Chương 169: Trăm ngàn lỗ hổng - Hạ
Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
"Chỉ có nhiêu đây?" Sắc mặt của Hạ Á càng lúc càng khó coi, quay đầu nhìn chằm chằm vị đội trưởng, xụ mặt nói: "Nhân số không đủ là do đang mùa đồng áng, ta tiếp thu giải thích này của ngươi. Huấn luyện không tới là do quân kỷ hiện tại không nghiêm, có thể là do một mình ngươi cũng không thể quản hết mọi việc. Thế nhưng. . . Quân bị trong kho vũ khí đã đi đâu! Chẳng lẽ mọc cánh bay mất? ! Hay là do ngươi lén lút âm thầm đem bán, tham ô của công biến thành tiền trong túi riêng !"
Đừng hiểu lầm, việc này không phải thể hiện tinh thần trách nhiệm của Hạ Á, chỉ là nếu như hắn đã làm thống lĩnh quân vụ của một quân, như vậy theo hắn nghĩ, mọi thứ trong các kho vũ khí đều phải thuộc về hắn mới đúng!
Bà nó ! Rõ ràng có người dám tham ô đồ vật của bản thân ? ! Mẹ nó. . . Ông đây còn không kịp tham ô ! ! Thật sự là quá tức giận mà!
Nhưng Hạ Á càng phát cáu, thì vị đội trưởng càng ủy khuất, hắn kêu oan nói: "Đại nhân! Ngài cũng không thể vu oan cho ta ! Ta ở nơi này đảm nhiệm chức vị đội trưởng sáu năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tham ô kho vũ khí dù chỉ một đồng tệ! Vì sao kho vũ khí trống không, ngài cũng không nên hỏi ta, mà là hỏi bộ phận quân nhu trong quận mới đúng! Hằng năm ta ở nơi này thực sự đều báo cáo tổn hại của vũ khí lên cấp trên, yêu cầu được bổ sung số lượng, thế nhưng một năm rồi lại một năm, làm gì có người để ý tới yêu cầu của ta ? Những thứ mà ngài thấy được trong kho cũng chính là do năm ngoái chúng ta đánh nhau với người Odin, bộ phận quân nhu dưới sức ép của phía trên, mới miễn cưỡng phân phát một chút đồ nhằm lấy lệ!"
Nói xong, đội trưởng nông binh của thôn chỉ vào bộ quần áo đầy chắp vá của bản thân: "Nếu như thực sự ta có tham ô thì bộ dáng của ta làm sao lại thê thảm như thế này?"
Nói tới đây, hai con mắt của hắn thoáng đỏ, hét lên: "Năm đó ta tiếp nhận nơi này, trong kho vũ khí cũng chỉ có một bó tiễn gỗ mục nát, còn có hai thanh đoản mâu với đầu mâu đều đã gỉ sắt ! Đến hiện tại, kho vũ khí so với lúc ta nhậm chức đã nhiều hơn một chút, điều này cũng xem như là hiếm lạ ! Ngài cứ đi tới nơi khác mà xem, nếu có bất kỳ kho vũ khí của thôn nào có nhiều vũ khí hơn nơi này, thì ta sẽ tự chặt đầu làm ghế cho ngài ngồi !"
Càng nói tính khí của hắn càng trổi dậy, hắn lột sạch áo lộ ra một bộ ngực trần, trên ngực là một cái sẹo lớn, hắn lớn tiếng nói: "Ta là người xuất thân từ binh đoàn 6 của đế quốc ! Hận nhất chính là bọn chuột tham ô quân nhu ! Năm đó ta trải qua một trận chiến với người Odin, ta bị trúng vết thương này, nhưng ta cũng tự tay gặt lấy đầu của tên Odin gây ra vết thương ! Nếu như ngài xem ta như người xấu, vậy thì cứ khai trừ ta khỏi quân ngũ! Chức vụ đội trưởng nông binh này ta đã sớm không còn muốn làm ! Hàng năm lo lắng danh sách, đi tới từng nhà thúc dục trai tráng sung quân, ta cũng gặp phải không ít ánh mắt thù ghét !"
Cơn kích động của người này không hổ là lão binh của binh đoàn 6, đỏ mặt tía tai, tuy rằng đứng trước mặt lãnh đạo cấp cao như Hạ Á nhưng hắn không chút nào úy kỵ, ngay cả nước bọt cũng văng tung tóe trúng mặt Hạ Á.
Hạ Á nghe xong, gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm hai mắt của đối phương, trầm giọng nói: "Ngươi thực sự là không tham ô !?"
"Ông đây có thể dùng mạng để thề ! Nếu ta nói dối dù chỉ một từ, thì ông đây sẽ chết không toàn thây, sau khi chết còn bị bọn chó Odin cắn mất 'hai bi'!"
Hạ Á nhìn kỹ hai mắt của đối phương, xác định đối phương không phải đang bịa đặt, lúc này mới gật đầu: "Được, là ta trách oan ngươi. Việc này trở về ta sẽ tiến hành điều tra, ta sẽ bảo bộ quân nhu bổ sung vũ khí chỉnh tề cho ngươi."
