Chương 163: Bức hôn


Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
Bất luận tin tức của Philip cung cấp có chuẩn xác hay không, dù sao cũng là một hy vọng, chung quy so với việc một mình Tatara chạy về hướng đông đi vào khu vực hỗn loạn cũng tốt hơn nhiều lắm.

Chỉ là, dựa theo lời nói của Philip, ma vẫn hương dụ có thể tồn tại bên trong lãnh thổ của bộ lạc thổ dân Zhaku trên Dã Hỏa nguyên, nhưng lộ trình từ đế đô Aosiji Liya đi tới biên cương tây bắc cũng mấy nghìn kilomet, nếu như dựa vào tốc độ chậm như rùa hiện tại của đoàn người mà nói... cũng giống như lần trước Hạ Á đi tới đế đô, phải mất tới hai tháng thời gian!

Mà lần này trở về biên cương, dù sao bổ nhiệm nhận chức cũng không có giới hạn thời gian, hơn nữa trong đoàn người còn có bà bầu Youliya không chịu được xóc nảy, vốn Hạ Á dự định tiếp tục tốc độ chậm chạp mà đi, cho dù mất hai ba tháng cũng không có vấn đề.

Nhưng hiện tại thì không được.
Bởi vì... Thí luyện ma pháp sư của Tatara là một nhiệm vụ có thời hạn: một trăm ngày!

Từ ngày nhận nhiệm vụ ở ma pháp công hội tới nay đã qua 10 ngày, nói cách khác, thời gian còn lại của nhiệm vụ chỉ còn có ba tháng. Trong ba tháng này phải đi tới bộ lạc thổ dân Zhaku trên Dã Hỏa nguyên, tìm được ma vẫn hương dụ, sau đó còn phải chạy về ma pháp công hội ở đế đô báo cáo nhiệm vụ... Nếu dựa vào tốc độ rùa bò hiện tại, như vậy chắc chắn sẽ không kịp.

Mọi người thương lượng một chút, sau đó dứt khoát chia làm hai nhóm. Hạ Á mang theo Tatara còn có Philip, cũng như Shaerba, thành một nhóm bốn người, mỗi người được phân hai con ngựa đi trước tới Dã Hỏa nguyên. Mà nhóm còn lại, Afuleika mang theo đám người vốn là võ sĩ đoàn nanh sói, cùng với trùm buôn lậu Katuo luôn suy tính thấu đáo, còn có tùy tùng Souleaterr, dọc đường sẽ bảo vệ Youliya, chậm rãi đi về phía biên cương. Có vũ lực của Afuleika, suy tính của Katuo, còn có chăm sóc của Souleaterr, hẳn là dọc đường cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chia tay một hồi, bọn bốn người Hạ Á cùng nhau đi trước.

Dọc theo đường đi bọn họ liên tục vút roi thúc ngựa, xuyên qua đường lộ đi về phía tây bắc, nếu như bỏ lỡ nơi dừng chân ở dọc đường thì bọn họ thẳng thắn ngủ ngoài trời. Dù sao Hạ Á trước đây cũng là thợ săn nơi hoang dã, Shaerba là kỵ binh xuất thân trong binh đoàn Luodeliya, hành quân ngày đêm đã trở thành thói quen, về phần Tatara... hắn mặc dù mệt không chịu nổi, thế nhưng mọi người đang vội vã cũng là đang giúp hắn, vì thế cho dù có cực khổ hơn nữa, hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng.

Nhưng trái lại Philip dọc theo đường đi không hề nói tiếng nào, cùng đám người Hạ Á ngủ màn trời chiếu đất cũng không ca cẩm dù chỉ một lời, không biểu hiện chống đối dù chỉ một chút, đi sớm về tối, cũng không bị tụt lại phía sau, cho dù là ngủ ngoài dã ngoại, đốt lửa, săn thú, nấu nương, hắn đều rất thành thạo.

