Chương 153: Nơi này năm đó


Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
Adeline đang đứng ở dưới tàng cây, nàng vẫn mặc một thân trang phục nam nhân giống như là lần đầu hai người gặp nhau ở trên Dã Hỏa nguyên. Vóc người cao gầy mang một cái áo khoác rộng thùng thình, chỉ là lúc này gió đêm thổi qua, áo khoác nhẹ nhàng tung bay, dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu sậm, trên đầu vẫn như cũ đội một cái nón bẹp, cất giấu hoàn toàn mái tóc, chỉ có vài sợi tóc màu vàng kim ló ra xung quanh vành nón.

Nhìn qua nàng gầy không ít, cằm có chút nhọn nhọn, hai mắt đặc biệt hơi lớn, đang đứng yên ở rất xa, nhìn về phía Hạ Á, trong cặp mắt to phảng phất như mang theo một chút u oán cùng xấu hổ không cách nào dấu được.

Trong lòng Hạ Á cũng không có suy nghĩ nhiều, vừa nhìn thấy kẻ đáng thương, vốn hắn đang cảnh giác nhất thời liền buông lỏng, cười ha ha, bước nhanh tới trước, đi tới trước mặt Adeline, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới kẻ đáng thương một lần, sau đó bỗng nhiên đấm một quyền vào vai Adeline, nhếch miệng cười nói: "Ha ha! Tên gia hỏa nhà ngươi, chính ngươi lén lút lừa gạt ta tới đây?"

Kẻ đáng thương trúng một quyền của Hạ Á, đau tới mức phải hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng oán thầm tên dế nhũi không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng bỗng nhiên nhớ tới sự tình đêm đó... Trong lòng mềm nhũn, viền mắt thoáng đỏ, cắn môi không nói lời nào.

Hạ Á vừa nhìn thấy hai mắt của kẻ đáng thương đỏ lên, liền ngạc nhiên nói: "Di? Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vì sao ngươi lại khóc? Ai, tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng ẻo lả, luôn luôn khóc sướt mướt, không có bộ dáng nam nhi gì cả!"

Nói xong, hắn kéo tay áo lau nước mắt của kẻ đáng thương, sau đó giống như là một đại ca cười nói: "Ha, như vầy mới đúng, ngươi tuy rằng có chút xấu xí, nhưng chỉ cần có khí khái nam nhi, tương lai cũng không sợ không tìm được vợ."

Nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt hắn hiện ra một biểu tình kỳ quái, nhìn trái nhìn phải, lôi kẻ đáng thương sang một bên, lấm la lấm lét thấp giọng cười nói: "Tới đây tới đây, cùng ta nói chuyện một chút, hiện tại ngươi thế nào? Ha ha! Nói cho ngươi biết, ông đây hiện tại không còn là con nít nữa ! Ha ha! Ta nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là còn xử nam đây? Nhưng hiện tại ông đây đã không còn là xử nam."

Không nói tới chuyện này thì không sao, một khi nói tới chuyện này, kẻ đáng thương suýt tí là hộc máu tại chỗ!

"Hắc ! Thế nào, ngươi ngưỡng mộ nên mới té xỉu à?" Hạ Á vươn tay chụp lấy kẻ đáng thương, cau mày nói: "Thân thể của ngươi sao lại suy yếu thế này! Không tốt không tốt, bình thường ngươi phải chăm chỉ rèn luyện thân thể mới được!" Nói xong, Hạ Á ưỡn cao ngực: "Nhìn ta xem, hiện tại ta đang làm quan đấy, làm tướng quân a!"

"Hừ." Kẻ đáng thương tức giận, nhịn không được liền nói: "Ngươi chỉ là cấp trung đoàn, cách cấp tướng còn một khoảng xa lắm."

"Di? Ngươi làm sao biết?" Hạ Á bị vạch trần khoác loác, cũng không có đỏ mặt, chỉ là nhìn kẻ đáng thương: "Vì sao ngươi lại biết rõ chức quan của ta?"