Đội trưởng nông binh nghe xong, trong lòng không cho là đúng, nghĩ thầm những lời này đại bộ phận chỉ là lời nói suông của các lão quan liêu, ông đây đã nơi này sáu năm, loại hứa hẹn như thế này bản thân đã nghe ít nhất cũng hơn trăm lần, mà có lần nào thực hiện được đâu?
Trong lòng không tin, loại người nhà quê như hắn cũng không biết ngụy tạo, vẻ mặt liền hiện ra một tia không tin lời của Hạ Á. Hạ Á nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng, liền cau mày nói: "Thế nào, ngươi không tin lời của ta ? Ta là tướng lĩnh phòng giữ của quận, một lệnh của ta đã đưa ra đương nhiên sẽ không thu lại !"
Đội trưởng nông binh nhìn Hạ Á một chút, do dự một hồi, nhưng lại không nói.
Tính tình Hạ Á rất ngay thẳng, mắt thấy đối phương có điều khó nói, trong lòng càng hiếu kỳ: "Ngươi rốt cuộc đắn đo cái gì !? Đừng ngại cứ việc nói ra!"
Nói xong, hắn ưỡn ngực hét lớn : "Không sợ nói cho ngươi biết, ông đây xuất thân từ binh đoàn 13 ! Trước đây là thân binh của tướng quân Adelike! Người của binh đoàn Luodeliya chúng ta, ngươi không được không tin tưởng ! Tướng quân Ruhr của binh đoàn 6 các ngươi cũng là bạn tốt của ta!"
Đội trưởng rốt cục chần chừ một chút, lần này sắc mặt của hắn cung kính hơn nhiều, ánh mắt cũng chân thành hơn một chút, chậm rãi nói: "Đại nhân. . . Nếu ngài xuất thân từ binh đoàn 13, như vậy cũng là một nam tử anh dũng, ta cũng sẽ không ngại nói thẳng đây ! Những lời ngài nói, ta tin ngài thật lòng, thế nhưng ngài muốn cấp khí giới về thôn. . . Ta xem ra, là cực kỳ khó khăn !"
"Di?" Hạ Á cau mày: "Ta là tướng lĩnh phòng giữ, những việc này đều thuộc về quyền hạn của ta, có gì mà khó khăn?"
"Đại nhân, quận Moll có tổng cộng 4 thành 6 trấn 21 thôn, ngoại trừ quân phòng giữ ở trong các thành còn có chút bộ dáng quân đội, có lẽ kho vũ khí tuy rằng có chút thiếu hụt nhưng chí ít ngoài mặt vẫn đạt đủ tiêu chuẩn. . . Thế nhưng kho vũ khí của các trấn các thôn thì. . . Hắc hắc! Đều giống như chỗ của ta, trống không ngay cả chuột cũng không có." Đội trưởng nông binh cười khổ nói: "Ngài phát quân giới cho một chỗ của ta thì dễ, thế nhưng một khi đã phát xuống, nơi của ta được phát, chẳng lẽ các kho vũ khí ở những nơi khác ngài lại không bổ sung? Nếu như toàn bộ đều bổ sung. . . Hắc hắc, biên chế nông binh của toàn quận bình thường cũng có sáu bảy nghìn người, một lần phát liền trang bị cho sáu bảy nghìn người, phần chi phí này chỉ sợ sẽ sử dụng toàn bộ quân phí của một quận trong một năm."
Dừng một chút, vị đội trưởng nhìn khuôn mặt khó coi của Hạ Á, tiếp tục nói: "Sau khi phát trang bị, đương nhiên tiếp theo sẽ là huấn luyện nông binh, nhưng muốn huấn luyện chỉnh đốn những người chân đất này, đại nhân, ngài ở trong quân đội chắc hẳn cũng biết, muốn huấn luyện binh sĩ thì cần phải có tiền ! Ăn mặc ở dùng, đều là tiền !"
Hắn thấp giọng cười nói: "Bản thân ta lúc nhàn rỗi cũng ta tính toán thử một chút, nếu như muốn mang toàn bộ những lỗ thủng này vá lại, dựa theo tiêu chuẩn ba ngân tệ cho trang bị của một nông binh. . . Một bộ giáp da miễn cưỡng xài tốt cùng trường mâu và một thuẫn bài, còn có y phục quân đội, chi phí ăn dùng của sáu bảy nghìn người, thì phải hao tốn bốn nghìn kim tệ mới đại khái xem như là vừa đủ. Nhưng ngài cũng biết, quân phí một năm của quận Moll chúng ta chỉ được cấp bất quá hai nghìn kim tệ, hơn nữa hai ngìn kim tệ này còn phải chi tiêu cho quân lương tiêu dùng các thứ của quân phòng giữ địa phương, còn đâu tiền dư đến lượt những nông binh như bọn ta sử dụng?"
Hạ Á ngây dại.