Hạ Á nhớ rất rõ tên gia hỏa này vốn cả người luôn luôn ngăn nắp, chòm râu gọn gàng sạch sẽ, trang phục giống hệt quý tộc, trong lòng cũng có ít nhiều khinh thị tên gia hỏa chỉ có vẻ bền ngoài này. Nhưng lần này cùng nhau lên đường, Hạ Á nhịn không được cũng có chút kinh ngạc: tên này hóa ra cũng biết chịu khổ a, cũng không giống như đánh giá chỉ là một cái túi cơm mà trước đây ta đã đánh giá hắn.

Thật ra thực lực của Philip vốn không tầm thường, chân chính so sánh, thực lực trước khi bị thương của hắn so với Hạ Á thậm chí là cao hơn không ít, bất quá Hạ Á đánh bại hắn trong đấu trường đế đô là có vài phần nguyên nhân đặc thù. Vừa vào trận Philip đã cho rằng bản thân không phải là đối thủ của Hạ Á, lại bị Hạ Á tấn công chớp nhoáng với lực lượng áp đảo, khí thế của Philip nhất thời bị suy sụp, có câu 'loạn quyền đánh chết sư phụ già', kết quả Philip liền thua trong tay của dế nhũi.

Nếu không, một tên gia hỏa có thực lực đạt chuẩn võ sĩ cao cấp, làm thế nào lại có thể thua dễ dàng đến như vậy?

Dọc theo đường đi, cách nhìn của Hạ Á đối với Philip thật sự có chút khác xưa, chạy liền bốn ngày, đi được chí ít hơn hai nghìn dặm, ngay cả Shaerba có thói quen hành quân gấp cũng có chút ăn không tiêu, mà tên Philip này vẫn vô thanh vô tức, tuy rằng sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng!

Ánh mắt nọ vốn luôn luôn mang theo vài phần giảo hoạt, dần dần mất đi một tia gian ác trước đây, mà thay vào đó là một phần cứng cỏi.

"Có lẽ, con người khi đi vào bước đường cùng, bọn họ sẽ phải biến đổi để thích nghi."

Chạy liền bốn ngày, mọi người rốt cục cũng dừng lại bảo dưỡng, nếu không, cho dù người có thể chịu đựng, nhưng ngựa lại chịu không nổi. Mỗi người hai con ngựa, liên tục chạy nhanh suốt ngày đêm, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi vài canh giờ, coi như chiến mã thượng đẳng của Hạ Á, cũng biểu hiện có chút mệt mỏi.

Buổi chiều ngày thứ tư mọi người dừng chân ở trước cổng một thôn trấn nhỏ, Hạ Á nhìn sắc trời một chút, vỗ vỗ lưng ngựa đang ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng nói: "Hôm nay chúng ta dừng chân ở trấn này, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường!"

Tatara nghe xong, thực sự thở phào nhẹ nhõm, hắn là người có thể chất kém nhất trong bọn, nếu như tiếp tục chạy nhanh như thế này, chỉ sợ hắn còn chưa tới Dã Hỏa nguyên thì đã bị gục ngã. Nghe Hạ Á nói "nghỉ ngơi một đêm", Tatara cảm động suýt nữa là rớt nước mắt, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Hạ Á đang nhìn về phía bản thân, Tatara vội vàng tươi cười nói: "Cái này... Lão gia, ta không phải là không chịu nổi cực khổ, chỉ là chúng ta còn có thể kiên trì, nhưng ngựa thì không thể suy yếu, cho nên..."

Hạ Á cười hắc hắc: "Ngươi cũng biết yêu thương ngựa sao? Ta xem thôn trấn này cũng không tính là quá nhỏ, có thể sẽ có chỗ bán ngựa, một hồi bọn ta kiếm khách sạn nghỉ ngơi, ngươi đi hỏi thăm một chút nơi nào trong thôn có bán ngựa, ta xem ngựa của ngươi có chút chịu không nổi-- hừ, ngươi cưỡi ngựa quá kém, trên đường đi ngươi không biết tiết kiệm sức ngựa, mọi người cùng nhau khởi hành, nhưng ngựa của ngươi lại cật lực nhất."

