Chương 217: Ý Niệm Đột Nhiên Nảy Sinh
-
Liên Hoa Bảo Giám
- Du Tạc Bao Tử
- 2178 chữ
- 2020-05-09 08:26:35
Số từ: 2173
Nguồn: tangthuvien.com
Giữa hải dương, bọn người Đỗ Trần giống như những mũi tên dài, cực nhanh rẽ nước mà đi, bên người, Đỗ Trần dụng đấu khí đề cao tốc độ, mà Goethe cùng Hawkin lại đi đầu tiên. Phía sau bọn họ, năm trăm cận vệ của Hawkin cũng chỉ có thể thấy được mấy cái bóng, về phần đại quân hải tộc lập tức bỏ xuống trang bị nặng, cùng đã rơi lại phía sau không thấy đâu nữa.
Một mặt chạy, Đỗ Trần một mặt từ trong miệng Goethe biết được quân đội của hắn tại sao lại ở chỗ này, mà Hawkin cũng hiểu được tại sao phụ cận vốn hẳn chỉ có tám ngàn quân, đột nhiên lại thành một chi quân đoàn tinh duệ.
Nguyên lai là sắp tới ngày 3 tháng 3, hàng năm ngày 3 tháng 3, Thiên Vương sơn đấu khí tụ, đỉnh núi hướng bầu trời phóng ra đấu khí năm màu, uy thế bức người, mà trong hải dương dưới chân núi cũng không phải gió êm biển lặng. Hàng năm ngày 3 tháng 3, trước một tháng khi đấu khi tụ, trong vùng biển sâu quanh Thiên Vương sơn cùng sườn núi sẽ đồng dạng phát sinh ra dị biến giống nhau, mà dị biến này mang tới tai hại tự nhiên rất lớn cho hải tộc.
Goethe lần này mang theo cự hình chiến tranh thánh khí cùng quân đoàn tinh nhuệ tới đây, là dự phòng Thiên Vương sơn gây ra tai họa! Không tưởng rằng, hắn xảo hợp gặp phải Hawkin cùng Đỗ Trần đang tranh đấu.
Trong đoàn người ngoại trừ Đỗ Trần đều là cao cấp đấu thần tám cửu cấp, tốc độ nhanh vô cùng, mà Liên Hoa của Đỗ Trần tương đối chậm, nhưng có Dịch Cốt ở một bên hiệp trợ, cũng miễn cưỡng có thể đuổi kịp bọn họ.
Rất nhanh, bọn người Đỗ Trần đã cách Thiên Vương sơn chỉ còn vài dặm.
Goethe vung tay lên, giơ lên trường đao, liếc mắt nhìn Dịch Cốt, kêu lên:
- Ta đánh trận đầu.
Hắn giương đao muốn xông lên.
Tiểu tử ngốc! Đỗ Trần vội quát bảo Goethe ngưng lại, chánh sắc nói:
- Chúng ta cố nhiên phải cứu ra hài tử của Garcia, nhưng tuyệt không thể làm tùy tiện! Điện hạ, không có biện pháp thanh tra động tĩnh trên Thiên Vương sơn sao?
Goethe cười, thầm nói, ta cầm binh nhiều năm, chẳng lẽ không biết trước khi giết địch phải tra ra chi tiết của đối thủ, nhưng… miện hạ Brook không phải ở chỗ này sao? Ta phải nhân cơ hội này biểu hiện một chút...
Đỗ Trần nhìn ra ý tứ của tiểu tử này, trong lòng không nhịn được cười thầm. Tiểu tử này, ngươi nói hắn ngốc, nhưng trình độ chỉ huy binh lính, thì thi thoảng có thể triển lộ ra một chút thông minh nhỏ, nhưng sao lại thấy một cao thủ giống một hài tử vậy?
Trong khi Đỗ Trần tự hỏi, Goethe đã từ túi bên hông lấy ra một tiềm vọng kính, hai tay đưa lên truớc mặt Dịch Cốt, nhưng Dịch Cốt sau khi cầm lấy lại đưa cho Đỗ Trần.
Tiềm vọng kính vào tay, Đỗ Trần nhướng mày, đột nhiên lại nhếch miệng cười, giao tiềm vọng kính cho Hawkin:
- Các hạ, xin ngài xem, còn nhớ kỹ vừa rồi tóc vàng mắt xanh chứ, ngực ôm trẻ nhỏ, bên người có cửu cấp cao thủ. Bây giờ, trên Thiên Vương sơn có một người như vậy.
Hawkin qua tiềm vọng kính nhìn lại, nhất thời hừ một tiếng.
Giờ phút này, bóng đêm mông lung, bóng người trên Thiên Vương sơn chớp lên, có vẻ cực kỳ qủy dị, mặc dù người không nhiều, chỉ có hai mươi mấy người, nhưng bước đi bọn hắn lại thoăn thoắt, vóc người cường tráng, vừa nhìn liền biết là cao thủ! Mà trên đỉnh núi, tóc vàng, mắt xanh, áo trắng, Brockman ngực ôm ấu nhi đứng đón gió, khí độ cao nhã bất phàm, thật sự là hợp với thân phận thần tứ ba tước của hắn! Mà Trừu Cân đứng bên người Brockman, đang lãnh nhãn bàng quan nhìn hai mươi mấy người đang vận chuyển hai cái rương lớn.
