Chương 12: Hạ Á cướp đường
Dịch Giả: A Lá
Biên: A Lá
Bốn kẻ mạo hiểm giả đi tới nơi Hạ Á nghỉ chân, lập tức dừng bước.
Đầu tiên là gã kiếm sĩ tóc vàng mặt hơi đổi sắc, lập tức khoát tay, thần tình cảnh giác quát:
Dừng lại! Nơi này đã từng có người!
Thanh âm của hắn mang theo một tia lạnh lùng ngạo khí, đôi mắt màu lam xoay tròn, quay xung quanh nhìn:
Nơi này có dấu vết đánh nhau, xem kìa!
Hắn duỗi tay chỉ về phía xa, nơi đó có thi thể đã bị tàn phá của một con cự lang, da lông bị lột sạch, xương cốt cũng bị tách rời, biến thành một đống thịt vụn.
Sau đó hắn bước nhanh tới đám tro tan, ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay sờ đám tro, khi đứng dậy lại kèm theo một tia kiêu căng đắc ý, dưới ánh mắt chăm chú của đồng đội, đưa ra một cái kết luận cuối cùng:
Hừ, đống lửa đã nguội, người đã đi xa rồi.
Trên cây, Hạ Á nghe xong, trong lòng có chút nghi hoặc: Thật sao, gã này nói có cái gì đó không đúng lắm a.
Đống lửa đã nguội, nói lên rằng người đã đi xa? Những lời này nếu đặt ở khu vực rừng núi bình thường, có lẽ là đúng, nhưng mà … Nơi này lại là Dã Hỏa Nguyên a!!
Nếu bình thường dừng lại nghỉ chân ở trong núi, mọi người sẽ đốt lửa suốt đêm, dùng ánh lửa để xua đuổi dã thú không dám tới gần.
Nhưng mạo hiểm giả kinh nghiệm phong phú ở Dã Hỏa Nguyên tuyệt đối không bao giờ làm như vậy, bởi vì … ma thú không có sợ lửa!!!
Vào ban đêm, nếu ngươi dám ở Dã Hỏa Nguyên đốt lửa, nói như vậy, không khác gì ngươi tuyên bố với tất cả ma thú ở khu vực lân cận: Đến đây đi! Nơi đây đang có một bữa tối vô cùng phong phú đón chờ ngươi!
Cho nên tối hôm qua, trước khi Hạ Á đi ngủ, hắn đã đem đống lửa dập tắt.
Mà hiện tại gã kiếm sĩ tóc vàng này lấy tay sờ, nếu còn cảm thấy nóng, thì hẳn là hắn gặp quỷ a!
Nếu lấy kinh nghiệm sinh tồn của Hạ Á bao năm qua ở Dã Hỏa Nguyên, nếu muốn phán đoán xem có người ở đây hay không, hoặc là người đó đã rời đi bao lâu, hẳn là có hàng đống biện pháp, ví dụ như xem dấu chân dẫm trên mặt cỏ xung quanh, kiểm tra xem trên cỏ có đọng lại sương sớm hay không, thậm chí kiểm tra xem xung quanh có bãi nào do người khác bài tiết lưu lại không …
Chỉ vẻn vẹn dựa vào cách sờ đám tro tàn mà phán đoán … hình như chỉ có mấy gã lang thang hay ngâm thơ mới có thể làm nổi cái việc này a…
Ha ha ha ha!
Gã tráng hán cao lớn lập tức phát ra một trận cười hùng hậu, khen:
Cát Lý, quả nhiên ngươi vẫn là người tỉ mỉ nhất.
Gã kiếm sĩ tên gọi Cát Lý kia có chút đắc ý, cố ý tỏ ra vẻ cao ngạo:
Hừ, sinh tồn ở Dã Hỏa Nguyên, đương nhiên phải biết một chút kỹ xảo, chuyện này chưa tính là gì.
Phía sau, gã mặc áo choàng da chạy lăng xăng xung quanh, xoay người quay lại mang theo một nắm bột phấn màu đen:
Đây là cái gì?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía đồng đội, gã kiếm sĩ tóc vàng cùng với tên tráng hán lập tức xúm lại, ba người thì thầm to nhỏ một trận, dường như cũng không nhận ra đó là cái gì. Gã kiếm sĩ tóc vàng thấy đồng bọn đều đang nhìn mình, cố ý trầm ngâm một chút, bộ dáng có vẻ chắc chắn, nói:
Đại khái kẻ dừng chân ở nơi này có sử dụng một loại bột a, a, phải rồi! Theo ta thấy, nhất định là bột dùng để dua muỗi. Ta đã từng thấy qua loại bột này rồi.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua tên mặc áo choàng đen:
Pháp sư các hạ, ngài là người thông thái nhất, xin mời nhìn xem liệu ta nói có đúng chứ?
