Chương 1: Đi ra thế giới bên ngoài
Dịch Giả: A Tù
Hạ Á Lôi Minh vì lời đánh giá của lão gia hoả mà đau cả đầu.
Lấy trình độ văn hóa không quá cao của hắn, chỉ có thể biết
có sáng ý
tựa hồ là một loại đánh giá ca ngợi, nhưng
chết không nhắm mắt
hình như lại là một từ không tốt lắm thì phải.
Lão gia hỏa đối với việc giáo dục văn hóa cho hắn phi thường không quan tâm. Với trình độ đó vẻn vẹn chỉ có thể để cho hắn nhận ra được tám phần chữ trên cuốn sách đã ố vàng mà lão gia hỏa lưu lại cho hắn, về phần xem hiểu, không vượt quá một nửa.
Lão gia hoả cấm Hạ Á Lôi Minh lật xem tàng thư của mình, vì thế hắn chỉ có thể lợi dụng lúc lão gia hoả uống rượu say mê man lén vụng trộm lấy ra xem chốc lát.
Trong sách chỉ có một ít thứ, phần lớn là những từ ngữ linh tinh như
Kỵ binh
,
Chuyển tiến
,
Vu hồi
,
Bọc đánh
, …, còn lại một ít là những cái gì mà phương án tác chiến, đồ quân nhu vận chuyển thế nào, phương thức bố binh trên các loại địa hình, tác chiến trên sông, bình nguyên, phục trên khe sâu, …
Lúc mới bắt đầu, Hạ Á Lôi Minh nghĩ những thứ này là cố sự chiến tranh, cũng giống như những truyền thuyết về các chiến dịch xưa mà người hát rong trong trấn hay hát. Nhưng sau đó hắn nhận ra, nội dung trong tàng thư của lão gia hoả tuyệt không phấn khích như người hát rong, thậm chí có thể nói là rất nhạt nhẽo vô vị.
Hạ Á Lôi Minh từng có hai lần lớn gan đến hỏi lão gia hoả, kết quả lần đầu bị hắn trực tiếp dùng gậy gõ lên đầu sưng đến ba ngày. Lần thứ hai, lão gia hoả uống rượu, không có dùng gậy gõ hắn mà là một cước đem hắn đá bay ra ngoài, trừng con mắt mắng:
- Nếu như năm đó lão tử mang binh gặp phải tiểu tử không nghe lời như ngươi, sớm đã chém bay đầu ngươi rồi…
Được rồi, dựa theo những thứ vớ vẩn mà lão gia hoả này từng nói, năm đó hắn chẳng những
từng
là một kiếm sĩ nổi tiếng đại lục, thậm chí còn
từng
là một tướng quân cầm binh đánh giặc.
Thật như vậy sao?
Ít nhất, Hạ Á Lôi Minh rõ ràng, một tướng quân tuyệt đối sẽ không đến nỗi ngay cả uống rượu lại không dậy nổi. Mà lão gia hoả, rượu cũng chỉ có thể uống hắc mạch tửu, thứ rượu không chẳng những cay độc mà còn mang theo mùi vị chua xót. Hơn nữa, chút rượu ấy cũng là từ Phùng Lý răng nanh khấu trừ ra.
Nếu hắn là tướng quân, vậy lão tử chính là hoàng đế của đế quốc.
Đây chính là kết luận của Hạ Á Lôi Minh.
Bất quá, về việc đánh giá phủ kĩ của mình, rốt cuộc lão gia hoả là khen hay là chửi vậy?
May mắn, hắn không cần phải đau đầu vì chuyện đó, bởi vì một ngày sau khi nói xong những lời này, lão gia hoả đã chết.
Dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình mà nói, hắn chết phi thường
có sáng ý
.
Lúc Hạ Á Lôi Minh đi đánh củi trở về đã thấy lão gia hoả quỳ rạp trên mặt đất, không còn thở nữa. Hắn chết trên đường từ giường đi đến cái ngăn tủ chứa bình rượu. Đáng tiếc hắn đã quá già, quá suy nhược rồi, đi tới nửa đường liền tắt thở. Lúc sắp chết, tay vẫn với về phía bình rượu.
Từ điểm đó mà nói, lão gia hoả thật là một người rất có cá tính, ngay cả phương thức chết cũng rối tinh rối mù, bởi vì hắn không biết rằng, bình rượu trên ngăn tủ đã hết từ lâu rồi.
Hạ Á Lôi Minh đem lão gia hoả đi hoả táng.
Ở triền núi phía sau nhà, hắn tìm được một cái ao, đào một cái hố, lấp ít đất cùng với mấy tảng đá. Nhưng đến thời điểm lập bia, Hạ Á Lôi Minh gặp một phiền toái. Hoang đường là sống chung nhiều năm như vậy nhưng hắn thậm chí không biết tên lão gia hoả là gì.
Trước tám tuổi, hắn gọi là
cha
, sau tám tuổi, hắn gọi là
lão gia hoả
, về phần người trong trấn thì gọi là
lão tửu quỷ
hay
lão hỗn đản
, …
Ở trước phần mộ ngồi một buổi tối, Hạ Á Lôi Minh thở dài, bổ một khối gỗ, ở trên mặt khắc một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lão gia hoả táng vu thử địa, nguyện cho linh hồn hắn an nghỉ.
Hắn chạy tới thôn trấn, đem thứ đáng giá nhất trong nhà - chiếc phá phủ nọ, đổi lấy ba đồng tiền, lại dùng ba đồng tiền này mua một bình rượu.
Ba đồng tiền một bình rượu, không thể nghi ngờ đây là là bình rượu
xa hoa
nhất mà Hạ Á Lôi Minh đã từng mua trong nhiều năm qua.
