Chương 369: Ngũ Nguyên Lực
-
Liên Hoa Bảo Giám
- Du Tạc Bao Tử
- 3192 chữ
- 2020-05-09 08:27:40
Số từ: 3187
Nguồn: tangthuvien.com
Phạt tội chi thành, nơi Tử Huyết Nhân lưu đày tội nhân!
Đầy trời tro bụi hôi mông mông, nơi đây không có mặt trời, không có ánh trăng, thậm chí không có gió, không có mây, không có mưa rơi phiêu tuyết, tiếng sấm ánh chớp… một chút thời tiết đều không có, thế giới này phảng phất như từ xưa tới nay vẫn chỉ là bộ dáng rách nát này khiến kẻ khác tuyệt vọng.
Đầy trời chỉ có bụi đất màu đen rơi xuống, trên một góc hoang nguyên màu đen, có vài người đang nằm ở giữa đống bùn.
- Phạch!!!
Steven vỗ vỗ bùn đất bên người, điềm tĩnh mở con mắt mê mang, thấy hoàn cảnh trước mắt lập tức cảm khái than thở:
- Sa thổ quá nặng, cùng sơn nước độc không dưỡng được mỹ nhân a!
Thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Steven thấy Đỗ Trần trong hôn mê một tay gắt gao nắm chặt tay mình, tay kia lại ôm một người xinh đẹp tuyệt trần, trông như tiểu mỹ nhân trong tác phẩm nghệ thuật, lắc đầu hoảng não lại cảm thán:
- Có mỹ nhân, dù ở rừng sâu nước độc cũng là thiên đường!
Hắn gạt tay thoát ra khỏi Đỗ Trần, để lại đệ đệ cùng Tuyết Cơ, chăm chú nhìn một nam một nữ đang ở tư thế cực kỳ thân mật:
- Hắc hắc!
Bên tay Đỗ Trần là cái hạt cây lạ, bên người có hoa văn Liên Hoa, còn có Thấm Thủy Hồ tiểu vật phẩm tùy thân của Tuyết Cơ rơi xuống... Steve phảng phất cũng không cảm thấy đau đớn, con mắt chỉ nhìn chằm chằm một đại vấn đề...
- Tam đệ, ngươi hỗn đản!
Steven đột nhiên mắng, chỉ vào Đỗ Trần giơ chân cả giận nói:
- Mỹ nhân ở cùng, hơn nữa ngươi xem… xem bộ dáng bây giờ của các ngươi, đã chứng tỏ là ngươi anh hùng cứu mỹ nhân! Lão thiên a, lưu manh xã đoàn đoàn trưởng thành St. John sao lại có đệ đệ ngốc như vậy? Tình huống loại này, ngươi hẳn là vừa ôm vừa hôn, sau đó làm cho vị mỹ nhân này tỉnh lại...
Hắn học bộ dáng thẹn thùng của mỹ nhân:
- Oh, sao trong miệng ta thế nào lại có hơn một cái lưỡi? Trời ạ, chẳng lẽ là lúc cứu ta ân nhân đã không cẩn thận... hay là cố ý? Làm sao bây giờ nha?
Steven hận không kìm giữ được, hắn tức giận hung hăng đến đá Đỗ Trần hai cước.
Nhưng chính là hai cước này, làm cho Đỗ Trần u u tỉnh lại, mở mắt ra.
- Lão Thiên!
Hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ ở ngay bên miệng hắn, khoảng cách giữa khóe miệng tới gương mặt cũng chỉ có hé ra đôi chút, tình trạng này, mọi người thông thường vẫn gọi nó là hôn má!
Đỗ Trần vội buông tay đứng lên, trong lòng nói, chuyện này không xem như gần nữ sắc sao?
- Lão Tam tỉnh rồi sao?
Steven tiếu mị vỗ vai Đỗ Trần.
- Đại ca?
Đỗ Trần sửng sốt, kinh hãi mà vui vẻ nói:
- Người khôi phục sao? Chờ một chút, đệ còn mang theo mặt nạ, đại ca sao có thể nhận ra ta?
Steven hoa hoa hai tay:
- Mặt nạ này của ngươi là ta tự tay làm, sao ta không nhận biết?
Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn chằm chằm đại ca, ngốc trệ nói không ra lời.