Pháp sư?
Tên mặc áo choàng da màu đen này quả thật là một gã ma pháp sư?
Gã pháp sư vừa lùn vừa gầy kia trầm ngâm một lái, đem bột phấn đưa lên mũi, dùng sức hít hít, tựa hồ còn không dám khẳng định …
Hạ Á trốn ở trên cây nhíu mày, nghĩ thầm, cái này thì có cái gì đáng chú ý chứ, chỉ là một loại …
phân nhím
mà thôi.
Nhím tuy cũng là một ma thú cấp thấp, tuy rằng lực sát thương đơn lẻ không tính là quá lớn, nhưng lại là loài sống theo bầy đàn, một khi gặp địch nhân, sẽ cùng nhau tấn công. Bởi vậy, cho dù là ma thú lợi hại hơn nó, cũng không dễ dàng nguyện ý trêu chọc vào một đám nhím.
Phân của nhím có mùi rất lạ, tối hôm qua Hạ Á Lôi Minh lấy ra rải xung quanh một ít, chính là để dọa một vài loại ma thú khác, ngửi thấy mùi này, sẽ nghĩ rằng địa bàn này thuộc về đàn nhím mà không dám tới gần, như vậy buổi tối ngủ sẽ vô cùng an toàn.
Ở Dã Hỏa Nguyên, rất nhiều người đều làm như vậy, bất cứ một mạo hiểm giả nào có chút kinh nghiệm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay được.
Thế nhưng nơi đây lại xảy ra một chuyện thật cổ quái.
Phía dưới, bốn mạo hiểm giả trang bị hoàn mỹ, tập trung một chỗ, nhìn đi nhìn lại nửa ngày xưang không đưa ra được kết luận. Gã kiếm sĩ thì nói là thuốc bột xua muỗi, mà tên tráng hán thì gọi là bụi than.
Về phần gã
pháp sư
kia, sau khi suy nghĩ một chút, dùng một ngón tay chấm chấm, sau đó cho vào miệng mút vài cái …
(nôn!!!)
Hạ Á vừa thấy cảnh này, suýt nữa ngã lộn cổ từ trên cây xuống.
Tên
pháp sư
kia cẩn thận nhấm nháp trong chốc lát, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí vô cùng quyền uy, thấp giọng nói:
Hừ, có cái gì mà phải tranh luận căng thẳng như vậy. Rõ ràng đây chính là đồ gia vị do kẻ đó nghỉ chân ở đây sau khi ăn vứt lại, đúng rồi, còn có chút vị mặn mặn nữa.
Hạ Á:
…..
(Đọc đến đây, ngừng lại một chút thở đi nha!!!)
Nhìn bộ dáng gã
pháp sư
đó miệng nhấm nhấm nháp nháp, Hạ Á chỉ cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng đứng, tay chân mềm nhũn, cổ họng có cảm giác ghê tởm, cơ hồ là muốn lập tức nôn mửa.
Sau khi
pháp sư
thông thái đã đưa ra phán đoán như vậy, tên tráng hán đem chiến phủ cắm xuống mặt đất, vừa cười vừa nói:
Cũng không biết là tên ngốc nào lại đem đồ gia vị vứt loạn lên. Vừa đúng lúc đồ gia vị của chúng ta hết sạch, hôm nay cũng không cần nếm thịt nướng vừa trắng vừa nhạt tọet nữa rồi!
(Thôi ta không dịch nữa đâu, đi nôn đã!)
Hắn thuận tay nhặt một tảng đá lên, ném vào trong rừng.
Loạt xoạt một chuỗi, đám chim trong rừng cây bị tảng đá làm kinh động, nhất thời vỗ cánh cùng bay lên. Gã tráng hán cười ha hả nói:
Một đám súc sinh, Mã Sa, bắn rơi một con đi, cũng đến giờ ăn trưa rồi!
Đứng bên cạnh, gã kiếm sĩ tóc vàng cũng vỗ tay cười nói:
Đúng vậy, Mã Sa, ngươi được chúng ta công nhận là
Tân Ám Nguyệt nữ thần
, mau cho chúng ta thưởng thức một chút nghệ thuật bắn tên thần kỳ của ngươi a!
Nữ nhân cung tiễn thủ được gọi là Mã Sa rụt rè cười, mang theo một tia ngạo khí, nhanh chóng tháo trường cung xuống, rút ra một mũi tên đuôi làm bằng lông chim ưng, tiến chéo một bước, tư thế cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, dưới lực kéo của nàng, khiến cho cây trường cung cong tròn như mặt trăng rằm! Trốn ở trên cây, Hạ Á thoáng nhìn qua, nhất thời tim trong lồng ngực nhảy mãnh liệt!
