Chương 16: Chào ngươi! Địa tinh


Dịch Giả: A Du
Biên: A Du
Hạ Á thu thập hành trang xong, làm cho Kẻ đáng thương đứng bên cạnh nhìn xem phải trợn mắt há mồm nhìn.

Ngươi này đem tất cả những ‘chiến lợi phẩm’ quàng hết lên lưng, làm thành một gánh thật lớn, dùng không biết bao nhiêu dây thừng quấn lại thành mấy chục vòng, khiến cho lưng Hạ Á nhìn giống như có một cục gù khổng lồ, tựa như một con ốc sên đang vác cái vỏ của nó vậy.


Này.
Kẻ đáng thương thật sự nhịn không được mở miệng nhắc nhở:
Chúng ta đang đi tìm bảo tàng mà, núi vàng núi bạc đó! Ngươi còn vác theo đống đồng nát thiếc vỡ này làm gì?


Những đồ vật khác không nói làm gì, ngay cả bộ áo giáp đã bị bổ làm đôi kia, người này cũng xem như là bảo bối vậy, vác luôn lên lưng.


Núi vàng núi bạc hả? Cái đó còn chưa tới tay ta. Nói không chừng chúng ta đi chuyến này sẽ phải hai tay trắng trở về.
Hạ Á thể hiện ra tính cách cẩn thận đặc biệt của người miền núi điển hình:
Mang theo những thứ này, nếu như không có bảo tàng, ít nhất ta cũng không có tay trắng mà về. Nếu thật sự có thể tìm thấy được bảo tàng, lúc đó ta vất những thứ này đi cũng không muộn.


‘Người này chẳng những là một con dế nhũi, mà còn là một gã Thần giữ của nữa.’

Trong lòng Kẻ đáng thương không khỏi một lần nữa đưa thêm một cái định nghĩa mới về Hạ Á.

Bất quá, nàng vẫn có chút cảm động.
Ít nhất, bộ áo giáp da làm bằng da tê ngưu trắng của Mã Sa kia, Hạ Á cũng đưa cho Kẻ đáng thương mặc ở trên người.

Trong số các ‘chiến lợi phẩm’, bộ áo giáp da tê ngưu trắng này là thứ dụng cụ phòng ngự duy nhất còn hoàn hảo không bị tổn hao gì! Không ngờ tên dế nhũi này lại cho mình!

‘Xem ra hắn cũng không phải là một tên hỗn đản không biết đầu đuôi.’

Đáng tiếc, tia cảm động nhỏ nhoi hết sức vất vả mới sinh ra trong lòng Kẻ đáng thương chỉ mới duy trì ngắn ngủi trong chốc lát đã bị làm cho tiêu tán.


Bộ áo giáp này ta chỉ cho ngươi mượn thôi đó. Nghe nói Rồng đều thích những vật gì sáng chói, nếu như gặp Rồng, ngươi mặc bộ áo giáp màu bạc sáng choang thế này, càng dễ hấp dẫn sự chú ý của nó hơn.





‘Được rồi! Hắn chính là một tên hỗn đản!’

Kẻ đáng thương oán hận nghiến răng ken két, ken két…

Hạ Á làm gì có tâm tư mà để ý đến tâm tình của Kẻ đáng thương. Hắn cầm bản đồ mà gã Ma pháp sư Tất Đạt Nhĩ Đa kia vẽ, cẩn thận nhìn ngắm, sau đó cười hắc hắc một tiếng, thuận tay quăng nó qua một bên.


Ủa! Ngươi làm gì vậy?
Kẻ đáng thương ngây dại:
Ngươi sao lại đem tấm bản đồ…



Là giả.
Hạ Á trả lời không cần nghỉ ngợi lâu, quay lại nhìn chăm chú vào Kẻ đáng thương:
Đừng nói là ngươi nghĩ tấm bản đồ này là thật chứ?



