Chương 130: Thoát khỏi vũng bùn


Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
Nhắc tới tinh linh tộc, ngay cả dế nhũi không sợ trời không sợ đất cũng phải lặng im .

Nếu như hỏi chủng tộc nào trên thế giới này có thù hằn nhiều nhất đối với nhân loại-- như vậy sẽ không phải là loài rồng, không phải người lùn, cũng không phải địa tinh. . . Mà đáp án chính là, chủng tộc không ai có thể ngờ được : tinh linh tộc! !

Người lùn bất quá trời sinh tính tình đã quái gở cho nên không muốn cùng các chủng tộc khác qua lại, bọn họ chỉ thích trốn trong các hang núi nơi hoang dã, đào ra các hang động to lớn ở dưới lòng đất. Còn loài rồng thì tự cao tự đại là sinh vật cao cấp nhất, lấy sự kiêu ngạo mà hùng cứ phía bắc đại lục, về phần địa tinh. . . Dẹp, ai lại thèm quan tâm đến bọn chuột da xanh suốt ngày chỉ biết kêu "ouke ouke"?

Thế nhưng, mỉa mai chính là, cư nhiên tinh linh tộc trời sinh tính tình thiện lương thân mật hơn nữa lại còn yêu chuộng hòa bình lại hận nhân loại thấu xương, loài người bị đối xử như thế này thật sự là con mẹ nó một nỗi oan ức a.

Tương truyền tinh linh tộc là một chủng tộc cố chấp gần như cứng nhắc, trên lục địa có truyền một câu nói rằng: nếu như một tinh linh chán ghét ngươi, như vậy cho đến lúc chết nó cũng chán ghét ngươi, nếu như một tinh linh yêu thích ngươi, như vậy cho dùng ngươi có cầm kiếm đâm vào tim nó, nó vẫn như cũ yêu thích ngươi.

Những lời này tuy rằng khoa trương, thế nhưng lại phản ánh phần nào đó sự cố chấp trong dòng máu của tinh linh.

Tinh linh đối với loài người có thái độ thù hằn như vậy, là do bắt đầu từ thời đại thượng cổ nguyên vu, có người nói rằng tại thời đại thượng cổ, nhân loại đã làm ra một việc phản bội nào đó đối với tinh linh, khiến cho tinh linh bị tổn thất thật lớn, từ đó về sau loài người bị tinh linh vây hãm tring trạng thái căm thù, mà cừu hận đã kết ngàn vạn năm qua, tinh linh tộc cũng chưa bao giờ quên được qua ngần ấy năm-- hoặc là nói, căm ghét loài người đã trở thành truyền thống của bọn họ, mà bọn họ căn bản là không bao giờ thay đổi truyền thống hay tập quán nào cả.

Bởi vì tổ tiên bọn ta thù hận các ngươi, tuy rằng không biết lý do vì sao, thế nhưng nó đã thành truyền thống, cho nên. . . bọn ta phải tiếp tục thù hận các ngươi-- cái lý do này thật sự là có chút con mẹ nó. . .

Đương nhiên, tinh linh không những là loại cố chấp, mà còn rất nhiều nguyên nhân khiến cho tinh linh đối với loài người thù hận ngày càng sâu nặng hơn.

Tỷ như loài người phá hoại tự nhiên, hủy hoại rừng rậm, tàn sát ma thú cùng sinh vật khác-- điều này làm cho bọn yêu thích tự nhiên như tinh linh cực kỳ phẫn nộ.

Mà càng trọng yếu hơn chính là, hành vi buôn bán nô lệ của loài người!

Tinh linh trời sinh đã là cung thủ ưu tú, tinh linh trời sinh đã là nghệ thuật gia, tinh linh trời sinh đã là ma pháp thiên phú. . . Mà ngoài những thứ tỏa sáng thiên phú, họ còn có một đặc điểm: tinh linh trời sinh đều có khuôn mặt rất đẹp!

Mỹ lệ, mới chính là nguồn gốc tai họa của tinh linh.

