Chương 157: Quyết đoán của Công tước. - Hạ
Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
Trong lòng Adeline lo sợ bất an, nàng vốn có một ít nguyên nhân đặc thù nên cực kỳ sợ hãi đối với vị trí giả bên cạnh hoàng đế, hôm nay nàng lén lút gặp Hạ Á ở chỗ này lại bị Kaweixier phát hiện, ngoại trừ sợ hãi vốn có, lúc này nàng còn lo lắng Kaweixier nói ra một câu liền vạch trần thân phận thật sự của bản thân nàng, cho nên từ nãy tới giờ, thấp thỏm trong lòng nàng vẫn chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc, may là không biết vì sao Kaweixier vẫn còn chưa vạch trần thân phận của nàng, thậm chí ngay cả trong lúc nói chuyện cũng không hề để ý tới nàng, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của hắn lại lướt qua mặt nàng, trong ánh mắt thâm thúy trong suốt nọ, dường như bao hàm một cổ ý tứ hiểu rõ mọi chuyện, như thế cũng đủ khiến cho hai chân của Adeline nhũn ra.
Hơn nữa... Hơn nữa...
Trong đầu Adeline càng xuất hiện một cái ý niệm đáng sợ: Những lời của Kaweixier nói với Hạ Á khi nãy, còn bao gồm ngôn từ đại nghịch bất đạo ! Hắn phảng phất như không hề có ý định che giấu ! Tuy rằng bản thân nàng cùng hoàng đế có quan hệ quái dị, thế nhưng dù sao nàng cũng là người trong hoàng thất... Kaweixier làm trò trước mặt bản thân nàng, hướng về Hạ Á nói rất nhiều lời lẽ đều bị hoàng thất cho là cấm kỵ, lẽ nào... hắn không chút nào lo lắng bản thân nàng sẽ tiết lộ việc này ra ngoài? !
Hoặc là nói, hắn là đang cố ý nói những việc này cho Hạ Á nhằm thử thách nàng? !
"Tòa nhà này thuộc về ngươi, tất cả bí ẩn ở nơi này thuộc về ngươi, còn có bí bảo của gia tộc hoa tu-líp, toàn bộ cũng đều là của ngươi... chỉ cần ngươi tìm thấy chúng là được." Kaweixier thản nhiên nói: "Ngoài ra, ta còn biết ngươi nhất định rất muốn biết sự tình năm xưa của lão gia hỏa, bất quá việc này hiện tại ta còn chưa thể nói cho ngươi biết, ngươi không cần hỏi, có hỏi ta cũng không trả lời... Còn tên gia hỏa Minasi ngay cả gặp ngươi hắn cũng không muốn, cho nên ngươi khỏi hy vọng moi móc được tin tức gì từ trong miệng của hắn."
Kaweixier nói đến đây, rốt cục đứng lên, hời hợt vỗ vỗ bụi dính trên trường bào, liếc mắt nhìn Hạ Á một hồi: "Từ nay cho tới lúc ngươi rời khỏi đế đô, ta cũng sẽ không gặp lại ngươi. Ngày hôm nay gặp ngươi tại đây, cùng ngươi nói nhiều chuyện như vậy-- quả thật ta cũng cảm thấy ta nói hơi nhiều. Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục biết nhiều hơn, vậy thì hãy nghĩ biện pháp khiến cho bản thân trở nên cường đại thêm một chút. Có một vài bí mật... Nếu không có thực lực cường đại, căn bản là không thể giữ kín được."
Nói xong, Kaweixier lại nghênh ngang xoay người bước lên bậc thang chuẩn bị rời đi, Hạ Á ở phía sau ngẩn ngơ, nhịn không được liền lên tiếng kêu gọi: "Ê! Ngươi, ngươi, chờ một chút!"
"Thế nào?" Kaweixier quay đầu lại mỉm cười.
"Ngươi... Ngươi nói, trước lúc ta rời khỏi đế đô, ngươi sẽ không gặp ta? Vậy... Chuyện bái sư chẳng lẽ coi như là không tính?" Hạ Á do dự một chút, bỗng nhiên nói ra một câu như thế, lời nói vừa ra khỏi miệng, khiến cho chính bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bái sư? Lẽ nào bị lão quái vật này giảng giải một hồi, thực sự khiến cho hắn động tâm?