Ngoài mặt Tatara không dám phản bác, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ : Ta dù sao cũng là ma pháp sư a ! Chờ tương lai ma pháp của ta tăng tiến, một cái 'phi tường thuật' của phong hệ liền có thể bay được vài chục dặm ! Cưỡi ngựa ? Hừ!

※※※
Thôn trấn này quả nhiên không lớn, bất quá chỉ có ngang dọc hai khu phố, xem ra cũng chỉ có mấy trăm hộ gia đình mà thôi, khách sạn duy nhất của thôn trấn nằm ở gần cổng phía đông, dối diện là một quảng trường nho nhỏ, hỏi thăm vài người mới biết thôn trấn này tuy rằng cũng có nơi bán ngựa, thế nhưng cũng chỉ có la ngựa và ngựa kéo xe, những loại ngựa chạy chậm này không thích hợp cho bôn ba đường dài, như thế lại khiến cho Tatara khỏi phải làm việc, vui vui vẻ vẻ đi theo mọi người cùng nhau vào trong khách sạn nghỉ ngơi, chỉ là lúc phân chia phòng ngủ, Hạ Á thoáng do dự một chút, sau đó phân ra Tatara cùng Shaerba ở một phòng, mà bản thân hắn cùng Philip lại ở một phòng.

Nghe quyết định này, lông mi của Philip giật giật, cũng không có ý kiến. Nhưng khi Hạ Á cùng hắn đi vào trong phòng, trái lại Hạ Á không chút nào che dấu, gọn gàng dứt khoát thản nhiên nói: "Ta cũng nói rõ cho ngươi biết, ta còn chưa yên tâm đối với tên gia hỏa nhà ngươi, nhà ngươi là một tên giảo hoạt hay thay đổi, nếu là Tatara hay Shaerba tùy tiện ở chung với ngươi đều khiến cho ta lo lắng. Ý nghĩ của Shaerba giản đơn chân chất, ta sợ hắn sẽ bị ngươi gạt. Tatara tính ra cũng có chút thông minh, thế nhưng thực lực lại thua xa ngươi. Cho nên, cũng chỉ có ta mới trông chừng được ngươi."

Philip nghe xong, trầm mặc một chút, hướng về Hạ Á hành lễ, thấp giọng nói: "Đa tạ đại nhân thẳng lời, trong lòng ta đã minh bạch, cũng không có tâm tư gì khác." Dừng một chút, hắn cười khổ nói: "Hôm nay ta đã là người cùng đường mạt lộ, nói thương cảm một tý thì đi theo các ngươi trái lại ta mới được an toàn, nếu như một mình ta mà nói, vạn nhất mấy tên kia chưa từ bỏ ý định, truy đuổi theo sau, như thế ta nhất định phải chết."

Hạ Á nghe xong lời này, hắn ngưng mắt nhìn Philip, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt thản nhiên của tên gia hỏa kia, không chút nào mang theo bộ dáng giả dối.

Philip đón nhận ánh mắt của Hạ Á, giọng nói có chút khó hiểu: "Đại nhân, ta biết rõ ân oán trước đây của chúng ta, ngài có chút kinh thường đối với ta. Lần này ta chạy trốn khỏi đế đô, giống như là chó nhà có tang, gần nhất hai ngày trước đây, trong lòng ta đã minh bạch rất nhiều... Ài, năm đó những ngày tháng màn trời chiếu đất, ta cũng đã từng trải qua, những năm ta mới ra đời lăn lộn, mang theo một đám anh em làm bảo vệ cho các thương đoàn, làm qua vài lần công việc của dong binh, lúc đó cuộc sống tuy rằng gian khổ, nghèo túng, thế nhưng mọi người lại đồng lòng chung sức. Mỗi ngày luyện võ làm công việc của dong binh, lúc nhàn rỗi còn có thể cùng ăn thịt cùng uống rượu, còn có thể đánh cược hai ba đồng tệ, cuộc sống thật giống như là thiên đường. Nhưng về sau, dần dần trở nên giàu sang, trong tay có tiền, liền nghĩ đến quyền thế, một đám anh em trước đây bắt đầu xuất hiện chia cách, mãi tới ngày hôm nay, bên cạnh ta ngay cả một người anh em tốt như trước đây cũng không còn... Lần này ta gặp phải sự cố, cái tên lòng lang dạ sói kia đã phản bội ta, ngoại trừ mấy người thủ hạ nhất mực trung thành với ta, số võ sĩ còn lại bên trong võ sĩ đoàn rõ ràng là không còn người nào đứng về phía của ta-- trong đó còn hai ba người từng là đồng bạn vào sinh ra tử của ta từ thời còn làm dong binh. Hừ... Nói phản liền phản !"

