Chương 133: Tổ Lăng
-
Liên Hoa Bảo Giám
- Du Tạc Bao Tử
- 2314 chữ
- 2020-05-09 08:26:03
Số từ: 2309
Nguồn: tangthuvien.com
Bảo bối nhi thân ái, để ba ba thân một cái!
Đỗ Trần ngồi trên ghế mềm trong xa sương (căn buồng trong xe) hung hăng thơm tiểu Bối Bối mấy cái, tiểu bảo bối nhi quá khủng bố, nha đầu chẳng những ăn được Alex mà còn khế ước được Dịch Cốt cùng Harry, điều này khiến Đỗ Trần càng thích nữ nhi này. Mà hôm nay, nha đầu kia lại ẩn hiện lộ ra năng lực tra nguy cơ còn muốn nhạy cảm hơn Dịch Cốt.
Quả thực là một ra đa mi ni! Không đúng, hẳn là một cái
Siêu cấp
ra đa mi ni.
- Hi! Ba ba khen Bối Bối, Bối Bối vui vẻ!
Tiểu nha đầu cười ngọt ngào.
Đỗ Trần nắm lấy chóp mũi nhỏ của nha đầu, từ ái cười nói:
- Bảo bối nhi, hôm nay ngươi phát hiện địch nhân, làm phi thường tốt, muốn cái gì ba ba đều thưởng cho ngươi.
- Mị? Tưởng thưởng? Không cần? Được rồi, ba ba còn không có ăn cơm.
Nha đầu kia nghiêng đầu, cầm lấy hai cái bện tóc kéo lên cao lên suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào nói:
- Ba ba cho Bối Bối đánh dã trư.
- Ngươi muốn dã trư?
Yêu cầu thật cổ quái, bất quá Đỗ Trần đương nhiên sẽ không cự tuyệt tâm nguyện nho nhỏ này của nữ nhi:
- Được, đợi lát nữa ba ba tự mình đi bắt dã trư cho ngươi! Bất quá bảo bối nhi, ngươi muốn dã trư làm gì?
Nha đầu kia chăm chú nhìn Đỗ Trần, nói:
- Ba ba đánh mau đi, luy, Bối Bối muốn dã trư rồi cấp ba ba ăn thịt, cấp ba ba bổ thân thể...
Trong lòng Đỗ Trần nổi lên một cảm giác dễ chịu, cảm động a, khó trách mọi người đều nói nữ nhi thì ba mẹ nó yêu mến lo lắng, nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, ai có thể không thích?
Nhưng...
Đỗ Trần, Dịch Cốt, Harry ba người lại một lần nữa đồng thời nhìn về phía xe ngựa, hắng giọng nói...
tiểu tử kia cái gì cũng tốt, nhưng trù nghệ... quên đi, nữ nhi hiếu thuận, là kẻ làm cha sao có thể cự tuyệt tâm nguyện của nó chứ?
Đỗ Trần rất nhanh từ trong rừng bắt được một con dã trư nhỏ, giao cho Harry... tiểu Bối Bối bắt đầu làm.
- Lửa.
Nha đầu bắt đầu phát lửa nướng thịt trên mặt đất, sau đó vân vê cái yếm trước ngực, nói thầm:
- Nướng thịt, phải phóng diêm! Phóng bao nhiêu... toàn bộ đi! Ah! Như hình là đường.. kia là cái gì? Xong rồi, Bối Bối không tìm được diêm.
Nha đầu nhìn lên trời, rốt cục tiện tay ném tất cả gia vị, thịt vào rồi đi tìm diêm.
- Di? Gia vị đã thả nhiều rồi, không có diêm có sao không?
Hắc hò hò, ba ba, mùi vị thật là thơm, nhìn bên ngoài cơ bản đã không thể biết là thịt gì rồi.
Sắc mặt Đỗ Trần trắng xanh, thấp giọng nói:
- Dịch Cốt, Harry! Không để tiểu thư mất hứng, mặc kệ vị thế nào, đều nuốt xuống cho ta, chẳng những nuốt xuống, mà phải làm ra vẻ thật ngon miệng, còn phải lớn tiếng tán thưởng.
Bóng đêm hạ xuống rừng cây âm sâm, bọn người Đỗ Trấn sắc mặt hòa với màu cây cối có vẻ xanh xao, chờ bọn hắn ăn
mỹ thực
mà Bối Bối đích thân làm, khuôn mặt lại lập tức biến thành màu đỏ.
Đỗ Trần miễn cưỡng hé miệng, cố sức nói: - Ngon, thật sự rất ngon,
Nữ nhi
ngươi làm thật ngon!
Hắn thật sự không muốn để tiểu Bối Bối thấy bộ dáng của mình, nếu không sẽ thất vọng, liền gọi ra Alex.
- Lão thiên! Đây là cái gì vậy?
Alex vừa hiển ra lập tức chỉ vào
Thịt
giơ chân kinh hô:
- Thứ này là thịt lợn sao? Không, cho dù thịt lợn cũng không ăn, ta thà đói chứ không ăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt quái dị của Đỗ Trần:
- Chẳng lẽ.. chẳng lẽ ba ba ngươi ăn?
