Chương 18 : Đêm nay thật lạnh.
-
Lê Sửu Tiên Lộ
- lehungphat1999
- 1908 chữ
- 2019-08-26 12:58:19
Trời vẫn còn sáng , ánh nắng mặt trời vẫn còn rất mạnh, Sửu cũng chả vội vã gì lên cậu rẽ vào một quán trà đá ở quảng trường, nhâm nhi một cốc trà đá gọi thêm một đia hướng dương nhấm nháp giết thời gian, trên tay cầm lên quyển quỷ vật đồ giám vừa được tặng chắm chú nghiên cứu nội dung bên trong, tiếng cắn hạt hướng dương 'tách tách tách...' vang lên đều đều thỉnh thoảng lại đứt đoạn nhường cho cái chát hòa quyện với cái lạnh của trà đá chàn vào cổ họng, thinh thoảng những cơn gió nhẹ từ chiếc quạt mo trên tay cô bán hàng thổi nhẹ qua làn tóc ngắn, đôi mắt vẫn chăm chú vào quyển sách trước mặt, ôi cái cảm giác này thật là yên bình.
Quên đi những lo toàn của cuộc sống, nhứng thứ lớn lao khó mà với tới, đôi lúc con người chỉ cần hưởng thụ những việc nhỏ bé này cũng cảm thấy cuộc sống thât hoàn mĩ, một phút giây sảng khoái giảm đi căng thẳng của đời người nhưng nó không phải là sự viên mãn mà con người muốn tìm kiếm trong cuộc sống, những tia nắng màu đỏ của buổi hoàng hôn bắt đầu chiếu xuống báo hiệu cho ngày dài sắp hết, Sửu thở dài một hơi đứng dậy cài thanh đao bên hông trả tiền trà rồi rời đi.
Sửu dạo bước trên con đường ra khỏi quảng trường, con đường duy nhất đi ra khỏi thị trấn này, trước mặt cậu là một màn sáng báo bọc lấy toàn thị trấn như một nửa của quả bong bóng, Sửu không để ý mà tiếp tục bước tiếp, như một hòn đá chìm vào đáy hồ, Sửu biến mất sau lớp màng kia, cái thứ giống như bong bóng này thức chất là một trận pháp có nhiệm vụ chủ yếu là giữ cho Linh Khí không thoát ra ngoài cùng 'chút ít' sự bảo vệ cho thị trấn, chỉ cần có lệnh bài Hoàng Liên Tông thì có thể tự do ra vào mà không gặp bất kì cản trở nào, còn ngược lại nó không chỉ ngăn cách người ngoại lai mà còn cảnh báo lên cho mọi người biết có kẻ xâm nhập, một trận pháp thú vị mà phải không?
Bên ngoài những đam mây đen tre khuất những tia năng cuối cùng của mặt trời làm cho trời đất ở đây chỉ có một màu xám u ám của cái chết , những cơn gió se lạnh thổi qua một vùng đất khô khóe mang theo cái mùi gây của xác chết và cỏ khô sốc thẳng vào mũi cậu, Sửu hít một hơi thật sâu cái lạnh của không khí ập thẳng vào phổi cậu lan tỏa cái rét giá của âm khí ra toàn thân thể, một sự sảng khoái không nhẹ đập thẳng lên não cậu, có vẻ như những tác hại của ấm khí không ảnh hưởng đến thân thể Sửu thì phải?
Sửu hít thở vài hơi làm quen với hoàn cảnh mới, cậu bước đi về phía trước tùy ý đi theo một con đường mòn được hình thành qua hàng ngàn bước chân, trên tay cậu cầm tấm bản đổ được anh Hỏa cho, một tấm bản đồ khá sơ sài nhưng vẫn xác định được dõ dàng vị trí của vùng đất chết nàym
Gàooooo.