Nhưng bình rượu này toàn bộ bị hắn đổ xuống mộ phần của lão gia hoả, trơ mắt nhìn rượu ngấm vào trong đất, chính hắn cũng không uống một ngụm.
Tới lúc hừng đông, Hạ Á Lôi Minh cả người lúc này đã cứng lại rốt cuộc đứng lên. Hắn đứng trước mộ phần, nhìn khối mộc bài, trong mắt có một chút gì đó không thể nói rõ được.
Được rồi, lão gia hoả, ngươi đi rồi, hiện ta chỉ còn có một mình mà thôi. .
…………
Vấn đề đầu tiên cần giải quyết đó là no bụng.
Tuy rằng hắn cũng là một tên thợ săn. Không, thậm chí không chút khoa trương rằng, trong vòng phụ cận vài trăm dặm hắn là thợ săn ưu tú nhất.
Lúc mới mười ba tuổi, hắn một mình lên núi chặt củi, đã từng dùng phá búa chém chết một con thị huyết cuồng lang. Loại lang này là một loài ma thú cấp thấp sinh sống tại Dã Hoả nguyên, ở trạng thái công kích, da lông của nó so với vỏ rùa còn cứng rắn hơn, răng nanh thậm chí có thể cắn đứt trường mâu của thợ săn, hơn nữa động tác cực kì nhanh nhẹn.
Nhưng lần đó, Hạ Á Lôi Minh chỉ dùng một búa đã chém bay đầu con lang đó.
Một búa rất nhẹ nhàng.
Kì thật lúc đó, Hạ Á Lôi Minh mới mười ba tuổi sợ đến tè cả ra quần. Thời điểm lang kia đánh về phía mình, hắn cơ hồ đã mất đi ý thức, chỉ là dựa theo bản năng ngày thường luyện búa, đưa tay bổ về phía trước.
Sau đó, hắn cảm giác được một dòng máu nóng hừng hực bắn lên trên mặt mình. Khi mở to hai mắt, trên mặt đất trước mặt, một đầu sói dữ tợn vẫn đang nhe hai hàm răng đã lìa khỏi cổ từ lúc nào rồi, thân thể theo quán tính đã vọt ra sau lưng hắn.
Đối mặt với chuyện này, ước chừng phải một hồi lâu hắn mới hoàn hồn trở lại, sau đó chính là hưng phấn.
Nguyên lai…ta lợi hại đến thế sao?
Nhưng khi đem xác con lang trở về, lúc đang kích động đem chuyện này kể cho lão gia hoả nghe, hắn liền cụt hứng. Hắn cụt hứng có hai nguyên nhân, thứ nhất là:
- Ngươi luyện lâu như vậy, nếu như ngay cả một con tiểu lang cũng giết không được, vậy thì nên tìm một khối đậu hủ đâm vào đó chết đi.
Mà câu nói thứ hai mới là nguyên nhân trọng yếu nhất.
- Tên ngu xuẩn này, ngươi có biết chặt đứt đầu sói, bộ lông sẽ không còn đáng giá nữa không? Vốn bộ da sói này có thể đổi lấy hai đồng bạc, đủ chúng ta uống rượu ba tháng, hiện tại nhiều nhất cũng không được một phần mười giá nữa rồi.
Lão gia hoả nói đúng như vậy.
Lần đó, Hạ Á Lôi Minh đem con lang đó tới thôn trấn để bán, từng có không ít người hứng thú đến hỏi giá, nhưng thấy lông sói bị tổn hại liền không có người hỏi thăm nữa.
Kết quả bộ lông sói kia đến giờ cũng vẫn không bán được, Hạ Á Lôi Minh đã dùng nó làm một chiếc áo da, mà thịt lang thì hắn cùng lão gia hoả ăn vài ngày mới hết.
Ách, không thể không nhắc đến thịt lang.
Thịt của thị huyết cuồng lang rất khó ăn, còn có một mùi thối rất đặc trưng, dù hiện tại với cái bụng đói một ngày một đêm, lại còn bị đông cứng toàn thân, Hạ Á Lôi Minh vẫn khó có thể chịu được.
Hạ Á Lôi Minh quyết định sẽ không lên núi săn thú.
Hắn không muốn làm thợ săn.
Người trẻ tuổi luôn có rất nhiều ảo tưởng, hắn muốn đi ra ngoài xông xáo một lần.
Ít nhất, trong mắt hắn, đến thôn trấn tìm một công việc làm thuê, cũng so với việc ở trên núi tịch mịch một mình như lão gia hoả mạnh hơn nhiều lắm.
Đến thôn, tìm một công việc nhỏ, cho dù là làm một tên đánh xe cũng được. Nói không chừng, bằng vào một thân khí lực, có thể được một cái dong binh đoàn coi trọng, làm một cái phụ việc cũng nên.
Dù bụng đói sôi sùng sục, tay chân lạnh lẽo, Hạ Á Lôi Minh vẫn hào hùng nghĩ đến tương lai.
Không còn chiếc búa vốn dùng rất thuận tay làm vũ khí, Hạ Á Lôi Minh từ trong lò lôi ra một thanh sắt đen sì cắm ở trên vai, mặc chiếc áo da sói đã thủng vài lỗ, lại mang chiếc hài rơm, trong lòng mang hi vọng đi xuống núi.
Đây là bước đi đầu tiên hướng ra thế giới bên ngoài của Hạ Á Lôi Minh.
Dựa theo cách nói của người ngâm thơ rong về các câu chuyện truyền kì, hẳn phải gọi là:
Bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động.
Nhưng mà diễn viên chính của chúng ta thời điểm xuống núi, không có cái gì gọi là
bánh xe
, ngay cả giày mòn sắp đứt, đồng thời, bụng lại đói đến choáng váng.
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2