Hắn uể oải cúi đầu:
- Để cho ta chết đi, loại cao thủ như ta sao lại có một ba ba ngu ngốc như vậy! Trời ạ, ba ba cao thủ lại ăn thực vật loại này, sau này ta không muốn cho người khác biết.
Alex cầm lấy phần thịt còn lại, nướng qua lửa trong chốc lát.
- Đây mới phải là cái mà cao thủ ăn! Không có gia vị, vị đạo có thể hơi thiếu một chút.
Đỗ Trần cầm lấy miếng thịt, đặt trong miệng thưởng thức:
- Trời ạ, ngược lại quá lớn, thứ ngon thế này ta không được ăn thì biết làm sao bây giờ.
Đỗ Trần trước kia chỉ biết nhi tử
Cao thủ
Alex của mình trù nghệ hết sức tinh thâm, nhưng không nghĩ tới hôm nay thịt ăn lại càng có vị! Đỗ Trần vô cùng kích động, không nhịn được khen:
- Thân ái, thật là nhi tử tốt của ta. Món ăn ngươi nấu thật sự quá ngon, sau này mỗi ngày làm thịt cho ba ba được không?
Phốc, Đỗ Trần không có lưu tâm lại kêu ra tiểu Bối Bối.
Tiểu nha đầu nghe được nửa câu sau của Đỗ Trần, vui vẻ nói:
- Tốt lắm, Bối Bối mỗi ngày cho ba ba ăn thịt...
Đỗ Trần tiu nghỉu cúi đầu, đây là thiên đường cùng địa ngục a. Nhưng nếu đơn giản là thiên đường cùng địa ngục thì mới cảm nhận được sự ưu việt của thiên đường, lập tức lại trải qua sự đau khổ của địa ngục, chúng sao sao có thể tiếp tục đây. Thần a, cứu cứu ta đi...
Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà đoàn người trải qua, ba người thích thú mỹ thực của Alex. Tuyết Bỉ nhân một mặt nhấm nháp trù nghệ của Alex, một mặt đánh xe, trong lòng lại nói thầm,
trù nghệ của thiếu gia càng ngày càng cao! Mình dùng cái mũi kiêu hãnh là thứ đáng giá nhất của Tuyết Bỉ nhân lập thệ, mùi vị món thịt nướng của thiếu gia...
Quên đi, không nên nhắc tới chuyện này với chủ nhân, nếu muốn thưởng thức trù nghệ của thiếu gia thì điều kiện tiên quyết là gặp tiểu thư, tiểu thư đáng yêu sẽ trở nên rất
Ma nữ
, dù sao, cho dù lọai vị này thật sự... còn có đại nhân Brook cùng hơn một trăm vị tổ mẫu bên người, mình sợ cái gì?
Thật sự khó có thể tưởng tượng, nửa năm trước mình là một cường đạo, nhưng nửa năm sau, mình đã là một quản gia của siêu cấp đại phú hào thần duệ, kẻ tuyệt đối thân tín của chủ nhân và tiểu thư, có thể mặc vào phục sức quý tộc... Tương lai, chờ chủ nhân tốt nghiệp, bằng bản lãnh của hắn nhất định có thể trở thành một vị thủ tướng, đến lúc đó chính mình là quản gia của thủ tướng, nói không chừng, chính mình còn có thể trở thành Tuyết Bỉ nhân đầu tiên của tam đại lục có được tước vị! Không, không phải là nói không chừng, mà nhất định có thể trở thành sự thật, ha ha.
Tuyết Bỉ nhân đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai huy hoàng của mình, phát lực đánh xe.
Phương nam đại lục Bein, địa hình duyên hải của Lanning nhìn qua có hơi giống một cái ủng, Đỗ Trần lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng tại đấu thần thế giới là tại mũi cảng Antwerp, sau đó là cảng New Zealand, mà tổ phần của gia tộc St. Kain lại ở tại biên duyên của nó.
Trải qua mười ngày đường, Đỗ Trần đã tới tẩm lăng của Shigeru tại tỉnh Rick.
Trên một mảnh đất, mấy trăm tòa kiến trúc màu trắng tạo thành quần thể kiến trúc giống như một tiểu thành thị đẹp đẽ. Bây giờ đã là đêm, chung quanh quần thể kiến trúc có một vòng lửa chiếu rọi có vẻ rất thần thánh, nhất là tại trung tâm nơi pho tượng Shigeru cao hơn ba mươi thước, sinh động như còn sống, thánh quang chiếu rọi, xa xa khiến người ta cảm nhận được uy thế của
Thánh huy
Shigeru năm đó.
Đỗ Trần y theo lễ nghi quý tộc, dừng xe ngựa cách ba trăm thước, sau đó ôm nữ nhi cùng mọi người đi bộ hướng đến võ sĩ gác lăng. Mà Lucy cùng Lily cũng đi theo bên người Đỗ Trần - dù sao nơi này là lăng mộ của đại ca Shigeru mà các nàng cảnh ngưỡng, tới nơi này không hiện thân tế bái một chút căn bản là không thể. Hiện tại đang buổi đêm, các nàng cũng không biến thành hình thái vong linh dữ tợn.