Một con âm hồn với cơ thể là một đám khí đen chỉ có hai con mắt màu đỏ như máu, nó tự huyễn hóa ra cho mình hai cái tay rít gào lên những tiếng ghê sợ lao vào Sửu với ý đồ sé xác cậu ra làm trăm mảnh rồi thồn phệ máu huyết của cậu, nhưng nó chẳng thể thực hiện được ý đò, từ người Sửu đột nhiên phóng ra một bóng đen quấn chặt lấy con âm hồn mà cắn nuốt, Sửu chả thèm quan tâm tới tiếng rít gào đau đớn đằng sau mà tiếp tục đi.
Một lúc sau Huyết Nguyệt vời gương mặt chưa thỏa mãn quay lại chỗ Sửu.
- máy nuốt nhiều âm hồn như vậy mà vẫn chưa no à con.
Huyết Nguyệt trèo lên người Sửu phì phì phản đối, Sửu chỉ lắc đầu rồi đi tiếp, hiện tại thì cậu đang ở một nghĩa trang vô danh ở gần thị trấn, những ngôi mộ mọc lên chi chít chẳng theo một hàng lối quy luật nào cả với những tấm bia cũ nát với đủ loại kiểu dáng không được đề tên, đa phần những ngôi mô ở đây đều chống không như có một cái gì đó đã bò ra khỏi mộ vậy kết hợp với không khí âm u thiếu ánh sáng mặt trời, luôn luôn ở trong tình trạng có một lớp xương mù nhẹ lượn lờ xung quanh, khu nghĩa trang này như vừa tạo lên cho vùng đất hêm phần u ám ghê sợ, nếu người yếu tim nhìn vào chắc ngất nhưng Sửu chả thèm quan tâm mà tiếp tục bước đi.
Khu nghĩa địa này chỉ là một trong số ít nghĩa trang đư lập lên mà thôi, tác dụng có nó là trang điểm thêm vẻ đẹp của vùng đất, coi như tạo thêm không khí ma quái cho nơi này đi, chứ ở đây làm gì có người sống mà có nghĩa trang, chỉ có mấy ông cao tầng của Hoàng Liên Tông mới rảnh việc nghĩ ra cái trò này chứ không như ở nơi khác tùy tiền vứt dải dác xác ở đâu đó trên cái vùng đất chết thì nó cũng hóa thành quỷ vật chứ đâu nhất thiết phải chôn từng xác chết đâu mà lại còn lập bia nữa mới ghê chứ, nhưng mà được cái các thây ma, âm hồn, rất hay tụ tập ở nơi này nó giống như một bữa tiệc của xác người vậy.
Theo như những gì mà Sửu tìm hiểu được thì trong vòng bán kính 1km ( tính từ tâm thi trấn ) sẽ không có gì quá nguy hiểm nhưng mà ai biết được chuyện gì sẽ say ra lên để cho an toàn Sửu chỉ giám đi lại ở ngoài rìa nghĩa trang thôi chứ chả giám đi sâu vào bên trong, cậu chưa muốn mang mạng mình ra đánh cược ở chỗ này.
Nhưng mà mục tiêu của Sửu là âm thú mà vậy lên cậu không nhất thiết phải đi sâu vào khu nghĩa trang, mục tiêu của cậu là khu thảo nguyên đằng sau khu nghĩa địa này cơ, nhưng mà cái lũ âm hồn ngu ngốc này cứ ngửi thấy mùi sinh khí là lại bất chấp lao đầu vao, tuy phiền nhưng Sửu cũng phải cảm ơn bọn nó nếu không cậu cũng không biết được là Huyết Nguyệt có thể ăn được âm hồn để tu luyện, đây là một phát hiện khá thú vị.
Theo như Sửu biết thì một số ít yếu thú có thể thồn phệ được linh hồn để tu luyện như giống loài Phệ Hồn Hồ nổi tiếng, đây chắc là thứ người ta gọi là thiên phù đây mà, nhưng có vẻ thiên phù của Huyết Nguyệt hơi yếu thì phải, nó chỉ có thể thồn phệ được âm hồn yêu ớt còn loại ngang cấp thì chịu chết, nghe bảo loài Phệ Hồn Hồ không chỉ ăn được âm hồn ngang cấp mà còn chén được cả hơn cấp ngoài ra nó còn nuốt được cả linh hồn của người mới chết, nếu mà mang đi so với Huyết Nguyệt thì đúng mang so mèo với chó.
