngẩm .
- con nuôi anh đấy đừng dọa nó nữa , mấy hôm nay tìm anh có chuyện gì vậy ?
Sửu ngồi trên ghế uống một hớp trà nhàn nhã hỏi , Linh cất còn dao đi ngồi trên gường bế Huyết Nguyệt lên vuốt ve mặc cho nó cựa quậy chỉ cần một ánh mắt của Linh Huyết Nguyệt liền ngoan ngoãn để Linh vuốt , lúc này cô mới trả lời Sửu.
- anh nhớ chuyện em nói về dòng họ nhà em có một người tu tiên để lại bảo tàng cho con cháu không ?
- có , làm sao ?
- ông ta mạnh hơn em tưởng ít nhất cũng là Linh Hải cảnh , không hề đơn giản một chút nào , vậy nên trừ khi nào một trong hai chúng ta bươc chân lên được Linh Hải Cảnh thì mới đi tầm bảo được.
- chỉ thế thôi ?
Sửu không tin Ngọc Linh đến đây chỉ để nói những nời đó , Ngọc Linh bỏ Huyết Nguyệt xuống bước lại chỗ Sửu ngồi lên đùi cậu , mặt đối mặt, hai tay vòng qua cổ miệng áp vào tai Sửu thì thầm.
- anh có thương em không ?
Sửu nhếch miệng cười , cởi lớp áo trên người Linh ra , để lộ chiếc yến màu nâu đỏ cùng làn da trắng như trứng gà bóc , Sửu thì thầm lại vào tai Linh.
- lời nói của em là mệnh lệnh của anh , mạng sống của anh chính là của em.
Lời nói của Sửu rất nhạt kiểu như chuyện chết vì ai đó là rất tự nhiên không gì phải bàn cãi gì cả.
- Hắc Vân Hỏa Diễm Quả , đó là thứ em cần nó sẽ xuất hiện ở đâu giá hội ngày mai ... nếu không giành được thì phải cướp.
- nếu không cướp được thì sao ?
- chúng ta sẽ lên Thiết Sơn Hỏa Diễm Long , đó là thứ bắt buộc em phải có nếu không 3 năm tỷ võ ngoại môn sắp tới em vẫn sẽ chỉ là một hạt cát sáng trong biển cát vô vàn chứ không phải một viên đá quý giống như anh.
Ánh mắt của Linh thật đáng sợ , nó đằng đằng sát khí cùng sự kiên định kinh người ngoài ra còn cả sự sợ hãi , trên đời này Lý Ngọc Linh sợ nhất chuyện bị Sửu bỏ lại đằng sau , vất vả lắm cô ta mới có dịp được sánh ngang với Sửu , trong thâm tâm cô chỉ có mong ước có thể đứng cùng Sửu dạo bước nhân gian đồ sát sinh linh chứ không phải chỉ nhìn theo bóng cậu trong sự bất lực , 3 năm tỷ võ chính là cơ hội để Linh có thể khẳng định vị thế của mình với Lê Sửu vị thần trong lòng cô ta.
- ngay mai em sẽ có được thứ mình muốn , yên tâm đi cô gái của anh.
Hai người họ trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm , từng lớp áo trên người họ rơi dần ra khỏi cơ thể , da chạm da , hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau trao cho nhau thứ quý giá của đời người tất cả tạo lên một đêm thật nóng bỏng với những cú va chạm và tiếng rên kiều diễm xuyên màn đêm , hôm đó chỉ khi mặt trời bắt đầu ló dạng tiếng rên mới tắt dần.
Sửu và Linh họ tồn tại một mối quan hệ rất bất thường của hai kẻ tâm thần , Linh là một kẻ thích sự lành lùng và vẻ đẹp của máu cái ngày cô chứng kiến Sửu nhuốm máu với vẻ mặt bình thản không quan tâm nhìn về phía cô , chính từ lúc đó Linh đã tìm thấy người để mình quỳ gối hầu hạ.