Thật quá lợi hại! Cung làm bằng sắt như vậy, cho dù là một gã thanh niên bình thường cũng chưa chắc đã có thể kéo nổi! Nữ cung tiễn thủ này cánh tay thật khỏe a!!
Không chỉ như thế, Mã Sa còn cười ngạo nghẽ, nâng cung lên cằm, ngữ khí tự tin:
Xem đi, ta sẽ bắn trung con mắt trái con chim thứ ba bay ở giữa!
Phong thái như vậy, có thể đánh gẫy niềm tin của bất cứ ai a!
Hạ Á trong lòng còn đang khâm phục, chợt nghe tiếng dây cung chấn động một tiếng, một mũi tên lao lên không trung, vẽ nên một đường cong duyên dáng …
Viu!!!
Chuẩn không thể chuẩn hơn … Nhưng dưới con mắt của Hạ Á, hình như có chút quái dị?
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, lập tức hắn hiểu được chỗ nào không đúng!
Chuẩn thì rất chuẩn, nhưng lực đạo lại quá kém. Mũi tên này bắn ra, nhìn mềm oặt!
Lực đạo như vậy, nếu bắn Ma Tước hay chim trĩ linh tinh gì đó thì tất nhiên là đủ. Nhưng trước mặt lại là đàn chim tên là Sơn Nhạn, một loại chim ở Dã Hỏa Nguyên, trời sanh bản tính hung dữ, so với chim ưng bình thường thật không kém là mấy.
Quả nhiên, mũi tên của vị nữ thần xạ thủ này vừa vọt tới, con Sơn Nhạn bị mũi tên lao tới, rít lên một tiếng, thân hình ở giữa không trung vừa chuyển, đối với mũi tên mềm nhũn bắn tới nơi, mỏ đập xuống một cái, khiến cho mũi tên rơi thẳng xuống.
Sau đó còn cố ý rít lên mấy tiếng đe dọa Mã Sa.
Nữ thần xạ thủ nhất thời sắc mặt biến thành màu tím, mặc dù đã kiệt lực nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định, miệng tự cấp cho mình một bậc thang để rút lui:
Súc sinh khá lắm! Ta có tâm địa thương xót tính mạng của ngươi, vậy mà ngươi cư nhiên dám trêu chọc ta …
Tay đưa về sau tiếp tục rút ra một mũi tên bắn tới.
Viu!
Lần này con Sơn Nhạn lại còn thoải mái xoay người né tránh …
Nữ thần xạ thủ mặc kệ! Nàng thẹn quá hóa giận, đem tám mũi tên còn lại phía sau tất cả rút hết ra, cũng không quan tâm là nhiều hay ít, một hơi bắn hết toàn bộ!
Hạ Á trốn ở trên cây, khoảng cách tới chỗ đám chim chóc xoay quanh kia cũng chỉ có hơn hai mươi bước. Hắn vốn rất mong chờ, xem tài bắn cung của nữ thần xạ thủ, nhưng không nghĩ tới, vị nữ cung tiễn thủ này càng bắn càng loạn xạ, trong đó, còn có một mũi tên chui ngay vào tàng cây Hạ Á đang trốn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, mũi tên cơ hồ là thơm nhẹ vào chóp mũi hắn!!!
Hắn đang trong trạng thái vô cùng thưởng thức, làm sao nghĩ đến trường hợp bị rơi vào đòn
đánh lén
như vậy. Hắn vốn cũng không có chuẩn bị gì trước, làm sao mà ngờ được, vị
Thần xạ thủ
kia lại có thể bắn một mũi tên lệch tận đến nhà bà ngoại như thế được chứ?
Khi mũi tên
thơm
qua chóp mũi, thậm chí Hạ Á toát ra mồ hôi lạnh toàn thân! Ngay cả Thị Huyết Cuồng Lang cũng không giết nổi ta, vậy mà một mũi tên bắn loạn xạ của nữ nhân này, thiếu chút nữa đã đưa hắn lên uống rượu với lão gia hỏa rồi?
Hạ Á run rẩy!
Mẹ nó, cái loại tài nghệ bắn cung như vậy, cũng dám tự xưng là Ám Nguyệt nữ thần?!
Ta nhổ vào! Bắn một con chim mà lệch đến tận bảy, tám thước như thế, nếu nói nàng là Ám Nguyệt nữ thần, lão tử chính là Chiến thần A Khách Lưu Tư!!!
Mã Sa thở hồng hộc một cách mệt nhọc, buông cung xuống, không ngừng thở dốc, mặt mũi đỏ bừng, cũng không biết là do mệt hay là do xấu hổ và giận dữ.