Trên đường đi ngoài mấy con âm hồn yếu đuối bị Huyết Nguyệt ăn sạch ra thì Sửu chưa gặp phải bất kì loài quỷ vật nào khác, có vẻ như mấy lời đồn đó là sự thật.
Điểm cuối của nghĩa địa lại là một vùng thảo nguyên rộng lớn được chải lên một lớp cỏ màu xám nhạt u ám, Sửu lại tiếp tục dạo bước tiến về phía trước, dần dần mặt trời khuất sau những dạng núi cao nhường chỗ cho mặt trăng lên ngôi, nhiệt độ đột nhiên tụt dốc không phanh, không khi đã lạnh nay càng lạnh hơn, tầm nhìn bị thu khẹp chỉ có ánh trăng soi sáng yếu ớt làm cho cảnh vật lúc này thật mờ ảo.
Sửu đứng lại hít một hơi thật sâu để cho cái lạnh lan tỏa trong cơ thể , đột nhiên đầu óc của cậu tỉnh táo dị thường như vừa mới được nốc một ly cà phê Tây Nguyên vậy, từ bé Sửu đã thích cái cảm giác lạnh giá ùa vây lấy thân thể, cái cảm giác đó thật khó diễn tả, nó làm cho đầu óc cậu tỉnh táo lạ thường, thân thể không hề bị cái lạnh ảnh hưởng mà ngược lại nó làm cho cơ thể có cảm giác rất thoải mái có lẽ chính vì lý do 'dầm' lạnh quá nhiều mà ảnh hưởng đến đầu óc của Sửu.
Sửu đang thưởng thức cái giá của làn sương đêm thì đột nhiên Huyết Nguyệt đang quấn trên cổ cậu ngửng đầu lên, đôi mắt của nó cảnh giác nhìn về phía trước, tần suất lè lưỡi của nó nhanh hơn rất nhiều như đang muốn dò tìm cái gì đó trong không khí, những tiếng rít cảnh báo nguy hiểm liên tục vang lên bên tai Sửu, giác quan của loài rắn luôn rất tốt mà của Huyết Nguyệt càng tốt hơn, mặc dù sức chiến đấu của nó hơi yêu nhưng về vấn đề canh phòng thì nó làm rất tốt chưa bao giờ làm Sửu phải thất vọng cả, cậu nheo mắt nhìn theo hướng của nó, tất cả chỉ làm một màn đêm vô tận nhưng cái mùi tanh tưởi của máu bắt đầu chuyền vào mũi cậu , những tiếng bước chân nhè nhè trên đồng cỏ tạo lên những tiếng ' xoạt xoạt xoạt ' rất nhỏ bé.
A hu hu hu hu.
Một tiếng hú dài cất lên vang vọng màn đêm tối tăm này, từ trong bóng tối những con sói với bộ lông màu đèn như mực, được trăng bị những chiếc móng vuốt màu trằng sắc bén thò ra bên ngoài bàn chân, con nào con đấy đều gầm gừ để lộ ra hằm răng nhọn hoắc ố vàng nhỏ từng gọt nước nhãi xuống đất như những kẻ bị đói lâu ngày, đôi mắt của chúng chỉ độc một màu đỏ đẹp như bảo thạch chắm chú nhìn Sửu như một con mồi béo bở, còn mùi máu mà cậu ngửi được chính là những vết máu còn tươi dính trên người của bọn nó, ánh trăng chiếu vào thân thể bọn chúng như tôn lên những chiến tích đầy vẻ vang của đàn sói, quả là một cảnh tượng thật đẹp.
Một đàn Sói Mắt Đỏ tầm 20 con đang đói khát phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa vây quanh lấy Sửu và Huyết Nguyệt nhưng Sửu lại chả có vẻ gì là sợ hãi, cậu sờ đầu Huyết Nguyệt nói.
- đêm nay thật là lạnh phải không bé con ?
Huyết Nguyệt chỉ rít lên những tiếng nhè nhẹ , Sửu tự cho đó là ' đồng ý '
- Đúng vậy, thật là lạnh.