Hơn nữa những nhà quyền quý có cuộc sống thối nát trong nhân loại, đối với mỹ sắc đã trở thành một thứ truy cầu không thể thiếu, mà tinh linh trời sinh nhu nhược mỹ lệ tràn ngập phong tình dị tộc, thì lại càng trở thành vật sưu tầm mà các nhà quyền quý yêu thích nhất.

Đúng vậy, ngươi không nhìn nhằm, là "vật sưu tầm" !

Trong tinh linh tộc, vô luận là nam hay nữ, sinh ra đã định trước rằng dung mạo bên ngoài là cực kỳ thanh tú mỹ lệ. Trong truyền thuyết, mỗi cá thể của tinh linh tộc đều giỏi ca hát nhảy múa, mang theo tràn ngập linh khí tự nhiên cùng dựng dục sinh mệnh. Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, một nô lệ tinh linh, thường thường đều trở thành cực phẩm cho giai cấp quyền quý nhân loại tranh giành. Thiếu nữ xinh đẹp của tinh linh tộc, một khi bị loài người bắt được, như vậy sẽ lập tức trở thành một hàng hóa với giá trên trời được rao bán ở chợ nô lệ, mà một khi trở thành nô lệ của loài người, như vậy số phận của tinh linh này chỉ có thể là bị bọn óc đầy bụng phệ hoặc đám quý tộc háo sắc vô độ chà đạp. Còn không thì cũng trở thành hàng hóa đầu cơ tích trữ, bán lại cho một tay quý tộc giàu sang nào đó để kiếm lời, cả đời trở thành một món đồ chơi. Mà cùng loài người giao hợp sinh ra hậu duệ, bề ngoài thông thường cũng rất xinh đẹp, thế nhưng số phận của hậu duệ cũng lại là trở thành một món đồ chơi khác. . .

Bởi vì tình huống như vậy, trên đại lục đã xuất hiện một chủng tộc mới-- "nửa tinh linh".

Tinh linh tộc nghiêm cấm cùng người ngoại tộc thông hôn, cho nên sự xuất hiện của nửa tinh linh, cũng trở thành chứng cứ phạm tội rành rành của hành vi tội ác của nhân loại.

Khiến cho tinh linh tộc giận sôi chính là, bởi vì trong đám quyền quý của nhân loại không ít kẻ yêu thích nam phong, cho nên đối tượng bị bắt làm nô lệ, không chỉ có tinh linh nữ tính, mà ngay cả tinh linh nam tính cũng không thoát khỏi nạn kiếp. Một khi tinh linh nam tính bị bắt làm nô lệ, như vậy hơn phân nửa là sẽ bị các nhà quyền quý mua về, sau đó trở thành đồng tính luyến ái. . .

Tinh linh tộc rất thưa thớt, cá thể thì hùng mạnh, thế nhưng năng lực sinh sản lại thấp, gần giống như loài rồng. Cho nên mỗi khi có nô lệ là tinh linh, tại các khu chợ buôn bán nô lệ đều là hét với giá trên trời. Mà bởi vì các giá cả trên trời này, trái lại càng kích thích bọn buôn bán nô lệ người trước hi sinh người sau tiếp bước, tiến nhập vào vòng xoáy mua bán nô lệ, trăm nghìn năm qua, không biết bao nhiêu chi đội săn bắt nô lệ đã ngã xuống trên các cánh đồng hoang vu cùng rừng rậm ở vùng đất hỗn loạn nơi cư ngụ của tinh linh tộc, cũng không biết bao nhiêu huyết lệ của nhiều ít tinh linh, trải dài trên con đường phát tài của đám săn bắt nô lệ.

Trong lịch sử, loại săn bắt nô lệ này đã đạt tới đỉnh cao trào vào mấy trăm năm trước đây. Đã từng có những quý tộc cùng nhà cầm quyền thèm nhỏ dãi nô lệ tinh linh, dẫn đến đế quốc Byzantine cùng đế quốc Odin, hai quốc gia cùng nhau liên thủ tạo thành một chi quân đội, viễn chinh vào trong khu vực rừng rậm hỗn loạn nơi cư trú của tinh linh tộc, liên quân đạt số lượng trên một vạn người, trong đó bao gồm cuồng chiến sĩ, thú hồn chiến sĩ của người Odin cùng với kỵ binh tinh nhuệ của Byzantine.