Còn Sửu từ cái lần Linh tắm cho cậu , sự thoải mái mà Linh mang lại như của một thiên thần dùng nước mắt của mình phục vụ chua trời , sự tôn thờ của Linh đối với Sửu là vô bờ bến , cái cảm giác một người tôn thờ mình như thần phật nó làm con người ta dễ chịu , phê pha nghiện ngập ... còn hơn ngửi mùi hoa Anh Túc trên dãy Trường Sơn , nó ăn sâu vào máu cậu còn nhanh hơn ròi mọt ăn xác chết, chính từ đó trong tâm chí Sửu hình thành lên sự bảo vệ Linh dù cho có phải chết hay cô ta là một con rắn độc , chỉ cần Lịnh còn sống mạng của Sửu là của cô ta. ( Hoa Anh Túc hay Hoa phuốc phiện mọc ở đâu thì tác giả không biết chỉ nhớ là ở trên núi ... thôi thì cứ quy hết về Dãy Trường Sơn.)
Mối quan hệ của hai kẻ tâm thần nặng là như vậy đó , một kẻ tôn người khác là thân ,một kẻ coi mạng sống của mình là của người kia , họ theo đuổi những thứ ngu xuẩn trong mắt người khác nhưng chính vì lý do đó mà họ đặc biệt hay nói đúng hơn là khác biệt với thế giới, Hoàng Liên Tông cần những kẻ khác người như vậy , trăm kẻ bình thường không bằng một kẻ khác thường.
------------
Lúc này ở Mặc gia , Thanh Sơn Thành , phủ thiếu gia.
- ngươi nói cái gì , Ngọc Linh đi ngủ cùng người đàn ông khác.
Một thằng ranh con đang hét lên vào mắt một tên người hầu.
- đúng vậy thiếu gia , hiện tại hai người họ đang mây mừa ở khách sạn Hoàng kim.
Tên người hầu sợ hãi báo cáo cho thằng ranh con kia , hắn vừa nghe thế thì liền bốc hỏa hét lên.
- tên đó là ai ?
- thiên tài quái vật , Ác Thần Lê Sửu.
Tên người hầu run rẩy khi nói đến câu này cả tên thiếu gia cũng vậy , hắn ta không nhịn được khi nhớ lại cảnh tượng Mặc Hải Đại Thiếu Gia bị Hoàng Liên Tông đuổi về với tính trạng bán sống bán chết máu me be bét , mặt mũi thì nắt toát , tay chân vỡ vụn , xương côt dập nát , nội tạng đảo lộn , Mặc gia chủ thương con dùng đủ mọi thủ đoạn từ thuốc thang , đan dược trị thương đắt tiền , dùng bao nhiêu tiền mời thầy thuốc cũng không thể chữa được cho Mặc Hải Đại Thiếu gia , tất cả chỉ có thể nhìn cậu ta chết dần trong đau đớn , chính hắn nhị thiếu gia của Mặc Gia Mặc Động đã phải chứng kiến cảnh anh trai hắn chêt đau đớn như thế nào , những tiếng rên rỉ đau đớn liên tục vang lên , nước mắt dàn dụa , cơ thể cố gắng cử động nhưng không thể , nỗi sợ đó đó ăn sâu vào tâm trí Mặc Động làm hắn sợ hãi , sợ hãi cái chết nhứ thế sẽ đến với mình.
Thủ phạm cho việc này không ai khác chính là Lê Sửu , thiên tài tuyệt thế của Hoang Liên Tông , đó không phái thứ mà một Mặc gia bé nhỏ kẻ từ nơi khác đến có thể động vào được , cả Mặc Gia chìm trong bất lực.
Tên thiếu gia kia không chịu được run rẩy , Lê Sửu hắn không dám động nếu không cả Mặc gia sẽ bị hủy giệt , Thực Chấp Sư không phải người tốt.
- A A A A A A.
Tiếng thét vang vội trời xanh của kẻ yếu đuối bất lực trước những kẻ mạnh mẽ , quyền thế.
