Chương 208: Huynh Đệ Chúng Ta Mông Đít Đều Nở Hoa
-
Liên Hoa Bảo Giám
- Du Tạc Bao Tử
- 3094 chữ
- 2020-05-09 08:26:31
Số từ: 3089
Nguồn: tangthuvien.com
Suốt bữa ăn, Đỗ Trần không để lại chút dấu vết nào việc
Dụ dỗ
Brockman trộm hộp thánh khí có chứa Thú Hoàng Tỷ, cuối cùng khi tiễn Brockman ra cửa, Đỗ Trần thấy được ngón tay của hắn khe khẽ run rẩy, cuối cùng cũng yên lòng.
Két. Harry đóng cửa lại, Đỗ Trần thở phào một hơi dài, mắng:
- Mệt chết được! Đã câu dẫn được hứng thú của Brockman, còn không thể nói quá rõ ràng, để cho hắn tự mình lĩnh hội ý tứ này… phù, trộm đồ thì dễ, câu dẫn người ta trộm đồ của mình lại khó như thế! Còn chưa tu luyện đủ a! Sư phó nói thật đúng
Đại đạo bất thao qua
quả nhiên là cảnh giới vô cùng! Chậc chậc…
Harry ở một bên cười bồi:
- Chủ nhân sáng suốt, ta thấy, Brockman kia hoàn toàn ngu ngốc rồi, Ồ, không, hắn rất thông minh, phi thường thông minh, nhưng chủ nhân người quá thông minh, hơn nữa đủ làm cho một người thông minh như vậy…
- Được rồi, ngươi bớt vỗ mông ngựa đi!
Đỗ Trần phất tay nói:
- Biểu hiện của Andy không tệ. Đây đều là công lao của ngươi! Sẽ có trọng thưởng!
- Trời ơi, xin ngài cho phép Harry một lần nữa ca ngợi ngài, chủ nhân anh minh sáng suốt của ta! Ân điển của ngài đối với người hầu, thật sự là …
Harry vỗ mông ngựa như thuận miệng mà ra, không chút do dự.
Đỗ Trần lấy Chesini từ trong hoa sen ra, để Harry tiếp tục treo hắn lên giấu trong phòng lầu hai, cười mỉm nói:
Harry, ngươi nói xem muốn bồi dương một tên hỗn đản thành một người không quá xấu, dùng thủ đoạn gì là tốt nhất?
Hắn chỉ là thuận miệng mà hỏi, thật trong lòng đã có tính toán, chỉ bất quá mượn câu hỏi để xác nhận một chút. Nhưng Harry lại vui mừng không thể ngậm miệng lại được, lão thiên, chủ nhân còn hỏi ý kiến của ta, cái này nói lên điều gì? Cái này rõ ràng là Harry càng ngày càng được chủ nhân coi trọng rồi!
Trong lòng nhanh chóng nghĩ. Harry cười nịnh bợ:
- Chủ nhân, ngài nhất định có chủ ý của mình rồi. Harry chỉ có một đề nghị nho nhỏ, ngài xem …
Hắn hạ thấp giọng, nói ra cách suy nghĩ của mình.
- Ha ha ha!
Đỗ Trần không ngừng cười nó:
- Harry, quản gia của ta, làm một quản gia thật sự là quá ủy khuất ngươi rồi! Đề nghị của ngươi phi thường tốt, ta chính đang muốn làm như vậy, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!
Harry chạy như điên ra ngoài. Thân thể béo tròn run run rẩy rẩy.
Đỗ Trần phóng Dịch Cốt ra, dặn dò hắn vài câu. Sau đó để cho Dịch Cốt động chân tay lên người Chesini rồi trở về trong Liên Hoa.
Chỉ chốc lát sau, Harry từ dưới lầu mang đến những viên thuốc nhỏ. Một phần màu đỏ, một phần khác màu lục! Sau đó dùng nước lạnh hung hãn đánh thức Chesini.
- Francis, ngươi dám trói ta, mau thả ta ra! Ta sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi chờ đó …
Chesini tỉnh lại liền mắng chửi không ngớt, hai mắt phẫn nộ nhìn Đỗ Trần, dĩ nhiên ngay cả mình đã đổi
Phòng giam
cũng không ý thức đến.