Steven hé miệng cười, đến bên nhặt hạt cây:
- Tiểu đồ vật này vừa rồi bộc phát ra lực lượng cường đại, giúp ta khôi phục thần trí và thực lực! Cáp!
Hắn cất tiếng cười dài:
- Steven chính là Bác Bì. Bác Bì chính là Steven, chuyện này có gì khác nhau đâu? Đệ đệ của ta, người do ta thủ hộ vẫn cứ là Francis!
Đỗ Trần ngốc trệ, đột nhiên cũng nở nụ cười lớn. Huynh đệ hai người hung hăng va ngực vào nhau, tại nơi hoang nguyên xa lạ có hai người điên đang cuồng tiếu!
Đột nhiên, ánh đao hắc hồng trong tay Steven chợt lóe, nhắm hướng cổ họng Đỗ Trần phóng tới.
Đỗ Trần hai ngón tay nhẹ nhàng bắt đao Bác Bì, cười nói:
- Đại ca còn giữ bộ quyền sáo này sao?
- Không sai! Thập cấp đỉnh phong, ngươi tay không không cần thánh khí cũng có thực lực bằng Ziege! Nếu phối hợp với thánh khí của ngươi, đủ sức bình thủ cùng ta!
Hai người lại nở nụ cười lớn, một cỗ nồng đậm tình huynh đệ tràn ngập trong lòng.
-------------------
Sau khi cười, hai người không hề cố kỵ ngồi giữa đám bùn, Đỗ Trần hỏi:
- Đại ca có hiểu được chuyện gì đã xảy ra không? Đây là nơi nào? Hạt cây này là cái giống gì vậy?
Bác Bì (Steven) ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có trời mới biết được cái hạt cây này đưa chúng ta tới nơi đâu. Bất quá cái hạt cây này vừa rồi bị ngươi làm sợ phải điên cuồng chạy trốn, bộc phát ra toàn bộ lực lượng, mà lực lượng này cùng ta thủy nhũ giao dung, thân mật vô gian, làm cho ta hiểu thấu được nó từng chi tiết… nó hẳn là hạt cây sinh mệnh trong truyền thuyết!
- Hạt cây sinh mệnh?
- Đúng vậy, một trong thiên hạ ngũ nguyên lực, hạt giống cây sinh mệnh!
- Thiên hạ ngũ nguyên lực?
Đỗ Trần cau mày:
- Trước kia hình như có rất nhiều chuyện đại ca không nói cho ta biết!
Steven nhún vai:
- Đừng trách ta, ý tứ của Green chính là ngươi có bao nhiêu năng lực, thì biết bấy nhiêu chuyện. Bây giờ ngươi có tư cách nghe hết thảy mọi chuyện từ ta...
Hắn quấy bùn, nhìn bầu trời nói:
- Thiên hạ có năm kiện thánh khí, nghe nói là do năm đại nguyên tố thần hóa thân, đại biểu cho lực lượng cực nguyên sơ trong trời đất! Một trong số đó chính là sinh mệnh thụ!
Đỗ Trần nghiêm nghị cả kinh:
- Chẳng lẽ Sinh Mệnh mê cung quả nhiên là bên trong một cây đại thụ?
Cây này cũng quá lớn đi! Hạch tâm của cả thế giới đương nhiên là một thân cây? Đỗ Trần trong lòng chấn động mãnh liệt chưa từng có!
Steve gật đầu:
- Sinh mệnh thụ đại biểu cho lực lượng thực vật hệ, nó mang sinh mệnh lực và cả vong linh lực, mà lực lượng của cái mầm mống này chính là đến từ sinh mệnh thụ, vừa rồi chính là lực lượng này đã giúp ta khôi phục thần trí! Tác dụng giống như là Green trong Sinh Mệnh mê cung đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, đem quá khứ hết thảy đều nói cho ngươi, nhưng bởi hạt cây sinh mệnh càng chạy trối chết thì lực lượng bùng nổ càng mạnh, nên ta được chữa khỏi hoàn toàn!
Đỗ Trần hào khí kích động, Bác Bì ký ức hay là đại ca đều hoàn toàn bình phục, hơn nữa trong thiên hạ ngoại trừ Margaret Thấm Thủy Hồ, hang ổ của Bowness ra, lại có chỗ nào mình không tới được?