Tiểu hài tử trong lòng Brockman giờ đã tỉnh ngủ, đang ôm một cái hộp nhỏ chơi.
Ba ba
nó kêu gọi Brockman, khiến cho thần tứ bá tước trên mặt khóc cười không được, chỉ có thể lên tiếng hàm hồ, oán giận Trừu Cân:
- Này, xử lý thế nào đây?
Trừu Cân muốn cười nhưng không cười, do dự một chút, hắn nói:
- Thú Seattle nhỏ sau khi sinh mặc dù có thần trí nhất định, nhưng dù sao còn kém dị thú trưởng thành, cho nên,... nó thấy đại nhân ngài, nên coi ngài là ba ba.
Brockman cười, đáng tiếc, hắn còn không biết, Đỗ Trần ngày đó thu tiểu Bối Bối làm dưỡng nữ cũng cùng loại tình huống...
Trừu Cân lại nói:
- Đại nhân, như vậy cũng tốt, con thú Seattle này nếu đã nhận ngài là cha nó, vậy tương lai trưởng thành nó nhất định sẽ nhất tâm phục vụ nguyên soái cùng đại nhân Phillip.
Brockman lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Điều này... quên đi, nó có thể kêu là Hohmann.
- Hohmann, Hohmann.
Tiểu tử kia kêu lên tên mình, mở đôi mắt to, nhìn Brockman cười cười, sau đó lại vỗ vỗ tiểu hộp trong tay - hộp thánh khí mà Đỗ Trần
Đưa cho
Brockman, bên trong còn có Thú Hoàng Tỷ.
- Ba ba, hộp, không nên chơi! Bên trong có đồ xấu.
Hohmann mặc dù mới sinh, nhưng đã có bộ phận bản năng thiên phú của thú Seattle.
Brockman sửng sốt, nhìn chăm chú vào hộp thánh khí một chút, nhưng không phát hiện cái gì, hộp là hộp, mặt trên có rất nhiều lỗ nhỏ, nhưng không có một cái khóa chính xác.
Xa xa, Hawkin thu hồi viễn vọng kính, thâp giọng nói:
- Thực lực của người mặt trắng bệch kia thật sự rất mạnh, cùng Goethe điện hạ không phân cao thấp, nhưng cao thủ đứng bêng người hắn như là không có, ta nhìn không thấu thực lực chính thức của hắn!
Tự hỏi chốc lát, hắn lại bổ sung:
- Mặt khắc hơn hai mươi người vận tống rương cũng không phải kém, bất quá, chỉ cần cận đệ đội của điện hạ Goethe đến, chúng ta có thể tiêu diệt bọn họ.
Nhớ lại tình hình trên Thiên Vương sơn mới thấy, Đỗ Trần vuốt mũi nói:
- Ha ha, người nọ ta thật ra đã gặp qua vài lần, hắn gọi là Brockman, là học giả bái phỏng học viện! Hắn trong đêm đi tới Thiên Vương sơn, chỉ sợ là có đại hành động gì! Bất quá mục tiêu của chúng ta là hài tử của Garcia, về phần xuống tay thế nào, ta thật ra có một đề nghị...
- Goethe vương tử, Hawkin các hạ, thánh khí của ta hai vị đã thấy, hẳn là coi như có chút kỳ dị! Cho nên, ta đề nghị chờ khi cận vệ đội tới, các ngươi hai vị cùng cận vệ đội công kích chính diện Thiên Vương sơn, mà ta cùng Brook, ẩn thân trong thánh khí, âm thầm đoạt lại hài tử của Garcia, cụ thể là...
Điều kiện tiên quyết là đoạt lại ấu nhân của thú Seattle, Đỗ Trần còn có một chút tư tâm - hắn không muốn cùng Brockman chính diện giao phong, như vậy, vạn nhất Brockman không chết, lộ ra chuyện Francis ngăn trở kế hoạch của tổ chức kia, vậy sợ rằng sẽ lọt vào sự trả thù mãnh liệt.
Có thể tránh sau lưng thao khống, không thể chính diện hiện thân giao phong, đây là tôn chỉ của Đỗ Trần.
Goethe đồng ý ý kiến của Đỗ Trần, Dịch Cốt không nói, Hawkin cũng chỉ có thể gật đầu.
Không lâu sau, năm trăm cận vệ đội của Goethe chạy tới, loại bỏ những ngư tộc không tiện chiến đấu trên đất liền, còn lại khoảng ba trăm chiến sĩ tinh duệ. Đỗ Trần cước đạp Liên Hoa, tay trái chế trụ thủy minh thuẫn vung lên, quát:
- Bắt đầu.
