Chương 14: Hạ Á cùng kẻ đáng thương


Biên: A Lá
Chiến phủ rơi trên mặt đất, nện lên trên chân của Nghê Cổ Nhĩ, chỉ là đầu óc hắn giờ như bã đậu, đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm kẻ "hại dân hại nước" trước mặt này, ước chừng qua một hồi lâu, mới cảm giác được đau đớn trên chân, một tiếng "ngao" rống lên từ cổ họng, ôm lấy một chân "biểu diễn" nhảy lò cò.

Hạ Á trên mặt có một tia cười ác ý, hai tay ôm thân cây, đem thân cây từ trong lòng ném qua: "Người khổng lồ, tiếp lấy!"

"Oa! Không cần..."
Đáng thương cho Nghê Cổ Nhĩ chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị thân cây đại thụ to lớn đặt hắn ở bên dưới, may mắn là hắn cũng không bị va vào đầu, thương cảm cho hắn đang cố dùng song chưởng ôm lấy thân cây, nỗ lực chống đỡ, bị đè lún xuống mặt đất, vẻ mặt nhất thời hồng lên tựa như màu mông khỉ, thở dốc hồng hộc, kêu la đến tê tâm liệt phế: "Cứu mạng a!!! Mau gỡ cái cây chết tiệt này ra... Khụ khụ..."

"Tất Đạt Nhĩ Đa, mau dùng ma pháp!" Cát Lý vẫn đang "biểu diễn" trần truồng rốt cục cũng có phản ứng, hét lên với tên pháp sư đồng bọn đứng bên cạnh mình một tiếng. Vị Tất Đạt Nhĩ Đa pháp sư kia lập tức có động tác! Động tác nhanh nhẹn nhảy về sau vài bước, từ trong tay áo lấy ra một cái tiểu mộc côn (côn gỗ) so với sài côn dài hơn không bao nhiêu, nắm ở trong tay đung đưa vài cái, từ trong áo choàng nhanh chóng truyền đến vài tiếng niệm cổ quái.

Lúc này, ngay cả Hạ Á cũng nhịn không được, trong lòng kiêng kị một chút - thật là ma pháp sư? !

Hắn từ nhỏ sinh hoạt tại Dã Hỏa nguyên, đối với vũ lực của bản thân còn có chút tự tin, dã thú ma thú cũng đánh rồi, ở trong Dã Hỏa trấn cũng không phải chưa từng đánh nhau. Sau khi nhìn thấu mấy tay "Cao thủ" này, thật sự không có để bọn họ ở trong lòng. Mà... tên kia cư nhiên là một tên ma pháp sư?

Mình còn chưa từng đánh nhau với một ma pháp sư bao giờ a.

Đúng lúc trong lòng có chút không yên, bỗng thấy mộc côn trong tay tên Tất Đạt Nhĩ Đa huyễn hóa ra một cỗ hào quang, đem chính hắn bao trùm bên trong, sau đó "phanh" một tiếng, một mảng sương khói phun ra, ở bên trong đám sương khói, liền thấy được vị ma pháp sư đã biến thành một con thỏ, hưu một tiếng, liền chui vào trong bụi cỏ, hướng phía nam chạy trốn.

"... Đây chính là ma pháp của hắn?"

Hạ Á suýt nữa bật cười, nhìn chằm chằm con thỏ đang xông vào bụi cỏ kia, một tay nhanh chóng rút hỏa trạc xiên ném qua.

Phốc!
Cái hỏa trạc xiên kia hóa thành một luồng hắc quang, chuẩn xác lao trúng cái đuôi con thỏ, nhất thời đem con thỏ ghim trên mặt đất. Một đoàn huyết quang bay lên, Tất Đạt Nhĩ Đa pháp sư kêu thảm một tiếng, hiện ra hình người, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên, trên mông cắm cái hỏa trạc xiên, miệng vết thương còn đang rỉ máu.

"Ha ha ha ha..." Hạ Á bước nhanh vài bước đuổi tới, một cước dẫm nát mông pháp sư, đem hỏa trạc xiên rút ra, hành động này làm cho Tất Đạt Nhĩ Đa kêu thảm thiết lên vài tiếng, nằm xấp xuống ở đàng xa không ngừng múa may, nắm tay đập xuống đất liên hồi.

Hạ Á xoay người lại, hiện tại chỉ còn lại một đối thủ cuối cùng - vị nữ thần xạ thủ Mã Sa kia.

Đừng nói nàng chỉ là một giả "Ám Nguyệt nữ thần" - cho dù là Ám Nguyệt nữ thần thật sự, trong tay không có cung tiễn, trong con mắt của Hạ Á bất quá cũng chỉ là một cái bia ngắm để tập quyền mà thôi.

"n... Lão gia hỏa có nói qua, nam nhân tốt nhất không nên đánh nữ nhân, cho nên ngươi..." Hạ Á do dư một chút, hắn đang muốn nói "Cho nên ngươi tự đầu hàng đi".