Steve lại nói:
- Bốn kiện thánh khí khác, phân ra là: Đại biểu cho thổ tinh hoa của đất – vật này không rõ hạ lạc ở nơi nào! Đại biểu cho hỏa là Dung Hỏa Chi Tâm - cũng chính là thứ mà Margaret dùng để biến ngươi cùng Arthur thành ngu ngốc... Ngươi thử nghĩ một chút coi, đột nhiên có người phá giải được thương tổn do thiên hạ ngũ nguyên lực gây ra, lại cải biến ngươi thành thiên tài, Margaret lão yêu bà kia không điên mới là lạ đấy!
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Đỗ Trần không nhịn được hỏi:
- Đại biểu cho thủy và kim chúc lực lượng là gì?
Bác Bì thần bí cười:
- Đại biểu cho thủy nguyên lực thánh khí, có một phần nhỏ ở ngay trên cổ ngươi!
Đỗ Trần sửng sốt, nhìn thoáng qua chiếc vòng trên cổ mình, bật cười nói:
- Nguyên lai là thánh vật của Da Tát thánh giáo, Bi Minh Chi Lệ!
Steve gật đầu nói:
- Nước quá vô thường, Bi Minh Chi Lệ từng huyễn hóa thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, chiếc vòng trên cổ ngươi, chính là
Lệ thủy
chảy ra sau khi Bi Minh kiếm giết người!
Hắn thản nhiên thở dài:
- Năm đó Tuyết Ny khuyên ngươi học kiếm mục đích chính là để ngươi nếu có cơ hội sẽ tìm lại được Bi Minh Chi Lệ!
Nhắc tới Tuyết Ny, Steven trong mắt hiện lên một tia cảm giác khó hiểu, nhưng rất nhanh vượt qua và nói tiếp:
- Về phần đứng đầu ngũ đại nguyên lực, kiện thánh khí đại biểu kim chúc hệ, ta cam đoan khi ngươi nghe được tên nó nhất định sẽ cảm thấy hứng thú phi thường...
Như đã tới đỉnh điểm kích động, Steven lớn tiếng rống lên:
- Thánh Khí Lô! (Lò luyện thánh khí)
Đỗ Trần vội đứng lên:
- Chẳng lẽ...
Steven cười quái dị nói:
- Chính xác có một loại thuyết pháp, tất cả thánh khí trong thiên hạ, đều là đến từ Thánh Khí Lô, mà thiên hạ ngũ đại nguyên lực thánh khí phối hợp, chính là phương pháp chế tạo thánh khí!
Đỗ Trần nghiêm nghị cả kinh nói:
- Vậy năm đó truyền thuyết về tinh lệ của Charleman - hắn từ trên cây ở hậu viện lấy xuống tinh lệ... nhưng thật ra là Thánh Khí Lô chế tạo xuất thánh khí tinh lệ, sau đó sinh mệnh thụ thông qua cành lá của nó đem tinh lệ tống cho Charleman?
Steven nhún vai.
- Ai biết được? Đây cũng chỉ là một trong cả trăm ngàn truyền thuyết về khởi nguồn thánh khí, bất quá biết chuyện chỉ có loanh quanh mấy người mà thôi!
Đỗ Trần lắc đầu:
- Thánh Khí Lô vật này nhất định là hạ lạc ở nơi nào không rõ, nếu không chỉ dựa vào truyền thuyết về tinh lệ kia, nó cũng đủ để khiến chủ nhân chịu đại họa diệt môn rồi!
Huynh đệ hai người lại trao đổi rất nhiều chuyện, nhắc tới Benz thân tử trong mê cung, Steven buồn bã thở dài.
Bùn đất trên người Đỗ Trần đã khô, huynh đệ hai người quần áo đều bị đốt thủng cả ngàn lỗ khi hãm thân trong hỏa nhãn, chỉ có quần áo trên người Tuyết Cơ được Đỗ Trần dùng băng trụ bảo vệ nên gần như hoàn hảo. Steven dứt khoát cởi quần áo, chỉ để lại một cái đoản khố trong người:
- Ta với ngươi đều biết, chúng ta nên nghĩ cách về nhà như thế nào! Đừng hy vọng vào cái hạt cây này, lực lượng của nó đã hao hết, giờ lại lâm vào giấc ngủ dài, dám chắc không giúp được chúng ta!