Thiên Vương sơn, Brockman kinh ngạc nói:
- Đừng ngủ, hộp này có gì cổ quái? Ngươi có thể nói rõ ràng một chút không?
Tiểu tử kia dù sao mới sinh không lâu, sao có thể tổ chức được ngôn ngữ để giải thích, nó suy nghĩ một lúc, đột nhiên kêu lớn:
- Ba ba, người xấu đến, thiệt nhiều thiệt nhiều người xấu.
Tiểu Tyre thú tự nhiên cảm giác được, đương nhiên so với tinh thần dò xét của tiểu Bối Bối còn kinh khủng hơn ba phần.
Mà đây cũng là nguyên nhân để trở thành mục tiêu quan trọng trong kế hoạch
Đoạt mục
của tổ chức thần bí kia.
- Chuẩn bị nghênh chiến.
Brockman hét lớn, một tay ôm hài tử, một tay nhẹ nhàng run lên, trên tay quang hoa hiện ra, chỉ sáo hiện ra bao lấy năm ngón tay dài.
Nhìn lại dưới chân núi, Hawkin không thẹn là thú nhân hùng dũng, lao lên khỏi mặt nước trước tiên, ầm ầm lao đến. Goethe theo sát sau, tinh tuyển những hải tộc chiến sĩ am hiểu lục chiến đi theo.
- Là hải tộc?
Brockman đánh mắt với Trừu Cân.
Trừu Cân trước tiên lăng không lao lên, quát với hai mười mấy người đang chuyển rương:
- Chư vị, các người thuộc chiến khu Yaquin, không do ta thống xuất, nhưng trong giờ phút nguy cấp này, chúng ta ở chỗ này chờ người của tổ chức tới tiếp ứng, cho nên, từ nay về sau, Brockman thất vĩ đại nhân tiếp quản quyền chỉ huy đối với các ngươi.
Có người thả rương xuống quát:
- Tuân mệnh, nhưng chúng ta cũng có nhiệm vụ của chúng ta, đại nhân phải cam đoan, đêm nay bất luận thế nào, cũng phải giao hai cái rương này cho nguyên soái.
- Tốt, ta hứa.
Brockman nhìn quân đội hải tộc ở xa xa đang lao lên, hô lớn:
- Chư vị dũng sĩ hải tộc, chúng ta bất quá là qua đường... đáng chết, Trừu Cân, giết cho ta.
Hawkin trùng lên núi, căn bản không đáp lời, trực tiếp bắt đầu động thủ giết người, điều này khiến Brockman biết đêm nay đã không có đường sống trở về, lập tức hạ lệnh cho Trừu Cân đi theo, hắn ôm chặt Hohmann, ánh mắt nhìn ngoài khơi.
Đáng chết, hải tộc sao lại đánh lén chúng ta? Tổ chức cho tới giờ không đắc tội với hải tộc.
Brockman muốn tìm ra đáp án, nhưng không ai nói cho hắn, cắn răng, hắn ôm hài tử ra tay, giết vào giữa đoàn.
Xa xa, Đỗ Trần cười dài nhìn chiến trường, đột nhiên cười nói:
- Goethe tiểu tử này còn không có quá ngốc, biết dùng danh nghĩa hải tộc công kích Brockman, như vậy, Brockman tuyệt đối không nghĩ tới mục tiêu của chúng ta là hài tử trong lòng hắn, cũng sẽ không dùng hài tử uy hiếp chúng ta! A, hơn nữa trình độ chỉ huy chiến đấu của hắn thật sự tốt! Brook, ngươi có đúng là có lo lắng chút gì, thu hạ đồ đệ này?
Dịch Cốt chẳng biết suy nghĩ cái gì, chần chờ nửa ngày, mới
A
một tiếng ý thức được hắn đã không trả lời vấn đề của thiếu gia. Hắn nói:
- Thiếu gia, pháp điển của giáo hội quy định, bí pháp của bốn vị thánh đồ chúng ta đều là tương truyền, tuyệt không tiết lộ ra ngoài! Tiềm chất cùng năng lực của Goethe đích xác tốt, nhưng muốn thu làm đồ đệ, trừ phi...
Dừng một chút, Dịch Cốt nói:
- Trừ phi hắn gia nhập thánh giáo, nhưng với thân phận vương tử hải tộc của hắn, điều này rất không có khả năng.
Nói xong, Dịch Cốt nhìn Thiên Vương sơn, lại lâm vào trầm tư.
Đỗ Trần bĩu môi, trong lòng thầm mắng, nhiều quy củ như vậy ư? Bất quá, bây giờ ta là sứ giả hàng đầu của Da Tát giáo, tự nhiên không thể mạnh mẽ lệnh cho Dịch Cốt... chờ chút.
Để cho Goethe gia nhập Da Tát giáo hội ư? Hay là....
Đỗ Trần chậm rãi cúi đầu, vuốt cái mũi suy tư, một ý niệm nảy sinh trong đầu, đáy lòng hắn không cách nào áp chế....
- Đáng chết, ta sao lại không nghĩ ra! Đây là một việc đại thiện a.