Dừng một chút, dế nhũi mới bỗng nhiên chợt nhớ: "Được rồi, nơi này rốt cục là địa phương nào? Là ngươi phái người lừa gạt ta tới đây? Vì sao ngươi lại giả danh công tước Minasi tới tìm ta? Tên gia hỏa nhà ngươi, căn bản không cần lừa gạt ta a, chỉ cần phái người tới thông báo cho ta một chút, ta biết tới đây gặp ngươi, chẳng lẽ ta lại không đến? Tên ngu ngốc nhà ngươi, làm mọi chuyện rối tung rối mù cả lên."

Nhìn Hạ Á vẫn giống như trước đây ở trên Dã Hỏa nguyên, hướng về bản thân nàng khoa tay múa chân, kẻ đáng thương chẳng những không buồn bực, trái lại nhu tình trong lòng càng trở nên không thể không chế, trong lòng nàng suy nghĩ: nếu như lúc đó ta đi theo hắn, mỗi ngày cùng hắn cãi nhau vài câu, thật ra... cũng rất tốt a.

Hết thảy vấn đề của Hạ Á, Adeline đều không hề trả lời, trong lòng nàng khẽ động, nhìn thẳng vào Hạ Á, giọng nói mang theo một phần kích động, do dự chỉ trong chốc lát, thấp giọng nói: "Ê... Dế nhũi, ta hỏi ngươi, xa nhau nhiều ngày như thế, ngươi có hay không nhớ đến ta?"

"Ách?"
Hạ Á ngây ngẩn cả người, liền sau đó sắc mặt của dế nhũi trở nên vô cùng cổ quái, khuôn mặt cũng đỏ lên, ấp a ấp úng không nói nên lời, ngay cả ánh mắt cũng có chút né tránh.

Nhớ?
Cái này ... Nhớ thì quả thật có nhớ, chỉ là...

Hạ Á nhịn không được hồi tưởng lại ngày 'phá thân' của hắn, đêm đó hắn không ngừng gặp mộng xuân, nhưng trong mộng lại luôn luôn mơ thấy kẻ đáng thương, liên tiếp vài lần khiến cho hắn có chút phát điên.

Nhìn Hạ Á ấp úng, biểu tình quái dị, nhất là ánh mắt né tránh, khuôn mặt có chút đỏ lên, trái lại Adeline rất vui sướng, tất cả oán hận cùng u oán ở trong lòng nhất thời liền bị quét sạch, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: hắn có nhớ đến ta ! !

Adeline vui cùng hớn hở, dưới cơn kích động, nàng vươn tay kéo lấy Hạ Á đi tới rìa vườn hoa, tâm tình của nàng rất tốt: "Ta biết ngươi sẽ không quên ta! n, ngày hôm nay ta lẻn tới đây gặp ngươi, buổi tối ta còn phải tranh thủ trở về sớm, nếu không, ta sẽ gặp phải phiền phức rất lớn, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút đi... Ai, hiện tại càng lúc ta càng khó ra ngoài..."

Hạ Á mắt thấy kẻ đáng thương không có tiếp tục truy vấn cái nan đề kia, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng lại lần nữa sinh ra nghi hoặc: "Thân phận của ngươi rốt cục là gì ? Hiện tại ta có chút mơ hồ. Trang viên bên cạnh bờ biển này là của ngươi hay là của nhà Minasi? Còn nữa, tại sao ngươi lại giả danh công tước Minasi tới tìm ta?"

Kẻ đáng thương kéo Hạ Á đi tới bậc thang ở rìa vườn hoa, hai người thẳng thắng ngồi xuống nền đất, ngồi trên bậc thang, kẻ đáng thương do dự một chút, mới thở dài, thấp giọng nói: "Thân... Thân thế của ta tương đối phức tạp, một hai câu cũng không thể nói hết. n... Ngày hôm nay ta tới tìm ngươi, cũng là vì ta biết ngươi đã tới đế đô, trong lòng ta nhớ đến ngươi... Ý lộn, chúng ta là chỗ quen biết, cho nên cũng phải gặp ngươi một lần. Còn có..."