Đỗ Trần thử dụng thần niệm gọi Đỗ Tư, thần niệm mặc dù liên thông, nhưng Đỗ Tư chỉ có thể mơ hồ cảm giác được khoảng cách giữa hắn cùng với Đỗ Trần phi thường xa xôi, căn bản không cách nào trợ giúp Đỗ Trần về nhà! Mở mắt nhìn quanh, mọi nơi lộ vẻ tro bụi hoang nguyên, không thấy người ở, thậm chí nhìn không thấy một chút dấu hiệu sự sống. Sinh linh còn sống bên người hai huynh đệ duy nhất chỉ có Tuyết Cơ đang hôn mê!
- Constantine đâu? Thanh Biều thú đâu?
Đỗ Trần chỉ có hai tay, khi hỏa nhãn chấn động, cũng chỉ có thể nắm được hai người quan tâm nhất. Phản nghịch cự long và Thanh Biều thú đi nơi nào có quỷ mới biết được, có thể rơi vào Sinh Mệnh mê cung, có thể cũng đi tới địa phương quỷ quái đáng chết này!
Kiểm tra một phen, Đỗ Trần bên người chỉ còn lại có hai món đồ - một là cái hạt cây kia, còn lại chính là một cái khóa nhỏ, cũng bởi thói quen nghề nghiệp mà đồ vật sau khi khai mở được hắn cho vào một cái túi công cụ tùy thân đeo bên người. Đây cũng chính là bí tỏa trên người phản nghịch cự long! Túi công cụ kiêm đai lưng, Đến giờ đai lưng vẫn hoàn hảo, nên tiểu tỏa được bảo vệ tốt ở hông, may mắn thoát nạn!
Đỗ Trần nhặt hạt cây cùng cái khóa, ngón tay tùy ý chọn đại một hướng:
- Đã đến đây rồi, hy vọng vận mệnh nữ thần tốt bụng giúp chúng ta gặp được một người sống!
Steven đột nhiên nói:
- Chờ một chút!
Tay hắn chỉ Tuyết Cơ:
- Nha đầu kia ngươi mặc kệ sao?
Đỗ Trần nhíu mày, đúng vậy, Tuyết Cơ này xử lý như thế nào đây? Bây giờ đã thoát ra khỏi Sinh Mệnh mê cung, tiểu yêu bà này đã thành vô dụng, nhưng nàng dù sao đã từng giúp mình rất nhiều việc, cứ như vậy bỏ nàng trong hoang nguyên thật sự tồi tệ! Nhưng Tuyết Cơ lại là đệ tử Thấm Thủy Hồ, là cừu nhân a! Hai đường quyết định đều khó!
Đỗ Trần thở dài:
- Quên đi, đệ đã cứu nàng một lần, cũng chả ngại cứu lại lần hai! Chuyện sau này rồi sẽ tính sau vậy!
Steven cười nói:
- Cái này được rồi nha! Hắc hắc, vừa rồi ngươi chính là đối với người ta vừa ôm vừa hôn! Giờ lại nghĩ cách không chịu trách nhiệm là sao?
Vẻ mặt dâm đãng nực cười này mới là diện mục của Steven. Nghe xong câu nói đó Đỗ Trần mặt đỏ tới mang tai, vội vàng phản bác:
- Được rồi, lão yêu bà này cũng đã ba mươi tuổi hơn…
Steve trợn mắt há hốc mồm:
- Ba mươi tuổi hơn? Trời ạ, ai đó nói cho ngươi vậy? Tuyết Cơ cùng lắm hai mươi tuổi!
Đỗ Trần nhìn chằm chằm lên vai Tuyết Cơ:
- Nàng, nàng không tới hai mươi tuổi?
Steve gật đầu:
- Nói nhảm, năm đó Thấm Thủy thần thú kia sau khi cứu
ta
cùng Benz có nói qua, lúc Margaret bắt Mayfair, thuận tay bắt một nữ hài, thu làm đệ tử chân truyền thứ chín! Nói cách khác, khi ngươi mới sinh, Tuyết Cơ cũng chỉ là trẻ con, nhiều lắm lớn hơn ngươi một hai tuổi! Ân? Lão Tam, ngươi xem đây là...
Steve đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí mới vừa rồi Tuyết Cơ ngã xuống, ánh mắt đánh giá bùn lầy, sách sách cảm thán:
- Vận mệnh nữ thần thật là có ý tứ!