Mà lần viễn chinh đó cuối cùng lại kết thúc trong thất bại, một vạn liên quân từ trong rừng rậm trở về không còn được một phần mười, tuyệt đại đa số bọn họ là chết trong tay liên minh các bộ lạc tinh linh trong rừng rậm, đại bộ phận là chết bởi cung tên cũng như là ma pháp của tinh linh. Thế nhưng tàn quân của lần đó đi ra khỏi rừng rậm, cũng mang theo mấy trăm tinh linh bị bắt làm tù binh, trong số đó còn có một nữ tử tinh linh cực kỳ xinh đẹp đã bị hoàng đế Byzantine lúc bấy giờ chiếm hữu, bởi vì sắc đẹp kinh người nên luôn luôn được hoàng thượng sủng ái, thậm chí còn hạ sinh cho hoàng đế một huyết mạch hoàng thất, chỉ là do có thân phận nửa tinh linh, cho nên cũng không cách nào thu nhận thân phận là người của hoàng thất, lúc tuổi còn nhỏ, cũng đã bị hoàng đế hạ lệnh quăng vào giếng nước để dìm chết!

Kể từ lần đó, tinh linh tộc đã vô cùng phẫn nộ phát ra một tiếng kêu hào: nhân loại sẽ trở thành các vị khách không được hoan nghênh nhất của bọn họ! Bất kỳ nhân loại nào bước chân vào trong khu vực rừng rậm hỗn loạn, đều sẽ bị tinh linh khu trục.

Có thể đem tinh linh tộc trời sinh rất hiền hòa bức tới mức đột này, có thể cho thấy, nhân loại phạm phải các tội nghiệt thật sự quá sâu đậm đối với tinh linh.

Thế nhưng so sánh với tinh linh bình thường, hắc tinh linh lại là một dị tộc diễn sinh từ trong tinh linh tộc truyền thống.

Hắc tinh linh tộc còn được gọi là đọa lạc ám dạ tinh linh, trong truyền thuyết những tinh linh này đã ruồng bỏ tính ngưỡng thần linh của tinh linh tộc, vứt bỏ các đặc tính hiền hòa cùng yêu thích thiên nhiên, những hắc tinh linh này rất giảo hoạt tàn nhẫn, tham lam cùng hung ác, bởi vì ruồng bỏ tín ngưỡng cho nên các ám dạ tinh linh phải chịu thần của tinh linh trục xuất, thoát ly khỏi quần thể tinh linh truyền thống, da thịt bên ngoài của bọn họ bị biến thành màu đen, vẫn như cũ gìn giữ được vẻ đẹp cùng các loại thiên phú của tinh linh, sống sâu giấu mình ở trong rừng rậm, tập kích tất cả chúng tộc nào dám đi ngang qua lãnh thổ của bọn họ-- thậm chí bao gồm cả các tinh linh truyền thống.

Nếu như nói tinh linh truyền thống đối với nhân loại chỉ tuyên bố là: thâm nhập khu vực rừng rậm hỗn loạn, thì sẽ bị khu trục. . .

Như vậy, hắc tinh linh hoàn toàn làm thẳng tay: bất kỳ nhân loại nào bị phát hiện thâm nhập vào trong rừng rập, đều sẽ bị toàn lực truy sát !

※※※
Hạ Á mặc dù sinh trưởng tại Dã Hỏa trấn, nhưng cũng biết được thù hận sâu như biển giữa nhân loại và tinh linh tộc, nếu như nói cái 'ma vẫn hương dụ' này sinh trưởng ở bất kỳ địa phương nào khác, cho dù là lãnh địa của người lùn, Hạ Á cũng sẽ tự cao mà đi tới đó mạo hiểm một lần, lấy kinh nghiệm của hắn ở Dã Hỏa nguyên cùng tính tình đề phòng cẩn thận, hơn nữa vận khí cũng không tồi, nói không chừng có hơn phân nửa là thành công-- thế nhưng đây lại là khu vực của tinh linh, như vậy thà rằng buông tha cho 'ma vẫn hương dụ' còn tốt hơn là mất mạng.