"Ha !" Kaweixier cười một tiếng, ánh mắt của hắn có chút đùa bỡn nhìn về phía Hạ Á : "Bái sư đương nhiên là phải bái, ngươi không định phái người đưa cho ta một tấm thiệp bái sư đấy chứ !? Đồ đệ ngốc! Thực sự ngươi giống y chang tên cha nuôi của ngươi, đại sự khôn khéo, tiểu sự qua loa!"
Nói đến đây, vẻ mặt mỉm cười của Kaweixier càng tăng thêm vài phần cổ quái: "Chuyện ngươi bái ta làm sư phụ, tốt nhất là không nên tiếp tục chống cự... Nếu như ngươi cương quyết cự tuyệt mà nói, không chừng tạo cho ta một chút bực mình, có chút nhịn không được, không cẩn thận đem thân phận của ngươi tung ra ngoài."
Sắc mặt của Hạ Á liền trắng nhợt, nhìn Kaweixier thản nhiên từng bước đi lên các bậc thang rời khỏi gian phòng.
Lúc này trong gian phòng chỉ còn Hạ Á cùng kẻ đáng thương, Hạ Á mới bỗng nhiên thở dài ra một hơi, vừa rồi hắn cố gắng mới có thể lấy đủ dũng khí đối mặt với Kaweixier, hiện tại lão quái vật kia đã rời đi, khí thế trong lòng hắn liền hạ xuống, nhất thời tay chân có chút bủn rủn, từng trận từng trận uể oải lan tỏa toàn thân, quần áo lót trong người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!
"Gặp quỷ ... Mỗi lần đối mặt với lão quái vật kia, ta đều bị dọa cho đổ đầy một thân mồ hôi lạnh! Mẹ nó, lần sau gặp lại hắn, không cần nói hai lời, trước tiên là chém cho hắn vài nhát !" Hạ Á căm tức lầm bầm.
Dora ở trong đầu liền cười nhạt không chút khách khí: "Ngươi dám làm như vậy mà nói... Người chết nhất định sẽ là ngươi!"
Hạ Á: "..."
Hắn mặc dù có chút không phục, thế nhưng hắn cũng không dám phản bác, đơn giản là lời nói của Dora có chút khó nghe, nhưng... nhưng phảng phất như lại đúng với sự thực!
Kẻ đáng thương ở bên cạnh cũng ngã 'bịch' xuống đất, ngay khi Kaweixier rời đi, đầu của kẻ đáng thương cũng đầy mồ hôi, trong lòng vừa sợ vừa nghi, lại có vài phần hạnh phúc sau khi thoát khỏi kiếp nạn, bộ dáng của nàng so với Hạ Á còn khó coi hơn nhiều. Hạ Á nhìn thấy bộ dáng của Adeline, lông mày nhíu lại, bước tới kéo nàng đứng lên: "Ngươi làm sao vậy? Hình như ngươi vừa nhìn thấy lão quái vật kia, bộ dáng của ngươi rất là khiếp sợ đây?"
Kẻ đáng thương cười khổ một tiếng, hàm hồ nói: "Ở trong đế đô, ai lại không sợ hắn?"
※※※
Trong bóng đêm, trên một con đường lớn hướng về thành Aosiji Liya, một đội kỵ binh đang chậm rãi giục ngựa mà đi, đội kỵ binh này trên dưới một trăm người cùng lúc bôn ba tốc độ cũng không nhanh, thế nhưng đội hình lại nghiêm túc chỉnh tề, phía trước là hai mươi tên kỵ binh tản ra tìm tòi giống như đang hành quân trong quân đội, tạo thành đội hình phòng bị phía trước, mà hai nhóm kỵ binh bảo vệ hai bên cũng không chút lộn xộn.
Dưới sự bảo vệ hơn một trăm kỵ binh ở xung quanh, ở giữa chính là lão công tước Minasi cùng với con trai của hắn - Roddy.