Lily liếc mắc nhìn hai võ sĩ thủ vệ trước cửa, đột nhiên
Di
một tiếng, ngăn cản:
- Thành viên của thánh viêm kị sĩ đoàn Shigeru, năm đó, ta cùng tổ tiên bọn họ sóng vai tác chiến.
Nguyên lai bọn họ không phải đấu sĩ bình thường! Đỗ Trần trong lòng phát lạnh, hừ, Angius chưa bao giờ nói cho mình làm sao để phân biệt thành viên thánh viêm kị sỹ đoàn, còn đại ca Steven lại ngại gia quy cũng không nói qua.
- Ta là Francis, đến đây tế bái tổ lăng.
Đỗ Trần tiến lên nói.
Hai thành viên kỵ sĩ liếc nhau, đột nhiên nói:
- Huân tước các hạ, xin thứ cho chúng ta vô lễ, nhưng là chúng ta phải chuyển lại mệnh lệnh của đại công tước Angius!
Bọn họ không có xưng hô tam thiếu gia, mà là xưng hô
Huân tước
các hạ.
- Cha có mệnh lệnh gì?
Đỗ Trần lạnh nhạt nói.
- Steven thiếu gia đã nói mọi việc mà ngài đã trải qua trong đấu thần học viện cho công tước đại nhân, mà mệnh lệnh của công tước đại nhân là nếu ngài đã trở thành đấu sĩ, hơn nữa tự lập sản nghiệp trong thành St. John, vậy, ngài không hề thuộc trang viên St. Kain, mà thuộc bàng chi hậu duệ Shigeru.
Đỗ Trần trong lòng thoảng nổi lên một cỗ tà hỏa,
Angius, ngươi điên rồi! Trực tiếp trục xuất lão tử khỏi gia môn.
Mẹ nó, ngươi đối với linh loại có nghe qua, hoài nghi Francis là yêu nghiệt, không phải con ruột của ngươi sao?
Bất quá quên đi, chính mình dù sao cũng tự lập môn hộ, nhưng bản thân một hồi tự lập, trong tình huống này là chuyện khác rồi, lão tử nhớ kỹ ngươi.
- Bàng chi là sao?
Đỗ Trần lãnh nhãn nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi.
Thánh viêm kỵ sĩ đoàn nọ dĩ nhiên không hề e ngại mà đối mắt với Đỗ Trần, thanh âm cũng lạnh xuống:
- St. Kain gia quy, bàng chi hậu duệ tế bái tổ lăng, phải được sự cho phép của gia chủ trước.
Một cái quy củ này không thể thay đổi, dù sao Shigeru nhất mạch truyền lưu ngàn năm, bàng hệ thứ xuất tử tôn nhiều vô kể, nếu bọn hắn đều có thể tùy ý tế bái tổ lăng, vậy nơi này không phải là cái chợ sao? Nhưng quy củ này lại khiến hỏa khí của Đỗ Trần càng lớn.
- Nói như vậy, ta muốn vào tổ lăng, trước hết phải tới thành St. John thỉnh công tước đồng ý sao?
- Đúng vậy!
Hai thủ lĩnh võ sĩ đột nhiên bước lên, đứng giữa đường, thân thể ngăn cản phương hướng Đỗ Trần đi tới. Tiếp đó, cửa lớn phía sau có mấy vị võ sĩ đi ra. bọn họ một chữ không nói, chặn giữa đường.
- Hừ!
Dịch Cốt tiến lên một bước.
- Brook trở về.
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn võ sĩ trước cửa lớn tổ lăng, dựa vào Dịch Cốt, hắn hoàn toàn có thể xông vào, nhưng sau đó? Francis đem người công đả tổ phần, một cái tội danh đủ để cho hắn trọn đời bị tam đại lục chê cười! Hơn nữa lão tổ mẫu cũng sẽ không cho phép phần mộ đại ca các nàng bị kinh nhiễu.
- Francis huân tước các hạ, xin trở về đi, không có mệnh lệnh của công tước đại nhân, chúng ta tuyệt sẽ không cho phép ngươi tiến vào tổ lăng.
Lucy có chút nhíu mày, nhìn võ sỹ trước của không nói, mà Lily lại nhanh miệng, thay Đỗ Trần bất bình:
- Quá mức phận rồi, Francis tế bái mẫu thân mình cũng phải trải qua người khác phê chuẩn sao? Shigeru... hậu duệ của thần sao có thể biến thành thế này?
Nàng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Lucy thì không tiếp tục nói nữa.
Hắc! Thú vị, câu nói của Lily lão tổ mẫu khiến trong lòng Đỗ Trần nảy ra một ý nghĩ, muốn tiến tổ lăng không phải không có biện pháp, cũng rất dễ dàng, nhưng, chiêu lãm các lão tổ mẫu khó hơn nhiều, trước mắt, đúng là một cơ hội tốt.
Đỗ Trần buồn bã cúi dầu:
- Không thể tưởng được, ta tế bái mẫu thân mình mà cũng phải được người khác phê chuẩn, thật sự là không thể tưởng được.