Hạ Á chép chép miệng: "Nga, nói như vậy, trái lại ngươi đang mang một bụng đầy oán khí?"

Philip cười khổ một tiếng: "Oán khí thì không có. Đại nhân, có thể ngài không tin, thế nhưng mấy ngày qua, ta sớm đã suy nghĩ cẩn thận. Người Byzantine chúng ta có một câu tục ngữ cổ: cây cà không cho ra quả bí đỏ. Bản thân ta đã tự mình gieo họa, thường ngày ta làm việc như thế nào, người bên dưới nhất định cũng sẽ học theo. Sau sự tình lần này, sự nghiệp ta khổ tâm kinh doanh hơn mười mấy năm, rốt cuộc tiêu tan thành mây khói, danh dự địa vị rốt cục cũng trở về với hư không. Kết quả tốt nhất cuối cùng ta có được cũng bất quá chỉ là ôm lấy một chút tiền tài, trốn ở một nơi không ai nhận ra ta, ăn uống chờ chết. Hơn nữa, thực sự ta đã làm ra không ít chuyện xấu đắc tội không ít người, kẻ thù giống như Afuleika không có mười thì cũng tám, nếu như những người đó gặp được ta, sợ rằng so với cảnh tượng rơi vào trong tay bọn phản bội còn thê thảm hơn nhiều. Trong hai ngày này, theo ngài bôn ba trên đường, dù sao ta cũng đã rơi vào bước đường cùng, chung quy cũng không còn suy tính gì nhiều, mỗi ngày bôn ba chịu khổ, tuy rằng thân thể ăn chút vị đắng, thế nhưng lại khiến cho lòng ta được thanh tĩnh, ta thật sự cảm thấy những ngày tháng như vầy lại vô cùng tốt, chí ít không còn phức tạp."

Hạ Á cười gượng hắc hắc hai tiếng, liếc ngang con mắt nhìn Philip: "Đây chỉ là ngươi chán những ngày làm sói thỉnh thoảng muốn làm dê vài ngày, hừ, ta tin những suy nghĩ hiện tại của ngươi là thật lòng, thế nhưng về lâu dài mà nói, còn phải nhìn biểu hiện của ngươi, danh tiếng của người quá nặng, trải nghiệm qua rất nhiều mùi vị quyền lực cùng tiền bạc, sợ rằng sau này ngươi không chịu nổi sự tịch mịch."

Hạ Á đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói của Philip mà thực sự sẽ tin hắn, trong lòng vẫn còn vài phần cảnh giác đối với tên gia hỏa này.

Bốn ngươi vào trong khách sạn nghỉ ngơi một chút, ở phòng kế bên hai người Shaerba cùng Tatara vừa vào gian phòng liền vùi đầu ngủ say, không được chốc lát thì đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò, ngay cả Tatara cũng ngủ say nhưng một con lợn chết.

Dù sao thể chất của Hạ Á cũng cường hãn một cách dị thường, vốn còn muốn gọi hai người kia xuống nhà ăn một chút gì đó, lúc này đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ngáy như sấm, không khỏi cười cười, mang theo Philip cùng nhau xuống dưới lầu kiếm chút thực vật để ăn.

Khách sạn trong thôn trấn nhỏ này cũng không có đặc sản, quy mô của khách sạn này vô cùng nhỏ, ngay cả đầu bếp cũng không có, chỉ có một mình ông chủ làm hết mọi việc, cũng may thị trấn này quá nhỏ, cho nên thương đội cùng hành khách ít khi ghé vào nơi này, cho nên việc buôn bán cũng không nhiều, tỷ như ngày hôm nay, bên trong khách cũng chỉ có đám người của Hạ Á.