Có thể vị tiểu thư Mã Sa xinh đẹp đại khái là hiểu nhầm tên "hại dân hại nước" hung ác này, đối với ba đồng bọn của nàng xử sự cường đạo, nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai chân nhỏ rung loạn lên, bỗng nhiên há miệng, òa khoc.

"Oa... Ngươi ngươi... Ngươi giật tiền thì được rồi, nhưng không cho cướp sắc..."

Hạ Á: "... ..."
Hắn trừng hai con mắt nhìn nhìn Mã Sa, bỗng nhiên kêu lên: "Cướp sắc? Ngươi quả thực quái dị? Ngươi tưởng mình đẹp lắm sao!"

Hạ Á thực sự phẫn nộ, hắn cảm thấy được chính mình bị vũ nhục! Cướp sắc? Chỉ bằng cái tên xấu xí nhà ngươi?

Hừ, cho dù lão tử phải cướp sắc, cũng muốn đến nữ nhân chân chính như Tác Phi Á đại thẩm trên Dã Hỏa trấn mới được a.

(Lão gia hỏa mỉm cười dưới cửu tuyền...)

Hạ Á đi tới, đem vị Bạch Ngân Kiếm Thánh Cát Lý một cước đá bay, đứng ở trước mặt Mã Sa, một tay lấy cái thiết cung của nàng đoạt lấy. Mã Sa làm gì còn dám phản kháng, tựa hồ là chủ động đem cung dâng lên cho Hạ Á, sau đó ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống.

"Di?"
Cung vừa vào tay, Hạ Á liền phát hiện ra không đúng.

Nếu thật sự là thiết cung, thì trọng lượng tự nhiên là cực kì nặng, mà cây "Thiết cung" trong tay này, chỉ nhẹ mấy lượng, cây cung đen sì kia, nhìn kỹ là biết được ngâm trong nước sơn đen, búng búng tay,âm thanh thanh thúy bang bang bang vang lên.

"Hắc! Ta tưởng là cung tốt gì, nguyên lai là đồ tích thiết. Khó trách phân lượng lại nhẹ như vậy." Hạ Á phi thường khinh thường.

Đồ làm bằng tích thiết vừa nhẹ lại giòn, đều dùng để làm trang sức. Trong Dã Hỏa trấn, còn có một vài hài tử dùng tích thiết làm kiếm dùng như một món đồ chơi, cãi nhau ầm ĩ...

Khó trách vừa rồi chính mắt mình thấy nữ nhân này cầm một thanh thiết cung, cư nhiên lại có thể kéo thành hình trăng lưỡi liềm, mà tới lúc bắn ra thì lại xiên xiên vẹo vẹo.

Hạ Á suy nghĩ một chút, cung này mặc dù là giả, nhưng sợi ngân tuyến dùng làm dây cung lại là thật. Hắn một tay lấy cung bẻ gãy, đem ngân tuyến bóp thành một cục, nhét toàn bộ vào lồng ngực, chép chép miệng: "Các ngươi còn có thứ gì tốt, đừng đợi ta soát người, tự mình giao ra đây a."

Cát Lý quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi nhìn nhìn vị đại gia này: "Ta, trên người chúng ta còn có một chút tiền, ở trên dây lưng của ta..."

Cái túi da vừa rồi hắn mang đã bị Hạ Á một búa phách chặt đứt, Hạ Á quả nhiên nhặt được một gói tiền to, chỉ là mở ra, lại chỉ có mười mấy đồng bạc, ngay cả một đồng vàng cũng không có.

Tuy rằng thu hoạch này cũng coi như không nhỏ, nhưng là Hạ Á vẫn còn có chút buồn bực.

Mấy tên tự xưng cao thủ này, tiền mang trên người lại còn không nhiều bằng kẻ đáng thương kia

Kế tiếp, biểu hiện của Hạ Á, mới làm cho Vương thành tứ tú cảm nhận thật sâu cái gì gọi là "Cùng hung cực ác" - người này quả thực là quỷ chết đói đầu thai!

Hắn trước hết đem cái chiến phủ của Nghê Cổ Nhĩ thu lấy, thanh chiến phủ này thật ra là thứ tốt, hàng thật giá thật, so với phách sài phủ ba đồng bạc của mình trước kia thì phải cao hơn vài cấp bậc a. Còn có Mã Sa, tuy rằng sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng dưới sự cưỡng bức của Hạ Á, vẫn phải đem kiện bì giáp da tê giác trắng kia cởi ra cống hiến.

Để cho Mã Sa tiểu thư xấu hổ và giận dữ muốn chết chính là, sau khi chính mình bỏ bì giáp ra, bên trong quần áo liền đơn bạc, nàng sợ hãi tay ôm ở trước mặt, sợ rằng cảnh xuân trước mặt làm kẻ đạo tặc này nổi lên thú tính.

Nhưng tên đạo tặc hung ác này cư nhiên không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, còn mang theo vẻ thương hại, miệng thở dài: "Ai, nữ nhân trưởng thành như ngươi, cũng thật sư là đáng thương, ai... Kỳ thật bộ dạng xấu cũng không phải lỗi của ngươi, về sau ít đi ra ngoài là được."