- Tiểu sư đệ thân ái, ngươi thoải mái mắng chửi, tận tình mắng chửi đi. Bởi vì, ta nghĩ ngươi sau này có muốn mắng chửi ta cũng không có cơ hội nữa!
Đỗ Trần giơ tay phải lên, khẽ phất một cái.
- Tuân lệnh, chủ nhân!
Harry nhìn viên thuốc nhỏ trong tay mình, cầm lấy một viên màu lục, còn lại toàn bộ màu đỏ giao cho Đỗ Trần, hung hăng lao tới, muốn nhét vào miệng Chesini.
Chesini trong lòng biết đây nhất định không phải thứ tử tế gì. Hắn cắn chặt răng, thà chết cũng không mở miệng! Harry luống cuống tay chân, nhất thời không có biện pháp ép Chesini.
- Thật đáng chết!
Harry từ sau thắt lưng lấy ra khối bản nhân chuyên, thình lình đánh vào mông Chesini một cái.
- Ai nha!
Chesini kêu thất thanh, Harry nhanh chóng xoay người, lập tức ném viên thuốc vào trong miệng Chesini.
Ực, Chesini ngây người.
- Francis, ngươi cho ta ăn cái thứ quái quỷ gì vây? Ta nói cho ngươi biết, ta là vương tử! Phụ hoàng của ta dưới tay có trăm vạn đại quân, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ cho người chết chìm rồi! Mau đưa ta thuốc giải, nếu không…
Chesini cuồng vọng kêu to, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đã bị dọa đến trắng bệnh, con mắt nhìn thẳng vào viên thuốc màu đỏ trong tay Đỗ Trần không chớp mắt
- Thuốc giải? Thuốc giải cái gì?
Đỗ Trần rất
Mờ mịt
chỉ vào viên thuốc màu đỏ trong tay mình, hỏi:
- Người nói thứ này sao? Đây không phải là thuốc giải, ta cho ngươi ăn cũng không phải là thuốc độc, vậy cần giải dược làm gì?
- Không phải thuốc độc thì còn có thể là cái gì?
Chesini đương nhiên không tin! Tên Francis này trước mặt người ta một vẻ, sau lưng người lại thế khác, đồ hỗn đản trước sau không như một, còn có thể cho lão tử ăn linh đan diệu dược hay sao?
Đỗ Trần đi vòng quanh hắn hai vòng, chậm rãi nói:
- Không biết người có nghe qua việc Phillip phó viện trưởng mất tích hay không? Hắn là luyên kim thuật đại sư đệ nhất đương thời, dược phẩm của hắn… chậc chậc, quả thật có thể nói là thần kỳ vô cùng!
- Nghe rồi, ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?
- Ồ, vậy ngươi có nghe qua, sư huynh ta từng đi theo đã từng đi theo Phillip phó viện trưởng học tập luyện kim thuật hay chưa?
Đỗ Trần cười mỉm nói.
Chesini gật gật đầu, trong lòng tựa hồ hiểu được cái gì, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi nói ngươi vừa cho ta ăn mất, chính là thuốc độc Phillip chế luyện?
Thuốc độc của đương thế luyện kim đệ nhất nhân… trời ạ, vậy ngoài trừ bản thân Phillip đã mất tích, còn ai có thể chế luyện được giải dược? Chesini nhìn chòng chọc vào viên thuốc trong tay Đỗ Trần, càng thêm không chớp mắt!
Đỗ Trần vỗ vỗ khuôn mặt như ngọc khắc phấn mài của hắn, cười nói:
- Chesini thân ái, tiểu sư đệ của ta, sư huynh cho ngươi một kiến nghị…
Dừng một chút, Đỗ Trần nhìn sắc trời bên ngoài - tầm bảy tám giờ tối, trên bầu trời đấu thần đảo vừa mới lấp lánh tinh quang!
- Ừm, kiến nghị của ta là, ngươi mỗi ngày phải đi làm một việc thiện, ít nhất là một việc, bất luận lớn hay nhỏ, cứ làm là được! Kể từ bên nay bắt đầu!