Ông chủ khách sạn mặc một bộ đồ vải đay, đầu đội một cái nón da, nếp nhăn trên mặt sâu như bị dao khắc, hắn làm người buôn bán, nghênh đón đưa tiễn, vẻ mặt hẳn là vui vẻ mới đúng, thế nhưng ông chủ khách sạn lúc này mặt ủ mày ê, đứng phục vụ ở bên cạnh Hạ Á, vâng vâng dạ dạ, vẻ mặt xúi quẩy.

Bữa cơm tối vốn rất đơn sơ, một ít thực vật thô lậu của địa phương, bất quá chỉ là một dĩa đậu xanh luộc, cộng thêm vài miếng bánh mì cứng, còn có một chén canh thêm vài miếng thịt vụn. Nhưng đại khái chắc là do ông chủ khách sạn có tâm sự, nên bữa tối hắn nấu thành đậu luộc chín nửa sống nửa chín, bánh mì nướng khét lẹt, còn canh thịt thì quên bỏ muối, Hạ Á mới ăn được một ngụm thì sắc mặt khó chịu, vỗ bàn, hét lớn : "Ông chủ, lại đây!"

Ông chủ khách sạn vốn đang chống cằm ngồi ở gần đó, đờ người nhìn về phía cửa, vừa nghe thấy tiếng hét của Hạ Á, nhất thời hoảng sợ, vội vàng bước tới cười xòa: "Lão gia, ngài muốn căn dặn việc gì?" Hắn tuy rằng tận tâm tận lực gặng ra một nụ cười, thế nhưng lại không giấu được bộ dáng sầu khổ bên dưới lớp da nhăn.

Hạ Á nặng nề ném cái thìa lên bàn, cả giận nói: "Ngươi làm thức ăn cho lợn à ! Lẽ nào khinh thường ông đây không có tiền hay sao!"

Nói xong, hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một mai ngân tệ nặng nề ném xuống bàn-- trong thị trấn nhỏ như thế này, một mai ngân tệ cũng đủ cho một gia đình ăn trong hai tháng.

Ông chủ nhìn thấy mai ngân tệ đặt trên bàn, nhưng sắc mặt không hề vui mừng, chỉ là mặt mày ủ ê liên tục cúi thấp người: "Xin lỗi xin lỗi, vị lão gia này, bữa cơm này ta thật sự làm không được tốt, ta sẽ nhanh chóng vào trong làm lại món khác."

Nói xong, hắn vội vàng thu gom hai mâm thức ăn ở trên bàn quay đầu đi vào trong bếp, thế nhưng đi được hai bước, tâm thần không yên, một chân đá vào chân bàn gần đó, nhất thời 'bịch' một tiếng ngã lăn quay ra đất, hai mâm thức ăn trong tay hắn cũng rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe.

Hạ Á gắt gao nhíu mày, rốt cục thở dài, bước tới xách ông chủ khách sạn đặt lên cái bàn bên cạnh, cau mày nói: "Ngồi xuống! Ta xem tên gia hỏa nhà ngươi quả thật buồn cười, hoang hoang mang mang như thế này thì là sao có thể buôn bán. Ngươi đúng hay không là đang gặp chuyện phiền phức?"

Nhất thời sắc mặt của ông chủ khách sạn trở nên khẩn trương, nhìn ra ngoài cửa một chút, liền sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia ủ rũ: "Không có Không có, không có chuyện gì."

"Mẹ nó! Dám mở to mắt nói dối !" Hạ Á giận dữ, vươn tay vỗ mạnh vào cái bàn gần đó, nhất thời mặt bàn vỡ tung, gỗ vụn bay tán loạn!

Ông chủ khách sạn lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Hạ Á một chút, phảng phất như có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn vẫn như cũ lắc đầu: "Không có không có... Lão gia, ngài cũng đừng đập phá bàn của ta."

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.