Mã Sa trừng mắt xém chết: "... ..."

Kiện áo giáp bị Hạ Á chém thành hai nửa của Cát Lý kia cũng bị Há Á toàn bộ lấy đi (Đây đều là thượng đẳng tinh cương a, cầm đến Dã Hỏa trấn còn có thể bán lấy tiền đây)

Còn có Nghê Cổ Nhĩ, rốt cục được Hạ Á cứu ra từ dưới tàng cây ra, cũng bị tịch thu bì giáp trên người, cái cự thuẫn kia làm cho Hạ Á nhìn đến hai mắt tỏa sáng.

Một tay chiến phủ, một tay cự thuẫn... Ha ha, cái này thật sự có chút bộ dáng hoàn mỹ của một thợ săn a!

Gặp may mắn nhất chính là vị Tất Đạt Nhĩ Đa ma pháp sư, nguyên bản Hạ Á nhìn trúng kiện áo choàng da trên người hắn, nhưng lại phát hiện trên áo choàng da đã bị hỏa trạc xiên của mình đam thủng một lỗ, tràn đầy máu tươi, Hạ Á rốt cục mới buông tha cho ý tưởng lột đồ của vị ma pháp sư này.

"Ngươi thật sự là ma pháp sư sao?" Hạ Á đối với tên kia thật ra là có khách khí một ít: "Vừa rồi, ngươi biến thành một con thỏ, cái đó thật sự là ma pháp sao?"

Tất Đạt Nhĩ Đa đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng không thể không trả lời: "Đương nhiên là ma pháp..."

"Ai, nguyên lại bổn sự của ma pháp sư đều yếu như vậy sao?" Hạ Á có chút ngạc nhiên.

Tất Đạt Nhĩ nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không phải, ta tu luyện là biến hình thuật, chỉ tiếc là biến hình thuật của ta mới luyện được một ít, nếu pháp lực của ta cao thâm thêm một chút, có thể biến thành một ít mãnh thú lợi hại, tỷ như gấu hoặc là sư tử linh tinh. Pháp sư biến hình thuật cao thâm còn có thể biến thành ma thú cao đẳng lợi hại..."

Không thể tưởng được cư nhiên thật là một ma pháp sư?

Hạ Á nghiêm nghị có một chút kính ý!
Sau đó hắn cũng rất không khách khí lấy tay với vào trong lồng ngực Tất Đạt Nhĩ Đa, tìm kiếm...

Theo truyền thuyết, ma pháp sư đều là rất có tiền a. Cái gì ma pháp bảo thạch này, ma hạch này, rồi ma pháp thủy tinh này... Mỗi một dạng đồ vật này đều đại biểu cho ánh kim tệ vàng rực rỡ a!

Chỉ là Hạ Á thất vọng rồi.
Túi tiền vị Tất Đạt Nhĩ Đa này, quả thực so với mình hai ngày trước còn sạch sẽ hơn! Đừng nói bảo thạch gì gì, ngay cả một cái tiền đồng cũng không có!

"Ngươi như thế nào lại là ma pháp sư? !" Hạ Á có chút tức khí: "Ma pháp bảo thạch đâu? Thủy tinh đâu? Ma hạch đâu? Kim tệ đâu?"

Tất Đạt Nhĩ Đa há miệng thở dốc một hồi, nghĩ thầm, ta mà có mấy cái loại đồ vật đó, đã sớm thăng cấp, làm sao còn có thể bị loại cường đạo như ngươi khi dễ.

Chỉ là không có thu hoạch, làm cho vị cường đạo đại gia này khó chịu, chỉ sợ chính mình cũng sẽ còn khó chịu hơn...

"Cái này... Ta có thể nói cho ngài một bí mật." Tất Đạt Nhĩ Đa gắng gượng nói: "Một cái bí mật phát tài."

Mắt thấy Hạ Á có vẻ không tin, ma pháp sư lại gắng gượng, nói nhanh: "Ta nói tuyệt đối là sự thật!!"

Nói xong, biểu tình ma pháp sư có chút phức tạp, nhìn Vương thành tứ tú ba người còn lại, ánh mắt có chút chần chờ..

Hạ Á cũng không phải đứa ngốc, lập tức nhìn thấu ánh mắt cổ quái của tên kia, sờ sờ cằm, xách tên pháp sư này, tựa như xách một con gà, đi tới vài bước vào trong rừng, ném xuống đất: "Được rồi, nói đi!"

Tất Đạt Nhĩ Đa bị rơi tới choáng váng, chỉ là lúc này hắn nào dám hô đau? Giãy dụa ngồi dậy, còn có chút bất an nhìn nhìn ba đồng bạn ở phía xa xa kia, xác định khoảng cách xa như vậy, bọn họ đại khái là nghe không được lời của mình, mới cười khổ nói: "Kỳ thật, mục đích ta đi vào Dã Hỏa nguyên cùng bọn họ bất đồng, ta có nguyên nhân đặc thù, ta là vì... Ta là vì một cái bảo tàng mà đến! !"

Người này biểu tình thần bí hề hề .
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.