Nàng nhìn khuôn mặt Hạ Á, khuôn mặt mà ngay cả trong mơ nàng cũng muốn nhìn thấy vài lần, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cổ xung động, rất muốn đem thân phận của bản thân nói cho đối phương biết, nhưng lại suy nghĩ kỹ, thân phận bản thân có chút đặc thù, một khi nói cho hắn biết, trái lại chỉ sợ gây không ít phiền phức cho dế nhũi... Do dự nhiều lần, mới thở dài, thấp giọng nói: "Ta... Ta thì, coi như xuất thân trong một gia đình quý tộc đi, ân... Ta..."

"Ngươi thì sao?"
"Ở trong đế đô ta có một ít bằng hữu, đều là quý tộc. n... Con trai của công tước Minasi, Minasi nhỏ, cũng bằng hữu tốt của ta, cho nên, trang viện này vốn là sản nghiệp của gia tộc công tước Minasi, hôm nay bất quá ta nhờ Minasi nhỏ, thỉnh hắn giấu lão công tước, đem tòa trang viên này cho ta mượn một chút. Nơi là địa phương hẻo lánh, chúng ta gặp nhau ở đây, cũng sẽ không bị người khác phát hiện. Cho nên... ta lừa ngươi tới đây, ngươi cũng đừng giận ta."

Tâm tình của Hạ Á lúc này rất tốt, nhìn thấy kẻ đáng thương, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác gặp lại bạn thân lâu ngày không gặp, mơ hồ phảng phất như còn có một loại tâm tình gì đó rất khó nói, chỉ là loại tâm tình này, ngay cả bản thân dế nhũi cũng không hề minh bạch, lập tức vung tay lên, cười nói: "Không giận, không giận. Việc này có gì phải tức giận ! Ha ha ! Nếu biết ngươi cũng ở trong đế đô mà nói, ta đã sớm tìm tới ngươi rồi ! Bất quá tên gia hỏa nhà ngươi quả là thần thần bí bí a, chúng ta gặp mặt nhau, có gì phải lén lút như thế này?"

Dừng một chút, Hạ Á bỗng nhiên cau mày, nhìn kẻ đáng thương: "Lẽ nào... Phiền phức của ngươi vẫn còn chưa giải quyết ?"

Hắn nhớ tới ngày đó trên Dã Hỏa nguyên, hai người gặp phải một nhóm kỵ binh truy sát, lúc đó Hạ Á cũng không biết bọn người kia chính là "ám dạ ngự lâm" tiếng tâm lừng lẫy, chỉ bị trình độ tinh nhuệ của đám kỵ binh kia làm chấn động, mãi tới lúc này hắn nhớ lại, có thể nhờ vả "ám dạ ngự lâm" ra mặt truy sát kẻ đáng thương, như vậy phiền phức của kẻ đáng thương nhất định là không nhỏ!

"Việc này... Ta cùng trưởng bối trong nhà có chút hiểu lầm." Kẻ đáng thương nói đến đây, hai mắt có chút đỏ lên: "Cha mẹ của ta đều đã chết, hiện tại trưởng bối trong nhà cũng không thích ta, ta cũng chỉ còn một người anh họ có thể che chở cho ta một ít, ài, chỉ là anh họ của ta còn chưa kế thừa... n, kế thừa quyền lực của gia tộc, cho nên năng lực của hắn cũng chỉ có giới hạn, chỉ có thể bảo hộ cho ta ở yên một nơi, mỗi lần ta ra ngoài, đều là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm rất lớn. Lần này tới gặp ngươi, sau đó trở về lại nơi ở, chỉ sợ cũng sẽ bị anh họ của ta trách mắng."

Hạ Á cau mày, trong lòng có chút căm tức, chính hắn rốt cục cũng không biết vì sao lại căm tức, mơ hồ phảng phất như trong lòng hắn có một ý thức : Tên gia hỏa kẻ đáng thương, nếu như hắn bị ăn hiếp, thì cũng chỉ có thể một mình ông đây có thể ăn hiếp hắn, nếu như người khác ăn hiếp hắn, ông đây sẽ không có bỏ qua !