Đỗ Trần cũng ngạc nhiên xem xét:
- Đại ca, chúng ta vừa rồi đương nhiên cũng không phát hiện...
Steve liếm liếm môi:
- Từ da tay mà phán, đây là tay một phụ nữ, một phụ nữ tuyệt đối xinh đẹp! Ngọc thủ mỹ nhân, bụi trần bất nhiễm.
- Quan trọng nhất chính là nàng vẫn còn sống!
Nhãn lực này là tổng hợp kỹ năng chuyên môn của Bác Bì và Steven, một đã lột qua hằng hà vô số nhân bì, một đã kinh qua vô số ngọc thủ mỹ nhân mới có được độc môn bí pháp này!
Ở giữa đống sình lầy, một bàn tay tiêm nhược vươn lên, đầu ngón tay run rẩy như theo gió lớn nơi hoang địa, tựa như mời gọi Đỗ Trần cùng Steven cứu nàng...
Đỗ Trần cùng Steven đứng bên bàn tay, Steven nhướn mày cười nói:
- Bên cạnh chúng ta có một người sống, chúng ta hai phong hào đấu thần lại không phát hiện được, chuyện này ngươi bảo có thú vị hay không?
Đỗ Trần ngưng kết thủy cầu nhẹ nhàng bắn lên các đốt ngón tay của bàn tay bạch ngọc, mỹ nhân thủ chỉ run rẩy, tự tại tránh né hàn thủy lạnh như băng - còn có phản ứng sinh lý, nàng quả nhiên vẫn còn sống!
- Nữ nhân này không đơn giản, hoặc là người chôn sống nàng không đơn giản!
Nữ nhân có thể giấu diếm quá hai phong hào đấu thần, đơn giản được sao?
- Đào lên?
- Đào lên!
Đỗ Trần đem Tuyết Cơ đưa vào trong Liên Hoa, hai người lấy tay làm xẻng, dễ dàng quật khai bùn đất, dọc theo ngọc thủ kia đào xuống. Rất nhanh, một ống tay áo màu tím hiện ra trước mắt, trên cổ tay còn mang theo một thủ trạc màu vàng, thủ trạc này rất quái dị, là một cự mãng đầu đuôi nối lại thành vòng, cự mãng này trông rất sống động, diện mục dữ tợn, rất hiếm phụ nữ thích trang sức đeo tay
Rất Khác Biệt
như thế.
Đào sâu xuống nữa, hơn nửa đoạn cánh tay hiển lộ, Steven đột nhiên
Xích Xích
hít hai khẩu khí:
- Mùi hương nữ nhân này quen thuộc quá!
- Đại ca, chẳng lẽ tại hoang sơn dã địa này ngươi gặp lại lão tình nhân?
Đỗ Trần cười nói.
Steven sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận suy nghĩ một chút:
- Mùi thơm cơ thể của nữ nhân mặc dù không phải độc nhất vô nhị, nhưng cực hiếm khi trùng! Mùi thơm của cơ thể phụ nữ này ta nhất định đã ở nơi đâu ngửi qua. Tin ta đi, đối với nữ nhân, cái mũi ta so với quản gia Harry của ngươi giỏi không kém đâu!
Về điểm này, Đỗ Trần tin tưởng!
Steven đột nhiên thần sắc biến đổi:
- Ta biết là ai rồi, nhanh đào!
Nói xong, hắn xung động đấu khí, hai tay như loạn điệp xuyên hoa bay múa.
Đỗ Trần vừa định đặt câu hỏi là ai, nhưng Steven đã đem cánh tay nữ nhân kia đào lộ ra, trên đầu vai nàng còn có một sợi dây trói, nữ nhân này nhất định đã bị người dùng dây trói chặt toàn thân, sau đó chôn sống ở chỗ hoang địa tro bụi không người ở này!
Chôn sống mỹ nhân... thật là thủ đoạn độc ác!
Xác định được vị trí đầu vai, vị trí toàn thân đều được xác định, Steven sợ lại gây thương cho nữ nhân thêm một lần nữa, khẽ quát một tiếng, đấu khí bao vây xuống đưa nữ nhân kia từ trong bùn đất bạt ra!
Đỗ Trần liếc mắt một cái:
- Quả thật là lão bằng hữu!