Cha con hai người này cũng không có ngồi xe, lão công tước tuy rằng tuổi đã già, nhưng vẫn như cũ chấp hành nghiêm câu châm ngôn của hắn: quân nhân, không ngồi xe.
Lão công tước cưỡi một con tuấn mã, áo khoác dày trên người đang phấp phới trước gió đêm, còn Roddy ở bên cạnh thì vẻ mặt lo sợ, cũng cưỡi ngựa đi phía sau cha mình, chỉ là dưới cơn chột dạ, hắn thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của cha hắn vài lần.
Ngày hôm nay hắn bị Adeline năn nỉ, bất đắc dĩ mới đem tòa nhà bí ẩn kia cho Adeline mượn để gặp mặt Hạ Á, làm sao nghĩ tới ngay đêm khuya cha hắn lại viếng tòa trang viên kia? Lúc bình thường cha hắn nghiêm cấm người ngoài xâm nhập tòa nhà kia, hành động lén lút của bản thân hắn chỉ sợ cha hắn đã biết, lần này chắc chắn hắn sẽ phải ăn một trận đòn no!
Quả nhiên, đang di chuyển trên đường, bỗng nhiên thần sắc của lão công tước khẽ động, ghìm cương một cái, nhất thời ngựa liền dừng lại ! Kỹ thuật điều khiển ngựa của lão công tước vẫn còn rất thành thạo, hiển nhiên mặc dù đã từ lâu không còn dẫn binh, thế nhưng công phu trên ngựa của hắn vẫn không hề mai một.
Công tước Minasi bỗng nhiên dừng lại, các hộ vệ xung quanh cũng nhất thời dừng lại, hơn một trăm hộ vệ đều được huấn luyện rất kỹ, cho dù đột nhiên dừng lại, đội hình cũng không chút lộn xộn, rất nhanh liền tản ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn cảnh giới.
Lão công tước cũng không nói lời nào, chỉ là ngồi yên ở trên ngựa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, thần sắc trên khuôn mặt già nua của hắn mang theo nhiều vẻ phức tạp, chỉ là đôi mắt mông lung của hắn lúc này tràn đầy tinh quang!
Công tước Minasi có chút xuất thần, rồi bỗng nhiên thở dài, xoay đầu qua nhìn đứa con trai đang có chút chột dạ của mình, hắn nhẹ nhàng 'hừ' một tiếng: "Roddy, ngươi tới đây."
Roddy thở dài trong lòng : Tới rồi đây !
Hắn ai thán trong lòng, cũng chỉ có thể giục ngựa chậm rãi đi tới gần, hắn biết tính tình của cha hắn, nếu như lúc này bản thân tỏ ra mềm yếu xin tha, chỉ sợ trái lại càng làm cho cha hắn tức giận, chi bằng chính trực thẳng thắng cứng rắn một chút, trái lại thỏa mãn khẩu vị của cha hắn, nói không chừng xử phạt cũng nhẹ hơn một chút.
"Cha!" Roddy ngồi thẳng người trên lưng ngựa, trong lòng nỗ lực cổ động dũng khí, hai mắt nhìn thằng vào lão công tước, trầm giọng nói: "Chuyện đêm nay là do ta đám ứng thỉnh cầu của bằng hữu... Ta biết ta sai, ngài muốn nghiêm phạt thế nào, ta đều chấp nhận, ngài muốn đánh muốn phạt, ta tuyệt đối không oán một lời ! !"
Lão công tước mỉm cười, ánh mắt của hắn phảng phất như nhìn thấu con trai của mình, khiến cho Roddy có chút lo lắng, bộ dáng gấu giấy của Roddy không khỏi có chút xì hơi, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.
Qua một hồi, công tước Minasi mới thản nhiên nói: "Ngươi biết bản thân ngươi đã sai ở chỗ nào không?"
"A?" Roddy sửng sốt một chút.