Thở dài, nhìn nét mặt bi thương của Tatara, Hạ Á không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tên ma pháp sư.

Bidaerduo đem hai người dẫn tới một quán rượu ở phía tây thành, nơi này cách đấu trường giác đấu không tính là quá xa, khi đi vào trong quán rượu, bên trong đã ầm ĩ hò hét, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và cồn, vừa bước vào cửa, liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười vang giòn.

"Ge Li, ngươi đầu người óc trâu à !? Ngươi nói ngươi muốn khiêu chiến tên gia hỏa gọi là Hạ Á? Ha ha ha ha. . . Tên gia hỏa kia chính là cao thủ có thể đánh bại Heisiting đấy!"

"Đúng vậy! Nếu như ngươi thực sự lợi hại như vậy, chi bằng trực tiếp đi khiêu chiến Heisiting đi!"

"Ha ha ha ha! Nhà ngươi nhất định là uống quá nhiều nước đái ngựa rồi."

"Ta xem ra hắn không phải uống quá nhiều nước đái ngựa, mà là 'chơi' quá nhiều nữ nhân, cho rằng loại cao thủ như Heisiting cũng dễ dàng đối phó như nữ nhân. . . Ha ha ha ha!"

Từng đợt tiếng cười không kiêng nể vang lên, Hạ Á liền thấy được một người quen cũ, bạch ngân kiếm sĩ Ge Li một trong vương thành tứ tú đang đứng trước một cái bàn, cái túi cơm anh tuấn này đang cầm trong tay một thanh thập tự trường kiếm-- đương nhiên không phải là thanh kiếm đã bị Hạ Á chém gãy ở Dã Hỏa nguyên. Ge Li đang bị những người xung quanh cười nhạo, khuôn mặt của hắn vừa đỏ vừa tím, rốt cục vỗ bàn một cái, hét lớn: "Tất cả đều câm miệng cho ta!"

'Bá' một tiếng hắn rút ra thanh thập tự kiếm bằng bạc ra, thanh kiếm này đúng là thượng đẳng có giá trị không nhỏ, cho dù là ở trong quán rượu thiếu ánh sáng, lưỡi kiếm y nhiên vẫn toát ra một luồng ánh sáng màu bạc, Ge Li mặc một bộ giáp nhẹ thượng đẳng may bằng da tê giác và vài miếng tinh cương, hàn quang của kiếm trong tay lóe sáng, nhìn qua cũng có vài phần khí thế, tiếng cười của những người bên cạnh cũng đã yếu đi vài phần.

"Hừ! Bọn hỗn đản các ngươi, chờ Ge Li đại nhân ta đây, đem cái tên có tiếng không có miếng Hạ Á kia đánh ngã, khiến hắn quỳ gối đập đầu trước mặt ta, đến lúc đó xem thử còn ai dám pha trò trước mặt Ge Li đại nhân ta đây!

Người ở trong quán rượu lúc này, đại thể cũng biết được cậu ấm Ge Li rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh, bất quá lo ngại gia thế của Ge Li, mắt thấy Ge Li thực sự bị kích động mà nóng nảy, cũng không dám tiếp tục bức bách, nhất thời cả quá rượu trở nên yên tĩnh.

Ge Li đưa mắt nhìn xung quanh thấy không còn ai tiếp tục cười nhạo, trong lòng đắc ý, vỗ bàn một cái, hét lớn: "Đem rượu ra đây!"

Ông chủ quán rượu đang ở bên cạnh lập tức bưng ra một cái khay, bên trên đựng đầy chén rượu nhỏ bằng gỗ. Ge Li cầm lấy một chén, ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu, khuôn mặt nhất thời tỏa ra vẻ thỏa mãn, cười lớn một tiếng: "Được ! Ta mời mọi người ở đâu một chầu ! Hôm nay ta đã say, ngày mai ta sẽ tìm tên có tiếng không có miếng tên gọi là Hạ Á kia tính sổ !"

Nói xong, hắn 'oạch' một tiếng, liền ngã gục xuống bàn, đám người trong quán sửng sốt một hồi, liền sau đó cười to.