- Thối lắm, lão tử là vương tử, muốn đi làm việc thiện gì chứ? Ta muốn làm đều là quốc gia đại sự!
Chesini chửi mắng luôn mồm, đột nhiên không nói nữa, sắc mặt xạm đen hỏi:
- Nếu như ta không làm sẽ có hậu quả gì? Ngươi sẽ không cho ta thuốc giải sao?
- Thuốc giải cái gì? Sư huynh ta nhắc lại một lần nữa, mới vừa rồi cho ngươi ăn không phải là độc dược, thật sự!
Đỗ Trần nói vô cùng chân thành. Nhún nhún vai nói:
- Về phần ngươi mỗi ngày không làm được ít nhất một việc thiện mà nói… ngươi cứ thử một lần đi, thử một lần sẽ biết, vậy đêm nay ngươi không làm việc thiện rồi!
Nói xong, hắn vặn một viên thuốc màu đỏ, hai ngón tay phát lực, nghiền nát thành phấn rắc trước mặt Chesini.
- Vốn, sư huynh thấy ngươi làm việc thiện rất khổ cực, còn muốn mỗi ngày cho ngươi một cục đường coi như là phần thưởng. Nếu hôm nay ngươi không làm việc thiện, vậy tốt thôi, hôm nay không cho ngươi đường nữa, lúc nào ngươi làm rồi, ta sẽ thưởng cho ngươi!
Chesini nhìn Đỗ Trần dùng chân xoa đi bột phấn, đột nhiên trong lòng hắn dường như trầm trọng trăm ngàn lần, trầm tới đáy cốc, giống như vừa mất đi thứ gì quan trọng nhất.
Bất quá Chesini vẫn cừng rắn như cũ cười nói:
- Ngươi chớ lừa gạt lão tử, ta sẽ không làm! Hừ. Ta muốn xem xem, ta không làm việc tốt sẽ có hậu quả thế nào! Ngươi dám làm gì lão tử?
Hắn nói rõ ràng là không đủ sức, nhưng quật cường không hề đáp ứng Đỗ Trần.
- Tốt thôi, không làm thì không làm. Ta lương thiện như vậy, như thế nào lại bức bách sư đệ của mình!
Đỗ Trần đêm tất cả nhưng viên thuốc màu đỏ vào trong tay áo, xoay người đi ra ngoài, chỉ lưu lại cho Chesini một câu thản nhiên:
- Nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, cứ lớn tiếng gọi sư huynh a! Phải rồi, tai của ta không thính lắm. Nhớ kêu lớn vào!
- Gọi cái rắm!
Chesini nếu không bị trói. Sợ rằng hận không thể lao tới
xin
của Đỗ Trần một miếng thịt!
Cửa nhà kho bị đóng lại, trong phòng tối om om, chỉ có ô thông gió truyền tới một chút tia sáng, Chesini đã nửa ngày rồi không có ăn cái gì, lại bị Đỗ Trần trăm cách
Chiêu đãi
… Sớm đã mệt mỏi tới đầu choáng mắt hoa, chỉ trong chốc lát gã bắt đầu mắt nhắm mắt mở, mơ mơ hồ hồ như đã ngủ…
Thứ gì đây? Lạnh như vậy!? Ái dà!
Chesini bị một trận đau đớn cùng cực đánh thức, chỉ cảm thấy trong bụng hình như có hơn trăm cây băng châm, đang không hề lưu tình kích thích ruột của hắn… tên tiểu tử này thật ra cũng quật cường, cắn răng chịu đựng không gọi Đỗ Trần.
Nhưng cơn đau nhưng càng ngày càng mãnh liệt, Chesini thậm chí hoài nghi, băng châm kia đã đâm xuyên qua ruột hắn, phá hủy cơ quan trong bụng.
Dần dần, băng châm kia tự hồ đối với ruột của Chesini không có hứng thú nữa, từ dạ dày đi tới gần rốn, lại tới đan điền… nó lại tiếp tục xuống dưới!