"Hừ." Công tước Minasi cười nhạt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm con trai: "Hôm nay ngươi chạy ra ngoài làm những việc gì, ngươi cho rằng có thể giấu được ta hay sao? Công chúa Adeline đã năn nỉ ngươi, ngươi liền cho nàng mượn tòa trang viên kia để nàng hò hẹn cùng tình lang... Hừ, việc sai trái này, về nhà ta sẽ chậm rãi cùng ngươi tính toán ! Nhưng mà ngươi cũng không nên quên lời nghiêm dặn của ta, trong nhà vẫn còn nhiều trang viên khác, tại sao ngươi lại chọn tòa nhà ven biển?"
Roddy cười khổ nói: "Cũng bởi vì... Tòa nhà đó nằm ở địa phương hẻo lánh... Khụ khụ, cha, cái này... Ta..."
Lão công tước Minasi cau mày, nhìn con trai một chút, lạnh lùng nói: "Đường đường là nam nhi, làm việc thì nên quang minh lỗi lạc! Ta biết ngươi từ nhỏ đã có cảm tình rất tốt với Adeline, nàng có việc nhờ vả ngươi, ngươi cũng không đành lòng cự tuyệt. Hừ! Ngươi là con của ta, lẽ nào ta lại không biết tâm tư của ngươi đối với Adeline? Nếu như ngươi thích nàng, thì phải tranh thủ nói ra ! Chứ không phải làm mấy chuyện hồ đồ như thế này ! Ngươi giúp nàng hẹn hò tình lang, làm ra loại chuyện như thế này để làm gì ? Biểu hiện lòng cao thượng của ngươi !? Quả thật quá buồn cười ! Hừ ! Ngươi cho rằng ngươi là tình thánh hay sao! Đồ ngu!"
Roddy đỏ mặt lên, nhưng nhịn không được cũng có chút tức giận: "Cha, ta làm việc quang minh lỗi lạc, cũng là do ngài dạy cho ta ! Adeline, nàng... Trong lòng nàng chưa từng thích ta, đã như vậy, ta hà tất phải dây dưa, làm ra các loại hành vi tranh dành nhu nhược ? ! Chi bằng tác hợp cho bọn họ ! Cũng là dứt khoát đoạt tuyệt ý niệm trong đầu của bản thân! !"
Nói đến đây, âm thanh của Roddy có chút kích động: "Ta là con của ngài, đường đường là con trai của gia tộc Minasi, trong suốt cuộc đời này, đều phải lấy sự nghiệp làm đầu, tương lai chẳng lẽ lại không có người xứng đôi !"
Công tước Minasi thoáng sửng sốt, nhìn con trai của mình một hồi, mới rốt cục chậm rãi gật đầu: "Ngươi có thể suy nghĩ như vậy, cũng xem như là không tồi. n... Đến tận bây giờ ta cũng không tán thành ngươi cùng Adeline... Hừ, em gái của ngươi tuy rằng đã gả cho thái tử, nhưng lúc đó là do tình thế không thể cự tuyệt, cuộc sống hiện tại của em ngươi rất bất hạnh, trong lòng ta cũng vô cùng tiếc nuối." Lão công tước nói đến đây, thần sắc buồn bã, thở dài một tiếng, trong tiếng thời dài còn mang theo một niềm hổ thẹn, "Cùng hoàng thất thiết lập thông gia, việc này ngoài mặt tuy rằng rất vinh quang, nhưng cuối cùng cũng không đơn giản như vậy ! Huống hồ, thân phận của công chúa Adeline rất phức tạp, địa vị của nàng trong lòng bệ hạ thì... Hanh hanh ! Ta chỉ sợ nếu thực sự ngươi cùng nàng thân mật, đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện tốt, ngươi đã suy nghĩ thông suốt dứt khoát buông tha, đó mới chính là quyết định tốt nhất !"
Vẻ mặt của Roddy đỏ lên, cắn cắn răng, không nói lời nào.
Lão công tước trầm ngâm một chốc, nhìn đám hộ vệ xung quanh một cái, bỗng nhiên hạ giọng nói : "Ta hỏi ngươi... Ngày hôm nay ngươi đã thấy tên tiểu tử Hạ Á, ngươi cảm thấy hắn như thế nào?"