Cậu ấm Ge Li này rất thích phô trương thanh thế, mặc kệ hắn đi. . . nói như thế nào, miễn có rượu uống, mới là quan trọng nhất. Một đám ma men võ sĩ nghèo túng đều nhào tới cướp giật các chén rượu ở trên khay, mấy tên không giật được chén nào liền đập bàn, thúc giục chủ quán mau chóng đem rượu ra.

Hạ Á lẫn mình trong đám giành giật rượu, hắn đã sớm nhắm thẳng tới bàn của Ge Li, từ trong đám người lách mình đi qua, vươn tay túm lấy Ge Li đang gục trên bàn dựng dậy, Ge Li đã say tới bất tỉnh nhân sự, mí mắt hơi mở lên liếc mình Hạ Á, thế nhưng không có nhận ra hắn, chỉ là nhìn thấy Bidaerduo đang ở bên cạnh Hạ Á, Ge Li cười ha ha, hàm hồ nói: "Di, ma pháp sư của chúng ta đã tới. . . Lại đây lại đây, cùng ta uống một chén nào. . ."

Vừa lúc Bidaerduo đi vào, nhìn thấy Ge Li đã say thành bộ dáng này, trong lòng nhất thời rất thất vọng.

Hắn cố ý đem Hạ Á dẫn đến nơi đây, chính là muốn nhân cơ hội này giáo huấn Hạ Á một trận. Trong quán rượu tụ tập không ít sâu rượu, trong đó hơn phân nửa đều là võ sĩ nghèo túng, lấy gia thế hiển hách của Ge Li, cùng với trời sinh thích luận võ, cũng như tính tình rất kiêu căng, vũ kỹ không luyện thành được gì, rõ ràng bản lĩnh không cao, thế nhưng lại thích bài ra phong thái cao thủ, quán rượu này là chỗ quen của hắn, đám giang hồ nghèo túng trong quán ít nhiều cũng hiểu rõ tính khí của vị cậu ấm nhà giàu quý tộc này, thỉnh thoảng cũng thuận miệng nịnh hót một hai câu, đổi lấy một ít rượu uống, bất quá người của Ge Li ở chỗ này đúng là không ít. Bidaerduo chính là dự định mang Hạ Á tới đây, Ge Li vừa nhìn thấy Hạ Á, nhất định sẽ lập tức trở mặt, đến lúc xảy ra đánh nhau, toàn bộ võ sĩ trong quán rượu sẽ đứng về phía hắn, cho dù cái tên mâu tặc này có hung địa độc ác, thế nhưng cũng không thể đánh bại tất cả mọi ngươi, như thế chẳng phải đã cho hắn ăn một trận đòn no sao?

Nhưng mà vừa đến đây thì thấy Ge Li đã say tới mức không nhìn rõ được ai, làm thế nào để phát động sinh sự?

Đám võ sĩ trong quán rượu tuy rằng nhận thức Ge Li, nhưng lại không nhận thức Bidaerduo. Bọn gia hỏa kia không phải đám người ngu, ai lại không nhận ra, tên Bidaerduo này chỉ là một kẻ không có tiền đồ đi theo bên cạnh Ge Li làm một tên tay sai mà thôi, ai lại thực sự ra mặt giúp hắn?

Mắt thấy không cách nào động thủ, Bidaerduo trong lòng nhẫn nại trở lại, kéo Hạ Á đi tới một cái ghế dài ở cạnh tường ngồi xuống, gọi ra mấy ly rượu lúa mạch.

Hạ Á uống vài ngụm lớn, còn tên Ge Li cũng đã ngã lên đùi của Bidaerduo ngủ khò khò. Dế nhũi dường như không hề phòng bị, chỉ một mực uống rượu, không được chốc lát, thì đã uống cạn sáu ly, tửu lượng của dế nhũi cực kỳ tốt, sáu ly rượu đối với hắn ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, một điểm ửng đỏ cũng không có, trái lại ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên lợi hại, liên tục liếc tới liếc lui trên người Bidaerduo, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ tươi cười đầy thâm ý, càng khiến cho Bidaerduo sợ hãi trong lòng. Cũng không biết cái tên hung ác này đáng có ý định gì để đối phó với bản thân.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.