- Francis!!!.... Không, sư huynh, ta sai rồi, bây giờ ta sẽ đi làm việc thiện! Mau tới cứu ta! Cứu mạng a …
Chesini điên cuồng kêu to, tiếng sau cao hơn tiếng trước! Nhưng không thấy Francis tới! Tiểu tử này mặc dù chỉ có mười hai tuổi, nhưng hắn ăn uống chơi gái bài bạc không một cái gì không giỏi, thật sự tiểu hỗn đản a, hắn so với đứa nhỏ mười hai tuổi khác càng am hiểu một chuyện… nếu băng châm kia di động tới vị trí dưới rốn ba tấc, hắn, hắn đời này không được coi là nam nhân nữa!
Chesini cảm thấy băng châm tựa hồ cách vị trí dưới rốn ba tấc càng ngày càng gần, hắn cơ hồ hỏng mất, la lên khản cả giọng!
Két, Harry mỉm cười đẩy cửa tiến vào:
- Chesini thiếu gia, ngài thế này là làm sao vậy, không thoải mái sao?
- Mau đi tìm Francis tới thả ta ra, không, ngươi mau cho ta thuốc giải, ta cho ngươi tiền, ngươi chẳng phải là Tuyết Bỉ nhân sao? Ngươi thích nhất tiền! Mau lên!
Chesini lớn tiếng nói.
- Ngài đang nói cái gì? Ngài muốn làm ta phản bội Francis chủ nhân sao? Ta nên làm gì bây giờ, ngài đoán ta sẽ làm gì bây giờ?
Harry cười mỉm đi tới, hắn cười rất
ôn hòa
nhưng Chesini không hiểu vì sao lại cảm thấy một trận sợ hãi, sau đó hắn thấy Tuyết Bỉ nhân dữ tợn giơ lên khối bản nhân chuyên, rồi giáng xuống lại giáng xuống
Hôn
lên cái mông nhỏ của mình!
Chesini cơ hồ hỏng mất rồi, mông bị đau vẫn là việc thứ yếu, vấn đề là không ngờ rằng một tên Tuyết Bỉ nhân ti tiện đang dày xéo mình, đây là một sự sỉ nhục lớn lao, Chesini lại một lần nữa gào khản cả giọng:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Francis sư huynh mau tới cứu ta, ta nguyện ý đi làm việc thiện!…
- Tiểu sư đệ thân ái, bây giờ muốn đi làm việc thiện sao?
Francis cũng đã đi đến.
Chesini cuống quít gật đầu, rống lên:
- Ta dám không đi sao? Lão tử không thể bị Tuyết Bỉ nhân đánh, ta còn muốn làm nam nhân… sư huynh, cầu xin ngươi! Đừng để hắn đánh vào đó nữa!
Hắn rốt cục đã nhũn mình phục tùng rồi…
Đỗ Trần động lòng trắc ẩn nhìn hắn một cái, cởi giây thừng, cười nói:
- Bây giờ là mười một giờ đêm, mười hai giờ sáng, là khoảng thời gian tối nhất ngày, thân thể của ngươi sẽ …a a, còn có một giờ, mau đi làm việc thiện đi!
Chesini vừa mới vài bước, đã ngẩn người dừng lại.
Đỗ Trần thở dài nói:
- Ngu xuẩn, làm việc thiện cũng không biết! Nhớ kỹ, con đường thứ tư của bến tàu là khu những người ăn mày ban đêm ở lại, ngươi mau chạy tới, cho bọn họ chút tiền gì đó!
Hắn phất phất tay:
- Đừng có làm bộ nhé, nếu không… Đúng rồi, sư huynh nói rõ trước, ngươi tốt nhất bỏ thói quen ăn uống chơi gái đánh bạc, không như thế, không cần ta nói nữa chứ? Ha ha!
Thân thể gày gò của Chesini dừng lại:
- Fran… sư huynh, ta nhớ kỹ rồi! Người thật sự rất
chiều cố
Sư đệ a!
Vội vàng chạy đi làm việc thiện. Harry cười hì hì tiến lại:
- Chủ nhân, tiểu tử này bị trí tuệ vĩ đại của người trêu đùa trong lòng bàn tay rồi.