Roddy rõ ràng cảm giác được, khi cha hắn đặt ra câu hỏi này, thần sắc rất là nghiêm túc, phảng phất như cực kỳ coi trọng tên gia hỏa Hạ Á kia!
"..." Roddy thoáng suy tư một chút, cuối cùng chậm rãi nói: "Sẽ thành nhân tài !"
"Nga?" Lão công tước cười cười, trong nụ cười của hắn phảng phất như có chút thâm ý, hai mắt nhìn thẳng vào con trai mình: "Ngươi bất quá chỉ thấy hắn có một lần, liền làm ra một cái đánh giá như vậy?"
Roddy hít vào một hơi thật sâu: "Hắn gần đây lên như diều gặp gió, việc bệ hạ xem trọng hắn thì mọi người cũng biết. Nhưng khi ta gặp hắn, hắn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa lúc hắn rời khỏi cửa... Hắn có nói một câu: quân nhân, không ngồi xe ! Hừ... Những năm gần đây, ta gặp qua không ít tên gia hỏa làm ra bộ dạng giả dối, ban đầu còn tỏ ra kiên cường cương trực, nhưng một khi đắc ý liền tham tài tham danh. Bất quá tên tiểu tử này thực sự bảo trì được bản sắc quân nhân, cũng không phải là giả dối. Hắn đương lúc lên như diều gặp gió, mà còn có thể giữ được bản sắc quân nhân, chỉ với một phần tâm ý này, cũng đủ thể hiện hắn đắc ý nhưng lại không quên mình ! Có thể làm được việc này, hắn tất nhiên không đơn giản! Được bệ hạ coi trọng, bản lĩnh của chính hắn cũng không kém, lại còn có tâm ý kiên định, thành tựu sau này của hắn nhất định không nhỏ. Hơn nữa... Ta xem ra bản lĩnh của hắn không hề kém! Tuy rằng đánh bại Heisiting bất quá chỉ là truyện cười. Thế nhưng trên chiến trường gặp phải Heisiting mà không chết, cũng đã không đơn giản. Huống hồ, chuyện đánh bại Heisiting là do quân bộ làm ra, nhưng chém chết hoàng tử Odin, còn dẫn binh bảo vệ doanh trại chống lại tấn công của đại quân Odin, mấy chuyện này, chung quy cũng không phải là giả."
Lão công tước nghe xong, phảng phất như yên lặng thưởng thức lời nói của con trai, hắn ngồi yên trên lưng ngựa, tuy rằng gió đêm lạnh trên bình nguyên vẫn thổi phần phật, tuổi tác của lão công tước cũng đã lớn, trong cơn gió lạnh sắc mặt của hắn cũng dần dần trở nên trắng bạch, bất quá hắn dường như không hề có cảm giảc, rốt cục, qua một hồi lâu sau, trong ánh mắt của lão công tước bỗng nhiên toát ra một đoàn tinh quang, tựa hồ đã hạ quyết tâm đối với một việc gì đó.
"Roddy!" Lão công tước híp mắt, nhìn chằm chằm con trai, ánh sáng trong mắt hắn thực sự dọa người: "Mấy năm gần đây, ta vài lần áp chế việc thăng chức của ngươi, mặc dù bệ hạ có lòng đề bạt ngươi, nhưng đều bị ta nhất mực ngăn lại, ta biết ngươi ngoài miệng không có nói, nhưng trong lòng chắc chắn có chút bất mãn. Dụng tâm của ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, tương lai ngươi sẽ tự hiểu."
Roddy thoáng sửng sốt, không nghĩ tới trong lúc này, cha hắn bỗng nhiên đề cập tới chuyện thăng chức, hắn hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Thâm ý của cha, ta hiểu rất rõ. Gia tộc của chúng ta là cây to đón gió, uy tín của cha trong quân đội lại quá lớn, nếu như ta thăng tiến quá nhanh, cũng khó tránh khỏi dẫn tới tai họa, chi bằng bớt gây chú ít một chút..."