Hạ Á ưỡn ngực một cái, lớn tiếng nói: "Vậy ngươi dứt khoát bỏ nhà chạy trốn đi ! Cho dù ngươi có trở về nhà, tình hình cũng không tốt hơn chút nào! Hiện tại ta đã là quan lớn, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tới quận Moll nhậm chức, nơi đó cách Dã Hỏa nguyên rất gần, càng cách đế đô thiên sơn vạn thủy, ngươi dứt khoát theo ta đi ! Đến lúc đó, ở trong địa bàn của ta, ta sẽ che chở cho ngươi ! Chúng ta mỗi ngày nghênh ngang cưỡi ngựa săn thú, ai dám ngăn cản ông đây dù chỉ một lời, ông sẽ dùng hỏa xoa đâm thủng đầu hắn ! Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý ! Cùng nhau uống rượu ăn thịt, cùng nhau cưỡi ngựa săn thú, cùng nhau đù giỡn các kỹ nữ ! Ha ha ha ha!"

Lúc hắn nói đoạn đầu, kẻ đáng thương nghe được liền vô cùng động tâm, có chút nhịn không được định mở miệng đáp ứng, nhưng cuối cùng nghe thấy "cùng nhau đùa giỡn các kỹ nữ", thì lập tức Adeline tức giận đến mức trợn mắt thành bạch nhãn, hung hăng trừng mắt Hạ Á. Nhưng rốt cục trong lòng cũng buông tha, âm thầm thở dài.

Thôi, đi cùng hắn... thân phận của ta cuối cùng cũng sẽ mang phiền phức đến cho hắn, nếu như thật sự đi theo hắn, lấy tính khí của tên gia hỏa này, tuy rằng hắn ngang ngược giảo hoạt, nhưng đối với người bên cạnh lại rất chân thành mềm lòng, nếu như hắn biết rõ chuyện của ta, hắn có liều mạng cũng sẽ che chở cho ta, cái này trái lại càng cấp cho hắn nhiều phiền phức...

Không thể không nói, Adeline đối với thái độ làm người Hạ Á là hiểu rõ nhất, cũng là người thân cận nhất trong số những người bên cạnh Hạ Á !

Đừng xem dế nhũi thường ngày hay tùy tiện, còn rất thích ăn hiếp người bên cạnh, Ruhr cũng tốt, Tatara cũng tốt, thậm chí trước đây còn có Aokesi cũng như bản thân kẻ đáng thương, đều đã bị dế nhũi ăn hiếp. Thế nhưng tên gia hỏa này chỉ là thỉnh thoảng ăn hiếp mọi người một chút, xem như là trò đùa, trong hề có ý xấu nào cả. Mà trái lại, một khi được hắn xem như là người thân cận, như vậy có gặp phải phiều phức gì, tên dế nhũi này cũng sẽ liều mạng để bảo hộ cho đồng bạn của hắn!

Ở trên Dã Hỏa nguyên, nhiều lần trải qua hoàn cảnh sống chết, Hạ Á đối với đồng bạn ở bên cạnh mình là vô cùng tốt, đối mặt với truy sát của ám dạ ngự lâm, Hạ Á thà rằng liều mạng cũng không chịu đem kẻ đáng thương giao ra...

Còn lúc rơi vào tay của Thiên Công, Hạ Á có chết cũng không nói ra nơi ẩn núp của Aokesi!

Nói chung, tên gia hỏa này nhìn qua vô lại ngang ngược, thật ra đều là do hắn sinh sống trong địa phương như Dã Hỏa trấn, hiển nhiên phải tự hun đúc ra một cổ tính khí nhằm tự bảo vệ mình, nhưng từ nội tậm mà nói, dế nhũi rốt cuộc cũng là người tốt có tâm địa thiện lương.

Adeline phi thường khẳng định, một khi Hạ Á biết thân phận cùng phiến phức của nàng, như vậy hắn sẽ lập tức vứt đi toàn bộ quan tước, chỉ cần bản thân nàng một câu nói, hắn sẽ nhất định liều mạng mang nàng rời đi, dù cho vứt bỏ vinh hoa phú quý, dẫn theo bản thân nàng quay về Dã Hỏa trấn làm lại cuộc đời thợ săn, dế nhũi chắc chắn cũng sẽ làm ! Cho dù sau này đối mặt với sự truy sát của ám dạ ngự lâm do hoàng đế phái tới, dế nhũi cũng sẽ không chút nào chùn chân!