Sao lại…


Hừ. Tấm bản đồ này chỉ về phía Tây!
Thanh âm Hạ Á rất chắc chắn:
Nhưng mà, ta nhớ rõ lúc ta còn núp trên cây, tên Ma pháp sư kia cầm la bàn nhìn ngắm địa hình, sau đó nói với đám bạn hắn đi về phía Đông Bắc! Lúc đó ta nghĩ hắn là một tên ngốc, đã chỉ sai hướng rồi. Hiện tại xem ra, hắn trong số bốn kẻ kia là người duy nhất có đầu óc, cho nên hắn tuyệt đối là không phải đi sai hướng, mà là cố ý chỉ hướng sai cho đồng bọn hắn… Hướng mà hắn chỉ kia, mới chính là nơi có Rồng!


Kẻ đáng thương ngơ ngác nhìn Hạ Á…
Tên dế nhũi này nhìn qua thô lỗ như vậy, không ngờ những chi tiết đơn giản như thế cũng lưu ý kỹ. Chi tiết như vậy nguyên bản nhìn qua cũng không quan trọng chút nào, nhưng bây giờ ngẫm lại, quả nhiên đúng như vậy! Người kia tuy rằng bề ngoài thô lỗ, nhưng cũng không ngu xuẩn.


Nếu nói như vậy, chúng ta hẳn là phải đi theo hướng Đông Bắc đúng không?


Hạ Á suy nghĩ một chút, siết dây lưng thật chặt, đem cây cời lò giắt sau lưng. Vị trí mà hắn giắt cây cời lò, nhìn giống như những dong binh trong Dã Hỏa Trấn giắt bội kiếm vậy.

Sau đó Hạ Á chớp chớp mắt nhìn về Kẻ đáng thương:
Hướng Đông Bắc là đúng rồi,… bất quá ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.



Chuyện gì?


Từ trước đến giờ ngươi có từng gặp qua địa tinh chưa?


Sắc mặt Kẻ đáng thương nhất thời trắng bệch! Trong ký ức của nàng, địa tinh nếu so với Ải Nhân càng đáng sợ hơn một bậc a! Bởi vì tuy rằng tính khí Ải Nhân có chút tàn bạo, nhưng ít nhất là, Ải Nhân cũng không có ăn thịt người!

Mà địa tinh thì số lượng đông đảo, dơ bẩn đê tiện, mấy tên này nếu so với chuột còn đáng ghét hơn nhiều. Mà quan trọng hơn chính là, bọn chúng chẳng những ăn thịt người, hơn nữa còn đem xương người mài thành bột phấn. Nếu thân thể của ngươi béo tốt một chút, cũng sẽ bị bọn chúng xáo thành dầu mỡ cất vào hũ, giống như chuẩn bị lương thực dự trữ qua mùa đông vậy.


Không có…
Kẻ đáng thương nhanh chóng lắc đầu.


Vậy thì chúc mừng ngươi.
Hạ Á thở dài:
Nếu vận khí chúng ta không tốt một chút, ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy những tên ‘đáng yêu’ đó.
Hắn duỗi một ngón tay chỉ về phía Đông:
Hướng đó, chính là địa bàn tụ tập của địa tinh.


o0o
Trên đường đi về phía Đông Bắc, Hạ Á thật ra cũng không có bạc đãi Kẻ đáng thương, thậm chí còn có chút ưu đãi nàng nữa.

Bởi vì đùi hắn đã bị thương, cho nên Hạ Á cũng không bắt hắn phải tự đi, mà là để cái cự thuẫn kia đặt nằm ngang trên bả vai, rồi để Kẻ đáng thương kia ngồi trên cự thuẫn.