-----------
Sau đêm vất vả cày cuốc mảnh đất chưa được khai phá cả Lê Sửu và Ngọc Linh ôm nhau ngủ đến tận tôi mới dậy , hai người tắm giửa thay quần áo khoác tay nhau đi đến Kim liên quán bây giờ đã được biến thành một hội trường to lớn , dòng người đổ về hội đấu giá rất nhiều với đầy đủ chủng loại , đa phần bọn họ chỉ có thể ngồi ở tầng một , ở tầng hai thì dành cho những khách mời của Kim Liên Quán và tầng ba dành cho những vị khách tu vi cao nhưng hôm nay chả có ma nào mò đến tầng ba , đấu giá nhỏ sáu tháng này chả dậy lên nổi lòng hiếu kì của Linh Hải cảnh.
Lê Sửu dắt theo Ngọc Linh lên tầng hai đưa cho tên nhân viên thiệp mời hắn liền dẫn Sửu cùng Linh vào một phòng riêng trên tầng hai bên trong có một bộ bàn ghế làm bằng trầm hương mộc bên trên để một đĩa hỏa qua , từ đây có thể nhìn thấy dõ hội trường bên dưới.
Sửu ngồi hưởng thụ Ngọc Linh dùng miệng đút từng miếng hoa quả cho Sửu trong vô vàn ánh mắt ghen tỵ của lũ bên dưới , chỉ có mấy tên đệ tử ngoại môn không dám nhìn Sửu , cả tên thiếu gia họ Mặc cũng chỉ dám liếc mắt nhìn Sửu rồi cúi xuống nắm chặt bàn tay , mấy tên thiếu gia khác cũng không nhìn Sửu quá lâu chỉ có một số thanh phần nghé con ngu xuẩn dám tính kế Sửu mà thôi , dĩ nhiên là cả Sửu và Linh đều không thèm quan tâm tới mấy cái đây , ngoại trừ một đôi mắt của một cô gái đang ngồi trên tầng hai đối diện.
- Sửu , có vẻ như có người hâm mộ anh kia.
Ngọc Linh vừa đút cho Sửu miếng táo vừa véo cậu một cái vào lườn nhưng nó chả đau tí nào.
- em cũng có rất nhiều kẻ hâm mộ mà , anh có bao giờ phải lo đâu ? Quan tâm làm gì.
Sửu tiếp tục hưởng thụ việc được phục vụ như ông hoàng , không thèm quan tâm trả lời.
- nhưng em cảm giác áp lực.
Ling tức giận véo mạnh Sửu , cậu nhăn mặt nhìn sang , cô gái đẹp như tiên nữ , áo dài trắng tinh khiết như nước sông Hương , tóc đen lóng lánh như đá Trường Sơn , da trắng như tuyết sapa , môi đỏ như hoa râm bụt rừng , mắt to mà sáng như đá saphia một vẻ đẹp còn hơn cả thiên nhiên , vẻ đẹp của một vị thần là đây , nhưng người Sửu không thèm nhìn cô ta , cậu chỉ liếc nhìn cô gai nhân viên ngày hôm qua đang ngồi ngang hàng bên cạnh cô gái áo trắng , cô nhân viên vẫn dùng ánh mắt thợ săn nhìn Sửu.
- không có gì đâu , cô ta muốn săn anh thôi , chẳng có gì phải lo cả.
Sửu không quan tâm tiếp tục hưởng thụ , Ngọc Linh nheo mắt nhìn sang một lúc lâu mới quay lại tiếp tục phục vụ Sửu.
------
- Ai vậy.
- Hổ Đực của tao đấy và nó đang bị một con rắn quấn chặt.
- ồ , mày chọn tên kia làm chồng à ? Hắn có gì đặc biệt ?
Cô gái áo trắng liếc nhìn Sửu , thú vị đánh giá cậu.
- một con quái vật tàn ác ẩn dấu trong người hắn và hắn chính là định mệnh của tao , y như lời của Chú Bắc đã nói.
Cô nhân viên rời ánh mắt nhìn về phía xa xăm tưởng nhớ lại chuyện gì đó.