Nghĩ tới đây, nhu tình trong lòng của Adeline lại dâng trào, nhịn không được nhìn thẳng vào Hạ Á, vươn ra cánh tay bé nhỏ, sờ sờ vào khuôn mặt của của Hạ Á.

Động tác này quả thật là 'quá phận', liền khiến cho Hạ Á chết đứng do sợ hãi !

Dế nhũi ngồi ngẩn người ra, ngốc mặt nhìn chằm chằm Adeline, mắt thấy bàn tay nhỏ bé đối phương sờ lên má của bản thân, ngón tay tinh tế mềm mại, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu. Đối với động tác này, càng làm cho Hạ Á ngạc nhiên chính là: trong mấy cơn mơ quái dị vài ngày trước, hắn đã nhiều lần nhìn thấy cảnh này! Trong cơn mộng đại khái cũng giống như hiện tại: kẻ đáng thương ngồi ở trước mặt bản thân, dùng ánh mắt long lanh nhìn về phía bản thân, vươn tay sờ lên mặt của bản thân ...

Mà trong mộng, mỗi lần thấy tới cảnh này, dế nhũi liền lập tức thét lên một tiếng chói tai, sau đó ngồi ở trên giường, thở dốc, đầu đầy mồ hôi.

Thế nhưng hiện tại, trong trạng thái thanh tỉnh, cảnh tượng trong mộng lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này trái lại khiến cho Hạ Á ngây dại!

Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí quên đi kêu la sợ hãi, quên đi né tránh, đơn giản là trong ánh mắt trong suốt của kẻ đáng thương, phảng phất như mang theo một ma lực nào đó, khiến cho đầu óc của Hạ Á trở nên trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy bị ánh mắt kia hấp dẫn, dần dần trầm mê trong một loại cảm giác vui mừng khó tả...

Bất quá, việc này cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, không được tới vài giây, Hạ Á rốt cục phục hồi lại tinh thần, ý thức được bàn tay của 'một nam nhân' đang sờ lên má của mình, sắc mặt của dế nhũi nhất thời trắng bệch, hắn quát to một tiếng giống như bị chém một đao, mạnh mẽ nhảy dựng lên, thân thể rất nhanh lui về phía sau, bò lết trên mặt đất, chỉ một ngón tay vào kẻ đáng thương, trừng to mắt : "Ngươi! Ngươi! Ngươi, ngươi làm gì thế ! Mẹ nó ! Kẻ đáng thương ! Ngày hôm nay ông đây mới biết ! Ngươi! Ngươi nguyên lai là một con 'thỏ' ! ! !"

Adeline cũng có chút kinh hoảng, động tác vừa rồi chỉ là vô thức, cũng là kìm lòng không nổi. Lần trước tại nơi phong nguyệt, trong đêm ý loạn tình mê, thân thể thuần khiết mà nàng đã gìn giữ bao năm qua cuối cùng lại cấp cho tên dế nhũi chết tiệt, trước đây nàng đối với tên dế nhũi chứa chan rất nhiều tình cảm, nhưng phảng phất vẫn còn một tấm màng mỏng ngăn cách, nhưng sau đêm đó, tấm màng mỏng này cuối cùng cũng bị xé rách. Kể từ đó trong lòng Adeline đối với tên nam nhân chết tiệt này vừa yêu vừa hận, ngày đêm trằn trọc, càng lúc càng trở nên gày gò, ngày hôm nay cố lấy đủ dũng khí, nhờ người khác lừa gạt dế nhũi dẫn tới địa phương này để nàng gặp mặt một lần, trong lòng nàng cũng không suy tính quá nhiều, chỉ đơn giản là không chịu nổi tương tư hành hạ, chỉ muốn gặp Hạ Á một lần !