Kẻ đáng thương cũng không có nửa phần cảm động. Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, tên dế nhũi này đối với mình như vậy, kỳ thật cũng giống như người câu cá vậy, cố gắng chiếu cố cho mồi câu của mình mà thôi. Huống hồ, khí lực của người này mạnh đủ dọa người khác, quả thật không khác gì thượng cổ quái thú vậy. Thực không thể nhìn ra, thể trạng của hắn bất quá chỉ có chút cường tráng hơn người mà thôi, lại không ngờ nổi thân hình như vậy lại có thể ẩn chứa sức mạnh kinh người đến như thế.

Lúc trước ẩn nấp trên cây, chính mắt Kẻ đáng thương đã thấy Hạ Á nhổ tận gốc một cây đại thụ. Về chuyện này, thậm chí ngay cả những thị vệ thân thủ cao minh bên cạnh mình lúc trước cũng không ai có thể làm được.

Hơn nữa hắn còn có thể tay không giết chết một con Thị Huyết Cuồng Lang hung hãn nữa. Người này quả thật là dũng sĩ mà mình chưa từng gặp qua… Nếu hắn không có thô bỉ như vậy, lại còn cả gan dám đối đãi với mình như thế, chỉ với việc hắn đã từng cứu mạng mình, nói không chừng sau khi trở về, lúc nào đó mình nhất thời cao hứng, có lẽ sẽ nghĩ biện pháp nào giúp hắn thay đổi xuất thân cho tốt một chút.

Chỉ có điều hiện tại thì… Hừ!
Kẻ đáng thương lại bắt đầu nghiến răng…

Sau khi trở về, đem hắn bắt lại, cho dù hắn mạnh khỏe thì sao chứ, cứ việc bắt hắn đem vào mà tha hồ xử lý! Đồ đáng ghét…

Hạ Á tự nhiên không biết, Kẻ đáng thương đang ngồi trên lưng mình, trong lòng đã sớm xem mình như là con ngựa trong nhà mình.

Trên đường đi về phía Đông Bắc, càng đi về phía Bắc, cây cối trong rừng dần dần trở nên thưa thớt hơn, không còn cảnh rậm rạp nữa. Thảm cỏ trên mặt đất cũng dần dần trở nên khô vàng và thưa thớt hơn.

Mặt đất dưới chân cũng càng ngày càng trở nên cứng rắn, đá vụn sắc bén cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Dần dần, cây cối chung quanh càng ngày càng ít, mà địa thế cũng bắt đầu bằng phẳng hơn. Trước mắt lúc này đã là một cánh đồng hoang vu rộng bát ngát, nhìn hút tầm mắt cũng không thấy biên giới.

Trên cánh đồng rộng bát ngát này, mặt đất dưới chân có một màu đỏ nhàn nhạt, rất ít bùn đất, phần lớn đều là cát đá cứng rắn, đá to từng tảng lớn. Mà phóng mắt nhìn khắp nơi, cũng không thấy được màu xanh thực vật, chỉ có ngẫu nhiên đi qua một vài cây xương rồng hoang mạc to lớn, hay vài bụi gai nhỏ, kiên cường mọc lên từ những khe đá, là những tảng đá lớn nằm phơi mình trên mặt đất.


Tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ ngay cả mấy bụi gai kia cũng không còn nữa.
Hạ Á thấp giọng nói:
Thấy đất nơi này đỏ không?



Ừ.
Kẻ đáng thương gật đầu.

Kỳ thật, nếu nói một cách chính xác, nơi này mới chân chính được xem là ‘Dã Hỏa Nguyên’.
Hạ Á giống như đang mỉm cười, ánh mắt hắn ẩn chứa một tình cảm đặc thù gì đó. Chỉ là lúc này, Kẻ đáng thương đang ngồi trên lưng hắn, nên cũng không có nhìn thấy.


… Sao vậy? Tại sao nơi này mới được xem là Dã Hỏa Nguyên chân chính?
Kẻ đáng thương nghi hoặc:
Chẳng lẽ chỗ rừng rậm chúng ta vừa đi qua cũng không tính hay sao?