Đỗ Trần cũng mỉm cười, thuận tay từ lấy từ trong tay áo ra mấy viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ, cũng chẳng thèm nhìn màu, tiện tay cho một viên vào miệng… thứ này thật ra là đồ ăn vặt của Bối Bối! Chân chính tạo thành biến hóa trong cơ thể Chesini, chính là lời nguyền thương tổn của Dịch Cốt.
Harry cùng Đỗ Trần cười cười, lại kinh ngạc nói:
- Chủ nhân, ngài nếu muốn bắt Chesini làm việc tốt, tại sao không cho tiểu thư trực tiếp khế ước với hắn? Như vậy hắn không dám vi phạm mệnh lệnh, mà tương lai ngài có thể không chế Nanotimor đế…
Harry còn chưa nói xong.
Đỗ Trần khinh khỉnh đảo mắt:
- Tiểu tử này thân phận đắc thù, hơn nữa lão hỗn đản cha hắn, cũng là quốc vương của cường quốc hàng đầu Yaqin! Bây giờ chúng ta chỉ có thể làm một chút không thể lưu lại chứng cớ, tinh thần khế ước? Thứ đó rất dễ lưu lại chứng cớ… mẹ nó!
Đỗ Trần đột nhiên nhớ tới Helen, nha đầu kia nếu không lầm lẫn trong tinh thần bí pháp, Anne cũng sẽ không dây dưa với mình a!
Harry cười ngượng ngùng:
- Vậy chủ nhân người nói xem, trên đời này đúng thật sự có thể có loại thuốc đạt tới hiệu quả đó hay không? Mỗi ngày rạng sáng không ăn giải dược, sẽ không làm được nam nhân?
- Nếu là thật sự có loại thuốc như thế, ta còn phí sức xuất động Dịch Cốt sao?
Đỗ Trần lại khinh khỉnh đảo mắt, thầm nghĩ, thuốc thì lão tử không biết, nhưng công pháp cùng loại thì biết một hai cái, một cái là quỳ hoa (bảo điển), một cái là Liên Hoa…
Harry chợt gật đầu, trong lòng hắn thầm nghĩ, vấn đề này ta cũng đã nghĩ đến đáp án, nhưng cần phải có lúc làm cho mình biểu hiện ngu xuẩn một chút, để làm nổi bật và tăng thêm trí tuệ của chủ nhân.
Dựa trên cách nghĩ này, Harry lại hỏi:
- Vậy nếu Chesini len lén đi tìm người kiểm tra thân thể? Thân thể hắn một chút vấn đề cũng không có a! Vạn nhất hắn muốn tìm nữ nhân thí nghiệm một lần?
- Hắn đương nhiên có thể kiếm người kiểm tra thân thể, cũng sẽ kiếm tra ra kết luận không có cái gì, thậm chí hắn có thể tìm tới bến tàu tìm nữ nhân thí nghiệm một lần, nhưng loại việc này, chỉ cần có vạn nhất khả năng, đừng nói thằng nhóc như Chesini, cho dù là người trưởng thành giảo hoạt cũng sẽ tin mười phần, dưới sự uy hiếp của ta, hắn sẽ không dám kiếm người kiểm tra, càng không dám tìm nữ nhân đi thí… Đáng chết!
Đỗ Trần đang nói nói, đột nhiên ý thức được một vấn đề, Chesini và mình rất giống nhau, cho nên mình đột phá ý tưởng đặc biệt, dùng cớ không làm được nam nhân này lừa gạt Chesini, làm cho hắn thể nghiệm một chút sự thống khổ của chính mình! Nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn đang bị lừa tạt! Chesini căn bản không có hạn chế không thể gần nữ sắc.
Nếu vậy,
Bồ Đào
có đúng hay không cũng có thể là trêu đùa lão tử a?
Đỗ Trần toàn thân lạnh cứng, trái lo phải nghĩ, đột nhiên phát ra một câu:
- Bồ Đào, ngươi ác lắm!
Loại việc này, sợ rằng dù Đỗ Trần 99% tin rằng Bồ Đào trêu đùa hắn, nhưng cũng có một phần vạn khả năng, hắn cũng không dám đi thử nghiệm! Bởi vì một khi một phần vạn kia có thể xảy ra, hậu quả sẽ là phi thường phi thường kinh khủng…