Nhưng hiện tại nàng kìm lòng không đậu làm ra những cử động này, mắt thấy bộ dáng kinh hãi của dế nhũi, Adeline trong lòng buồn bực, cả giận nói: "Ngươi nói bậy cái gì đấy ! Ta... Ta dĩ nhiên không phải là thỏ !"

"Ngươi! Ngươi chính là thỏ! !" Hạ Á giận dữ, trợn tròn con mắt: "Ngươi! Ngươi vừa mới sờ mặt ta!"

Adeline nghẹn lời, chỉ là mở to hai mắt nhìn nhìn Hạ Á.

Hạ Á thở hổn hển vài ngụm khẩu khí, nhưng lại ngồi xuống ở phía xa xa, do dự vài lần, có chút sợ hãi nhìn về phía kẻ đáng thương, nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương hàm chứa một cổ ủy khuất cùng u oán, dường như lại chuẩn bị muốn khóc, dế nhũi rốt cục thở dài, cười khổ nói: "Được rồi được rồi ! Coi như ngươi là thỏ, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi -- mẹ nó, chỉ cần ngươi đừng có chú ý tới ông đây là được ! Ông đây suốt đời này chỉ thích nam nhân... A phi phi phi phi ! ! Ông đây suốt đời này chỉ thích nữ nhân ! ! Không thích nam nhân ! !" Hạ Á oán hận nói: "Ông đây chỉ thích nữ nhân! Cho nên, chúng ta là bằng hữu, ta cũng không trách ham mê cổ quái của ngươi... Ngươi, ngươi chỉ cần đừng làm ra bộ dáng như thế trước mặt ta là được !"

"Ngu xuẩn! Câm miệng!" Adeline giận dữ: "Ngươi! Ngươi mới là thỏ! Ngươi mới là thỏ! Cả nhà ngươi đều là thỏ! !"

Hạ Á trừng mắt: "Ngươi không cần ngụy biện ! Ta cũng không quản ngươi có nhận hay không... Từ nay về sau ngươi không được làm thế đối với ta!"

Hai người tức giận trừng mắt nhìn nhau, nghiến chặt quai hàm, nhìn nhau một hồi lâu, bỗng nhiên hai người cùng lúc cười 'phốc' một tiếng, nghĩ tới cảnh vừa rồi quả thật có chút buồn cười, trong lòng có chút xấu hổ cũng nhau chóng tiêu tan, một lần nữa nhích lại gần, Hạ Á mới thở dài nói: "Mẹ nó, ông đây quen biết một tên tiểu tử cổ quái như ngươi đúng là không may... Cái tên gia hỏa nhà ngươi, ta nói ngươi ẻo lả, chắc ngươi cũng sẽ không phủ nhận chứ !?"

"Hừ." Adeline đúng thật không có phủ nhận... Nàng làm sao lại không ẻo lả, nàng căn bản là một người "phụ nữ". Nghĩ tới đây, bản thân Adeline cũng có chút buồn cười khó hiểu, mặt đỏ hồng len lén liếc mắt nhìn Hạ Á.

Dế nhũi vội vàng tiếp tục nói: "À à... Mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi đế đô... à ừ, sau này làm sao ta có thể tìm thấy ngươi? Cái tên gia hỏa nhà ngươi... Ai, phiền phức của ngươi rốt cuộc là gì? Thực sự không thể đi theo ta sao?"

Adeline thở dài: "Điều đó là không thể... Ta cũng muốn đi cùng ngươi. Nhưng cuối cùng là không được, nếu như ta theo ngươi rời đi, anh họ của ta sẽ bị quở trách, hơn nữa... Vị trưởng bối trong nhà của ta, lại càng không thể bỏ qua, hắn nhất định sẽ phái người gây phiền phức cho ta, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị liên lụy."

Hạ Á cau mày: "Trưởng bối trong nhà của ngươi lợi hại đến như vậy? Hiện tại ta đã là nam tước, còn là quân quan giữ quyền to của một quận, nghe đâu thủ hạ cũng mấy vạn người, cũng không thể bảo vệ an toàn cho ngươi?"

Kẻ đáng thương lắc đầu: "Kém quá xa."

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.