Cũng tính, nhưng cũng không tính.
Hạ Á trả lời có chút hàm hồ:
Chỉ là, từ xa xưa đã có một truyền thuyết về Dã Hỏa Nguyên chân chính. Truyền thuyết kể là, ở lâu thật lâu trước kia, có một cánh phản quân ở nơi này, bị quân đội của hai đại đế quốc Byzantine và Ô Đin cùng bao vây tiểu trừ. Mà đứng đầu cánh phản quân kia là một vị tướng quân cực kỳ lợi hại. Vị tướng kia thấy tình thế trước mắt không thể thoát được, cũng không biết dùng biện pháp thần kỳ gì, chỉ dùng một thanh đuốc, đã thiêu đốt toàn bộ khu vực này. Cả một vùng rộng lớn bị thiêu đốt lâu thật lâu, tất cả những người trong vùng này đều toàn bộ bị chết cháy hết. Mà ngay cả đá tảng cùng bùn đất nơi này cũng bị đốt thành màu đỏ, từ đó, nơi này mới được gọi là Dã Hỏa Nguyên.


Kẻ đáng thương giật mình, nhìn quanh quất xung quanh, thở hắt ra:
Ngươi nói thật sao? Đất đai nơi này quả thật là có màu đỏ, nhưng mà, bùn đất cũng có thể đốt thành đỏ hồng được sao?


Hạ Á giống như cười cười, thanh âm có chút cổ quái:
Nếu nói là máu tươi thì sao, có thể đốt đỏ được mà.




Kẻ đáng thương thè lươi:
Máu tươi… muốn đem một cánh đồng rộng bát ngát như vậy mà nhuộm đỏ hết, cần bao nhiêu máu tươi mới đủ chứ.


Ngừng một chút, Kẻ đáng thương nhịn không được hỏi:
Cái truyền thuyết ngươi vừa nói đó là ai kể cho ngươi biết? Mà sao ta cũng chưa từng nghe nói qua.




Hạ Á trầm mặc một chút, sau đó dùng một thanh âm gần như bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
Là dưỡng phụ của ta. Lúc nhỏ những lúc ta bệnh, lần nào hắn cũng đều ngồi ở đầu giường, kể cho ta nghe những truyền thuyết thất tao bát loạn đó.


Tuy rằng ngữ khí của Hạ Á hết sức thong dong, nhưng Kẻ đáng thương mẫn cảm, lại cảm nhận được trong thanh âm của hắn một tia tâm tình không bình thường. Do dự một chút, Kẻ đáng thương cũng không có mở miệng tiếp, tựa như mơ hồ cảm giác được hỏi tiếp cái gì cũng không thích hợp cho lắm.

Hạ Á trầm mặc, tiếp tục khiêng Kẻ đáng thương đi tiếp về phía trước.

Đến lúc này, hai người đã hoàn toàn tiến vào trong cánh đồng bát ngát kia. Chung quanh hai người là từng tảng, từng tảng đá lớn màu đỏ tươi, ngay cả trong không khí, cũng giống như hàm chứa một loại cảm giác tiêu điều và tịch liêu vậy.

Ngay lúc đó, thân mình Kẻ đáng thương đột nhiên run lên một chút, chỉ tay về một khối đá màu đỏ xa xa:
A! Chỗ đó, chỗ đó hình như có cái gì đó vậy, vừa rồi giật mình, chạy vọt về phía sau. Hình như có người nào đó đang nhìn lén chúng ta.


Phản ứng của Hạ Á hết sức bình thản:
Ừ, giờ ngươi mới phát hiện sao? Từ khi chúng ta đi vào trong cánh đồng bát ngát này, chúng nó đã theo dõi chúng ta… Đừng ngạc nhiên, giơ tay lên chào đi. Ha ha, đây chính là một khắc đáng nhớ trong đời đó! Ngươi rốt cuộc cũng đã gặp mặt được địa tinh!


 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.