Đồng bạn bên cạnh ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh chóng, gã kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý rốt cục khôi phục lại, ho khan một tiếng, đi đến bên nhân mã Sa, vỗ vỗ bả vai của nàng, vẻ mặt quan tâm, ôn nhu an ủi:
Mã Sa, không sao, ngươi … Đúng rồi, chắc chắn là do ngươi đi đường đã quá mệt mỏi, khí lực không đủ, ngẫu nhiên thất thủ mà thôi.
Mã Sa cúi đầu ủy khuất nói:
Cũng không biết làm sao, ngày thường bắn Ma Tước đều rất chuẩn …
Kiếm sĩ tóc vàng trừng mắt nhìn tên tráng hán to lớn một cái:
Nghê Cổ Nhĩ, tất cả là nhờ chủ ý tốt của ngươi!
Tráng hán Nghê Cổ Nhĩ ngượng ngùng cười, dường như trong bốn người, gã kiếm sĩ tóc vàng là thủ lĩnh, nên hắn cũng không dám phản bác, quay sang nhìn tên pháp sư, chuyển đề tài:
Tất Đạt Nhĩ đa pháp sư, ngươi xem nơi này cách mục tiêu còn xa không? Tên gian thương trên Hắc phố không phải nói rằng, sư thú xuất hiện ở ngay gần đây sao?
Tên pháp sư cười ha ha, cũng không nói gì, lôi trong lồng ngực ra một tấm bản đồ bằng da dê, lại lấy ra một cái la bàn, cẩn thận nhìn một lúc, xong quay xung quanh, duỗi tay về phía hướng đông, nói với ngữ khí cực kỳ tin tưởng:
Đúng rồi, ở kia.
Trên cây, Hạ Á thầm thở dài:
Ngu ngốc, ngược rồi! Phải là phía Tây mới đúng … Các ngươi nếu cứ đi về hướng Đông, đêm nay có lẽ sẽ nhìn thấy bộ mặt đáng yêu của địa tinh a.
Sau đó, hắn buông tay đang che miệng kẻ đáng thương ra, họat động hai tay một chút, vỗ vỗ mặt kẻ đáng thương, thấp giọng cười nói:
Ê, chúng ta tạm thời không đi được, có việc quan trọng.
Ách? Việc gì?
Kẻ đáng thương mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi.
Phía dưới … Bốn con dê béo a.
Hạ Á xoa xoa cằm:
Xem ra, nhất định là ông trời muốn, Hạ Á ta hôm nay được mời làm cường đạo một lần rồi.
Nói xong, hắn đem kẻ đáng thương đặt lên chạc cây to nhất:
Ngồi cho vững, đừng để bị ngã.
Sau đó, hắn thả người từ trên cây nhảy xuống.
Bốn vị cao nhân kia còn đang thương lượng cái gì đó, bỗng nhiên thất một người từ trên trời hạ xuống, đứng ở trước mặt, tất cả đều kinh ngạc!
Ngươi là ai?
Kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý lập tức rút trường kiếm ra. Chuôi kiếm được khảm bảo thạch, lưỡi kiếm bén nhọn, không ngờ cổ kiếm lại được làm bằng bạc trắng.
Ha ha!!
Hạ Á cố ý cười to hai tiếng, đem mái tóc đen tràn ngập vẻ cuồng dã xõa dài ra, trong tay xuất hiện thêm một lưỡi búa to đầy vết sứt gỉ, hít một hơi thật sâu, phổi đầy khí ngực ưỡn ra, trừng mắt quát:
Núi này … Ách, núi này không phải do ta tạo ra! Cây này … n, cây này con mẹ nó cũng không phải do ta trồng! Nếu từ nay về sau muốn đi qua, mau lưu lại ít tiền tài để mua đường.
Nói tới đây, trên mặt cố gắng hiện xuất hiện một chút tàn nhẫn:
Nếu dám hé răng nói nửa lời, grừ, chết không chốn chôn thây!
Ngoài mặt thì căng thẳng, trong lòng Hạ Á nhẹ thở dài - câu hắn vừa nói chính là nghe mấy kẻ ngâm thơ rong đọc qua, mình được mấy gã đó cõng cũng lâu, ân, chắc là nhớ không nhầm.
Bốn vị cao thủ sắc mặt cổ quái nhìn tên cường đạo vừa mới từ trên trời rơi xuống nói:
Toàn thân rách rưới, áo choàng có thể là của cao nhân Cái bang, một thanh búa gỉ sét … phải rồi, trên người còn cuốn băng vải?
Mà buồn cười nhất chính là, mảnh vải băng trước ngực còn thắt nơ hình con bướm hết sức tinh xảo …
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2