"Hừ, ngoài miệng ngươi nói ngươi hiểu rõ, nhưng trong lòng thì không". Công tước Minasi cười nhạt cắt đứt lời nói của con trai, không chút khách khí nói: "Ngoài miệng ngươi nói rất tốt, đạo lý cũng không sai, thế nhưng trong lòng của ngươi lại không nghĩ như thế. Trong hai năm gần đây, ngươi ở trong đế đô phóng túng vô độ, làm ra vô số hành vi không đứng đắn, mơ hồ có chút ý tứ không cam chịu, ngươi là con của ta, ngươi cố ý làm ra bộ dáng như thế, ta há có thể không biết tâm tư của ngươi?" Nói xong những lời này, lão công tước mỉm cười, trong ánh mắt có chút tình cảm ấm áp, nhìn về phía con trai của mình.
Nhìn bộ dáng tươi cười của cha hắn, còn có ánh mắt đầy thâm ý, trong lòng Roddy bỗng nhiên phát nhiệt, tim đập bang bang: "Cha... Ngài nói những lời này, chẳng lẽ là, hiện tại ngài, ngài đã thay đổi chủ ý?"
"Ngày mai viết một cái báo cáo gữi lên quân bộ đi... Ta điều ngươi ra biên cương quận Moll." Lão công tước trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói: "Đầu tiên hãy là làm phó chỉ huy quân phòng giữ quận Moll, nếu ngươi nói tên tiểu tử kia không tồi, vậy ngươi phải đi làm phụ tá cho hắn, trong ba năm, nếu ngươi có thể lập được huân công, ta đương nhiên sẽ điều ngươi tới nơi khác tự mình làm chỉ huy."
Roddy trong lòng mừng rỡ!
Hắn sinh ra trong gia đình quân lữ, há có thể không biết phó chỉ huy quân phòng giữ là chức vụ gì !? Tuy rằng chức vị không cao, thế nhưng quyền lực cũng đủ nhiều ! Tuy rằng chỉ là làm phụ tá cho Hạ Á, nhưng hắn là con trai của công tước, là công tước Minasi sắp tới ! Một cái chức tướng lĩnh quân phòng giữ nho nhỏ, hắn cũng không cần phải tranh giành, lấy gia thế của hắn, tương lai đương nhiên sẽ là hùng bá một phương, thành tướng thành soái, cũng chỉ là việc sớm muộn.
Huống hồ biên cương mà nói, chính thị là nơi tốt nhất để tạo thành công lao sự nghiệp cho nam nhi! Đế quốc đang cùng Odin quan hệ căng thẳng, những năm gần đây không ngừng xảy ra chiến tranh, đóng quân tại biên cương ba năm, còn sợ không có chiến tranh để đánh hay sao?
Đến lúc đó tranh thủ lập vài cái đại công, mới không phụ cuộc đời làm một nam nhi!
Nhìn biểu tình mừng rỡ của con trai, công tước Minasi thở dài trong lòng : chỉ mong quyết định lần này của ta là không sai...
Hắn xuất thân là quân nhân, một khi hạ quyến tâm cũng sẽ không tiếp tục do dự, liền sau đó lắc lắc đầu, bài trừ tạp niệm, không hề để ý tới nỗi lo trong lòng, quát lớn một tiếng, vút roi giục ngựa chạy nhanh về phía trước, chạy được vài bước, liền quay đầu nhìn lại, hướng về Roddy ôn hòa cười nói: "Tiểu tử ngốc, còn không đuổi theo!"
Roddy mừng rỡ, mấy năm gần đây cha hắn càng lúc càng tỏ ra uy nghiêm, cho dù là đối xử với em gái của hắn, cha hắn cũng rất ít khi biểu hiện sự yêu thương. Ngày hôm nay không biết vì sao cha hắn lại tỏ ra ôn hòa đến như vậy, bất quá hứa hẹn vừa rồi của cha hắn mới là chuyện khiến cho hắn vui mừng nhất, tâm tình phấn khởi, Roddy cũng vút roi giục ngựa đuổi theo, lúc này trong lòng hắn vui sướng, ở trên bình nguyên này, nếu như không có cha hắn ở bên cạnh, quả thật hắn sẽ hét lên vài tiếng phát tiết niềm vui ở trong lòng.
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2