Ba người đồng bạn nãy giờ vẫn theo sát bên cạnh Hạ Á, Tatara là người ngoài quân ngũ đương nhiên sẽ không chen lời, Shaerba có tính tình thô lỗ, đối với việc này cũng không hiểu biết nhiều lắm. Trái lại Philip ở bên cạnh nghe một hồi lâu, sắc mặt cũng có vài lần biến hóa, nghe đến đây, bỗng nhiên khuôn mặt nở ra một nụ cười: "Hạ Á đại nhân, lời nói của vị đội trưởng này rất có đạo lý, thế nhưng, cách tính chi tiêu không phải được tính như vị đội trưởng này."
"Nga? Ngươi nói tính toán của ta là sai, vậy ngươi thử tính xem !" Ngày hôm nay đội trưởng nông binh đã bộc phát toàn bộ tính tình, thẳng thắn dương cao cổ trừng mắt hét lớn.
"n, ta không nói ngươi tính sai, chỉ là chi tiêu không có nhiều đến như vậy." Philip dù sao cũng là một thủ lĩnh đã từng chỉ huy mấy trăm võ sĩ, chi phí ăn xài của mấy trăm võ sĩ đều do hắn thu xếp, đương nhiên là hắn có kinh nghiệm.
"Thật ra trong số chi phí này, vũ khí áo giáp là nhiều nhất, thế nhưng. . . vũ khí áo giáp cũng chỉ cần mua một lần, một bộ trang bị chỉ không cần xảy ra chiến tranh, chỉ là luyện thập bình thường mà nói, chỉ cần thường ngày làm ra một chút động tác bảo dưỡng lao chùi, thì có thể sử dụng hơn ba năm mà không cần hoán đổi bộ mới." Philip chậm rãi giải thích: "Cho nên, chi phí chân chính hằng năm cũng chỉ có ăn uống của binh sĩ mà thôi. Nông binh không có quân lương, chỉ cần gánh chịu ăn uống cho bọn họ là đủ. Cho nên, chỉ cần nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trang bị, như vậy chi phí hằng năm sau đó cũng sẽ không còn lớn."
"Cái đạo lý này." Hạ Á cười khổ: "Ta làm thế nào lại không biết? Nhưng coi như là chi phí dùng một lần cũng phải có tiền mới được. Sợ rằng, quân phí hằng năm của quận căn bản là không thể để dành tiết kiệm, một lần chi mấy nghìn kim tệ. . . Ta xem ra là rất khó !"
Trong bụng hắn còn một câu không nói ra: trừ phi bổn đại gia xuất tiền túi của mình.
Nhưng những lời này trăm triệu lần dế nhũi cũng sẽ không nói ra, hiện tại làm quan, hắn không tham ô rốt cuộc cũng xem như là có lỗi với bản thân, lúc này còn bảo hắn xuất tiền túi phụ với nước nhà ? Đùa giỡn cái gì thế này? ! Dế nhũi cũng biết tiếc của a!
"A, cũng không quá khó." Philip chậm rãi nói: "Làm việc thì không nên vội vàng hấp tấp, đại nhân đã có ý định này, như vậy chậm rãi từng bước thực hiện, đầu tiên xem thử quân phí còn thừa bao nhiêu, sau đó chọn ra một nhóm nông binh tinh nhuệ, phân phát trang bị cho họ, dù sao hiện tại cũng không có đánh nhau, năm nay bổ sung khu này, sang năm lại bổ sung khu khác."
Hạ Á im lặng không lên tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sau đó mọi người quay lại thao trường, đội trưởng nông binh phái người dắt ngựa của đám người Hạ Á tới, đám ngựa đã được ăn no, Hạ Á cáo biệt vị đội trưởng này, cũng không nói gì nhiều, chỉ là xoay người lên ngựa, dẫn theo đồng bọn rời khỏi thôn, một đường đi về phía bắc.
Chờ cho đám người Hạ Á rời đi, vị đội trưởng này mới đứng từ xa nhìn theo bóng lưng của bọn họ, hắn thở dài : "Đáng tiếc. . . Nói thật dễ nghe, xem ra vừa rồi vua nói dối ông đây đã đi ngược với lương tâm, ai, hôm nay chắc ta bị ma ám, như thế nào lại nói ra nhiều lời thật lòng đến như vậy!"
※※※
Một đường rời khỏi thôn, đang lúc đi trên đường, đám ba người Tatara đều nhìn ra Hạ Á đang có tâm sự, chỉ là trong lúc nhất thời cả bọn không biết nên dùng lời nói gì để an ủi vị lão gia này.
Trái lại Hạ Á ngồi trên ngưa, một đường vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu, chạy được gần nửa ngày, bỗng nhiên hắn ghìm cương một cái, trực tiếp đứng ở giữa đường, ba người bên cạnh thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, cả bọn đều ghìm cương quay đầu lại nhìn hắn.
"Cài này. . . Hạ Á lão gia, ngài. . ." Tatara thử dò xét.
Sắc mặt của Hạ Á cổ quái, ánh mắt chớp động, phảng phất như đã hạ được một cái quyết tâm, ngẩng đầu nhìn ba người, do dự một chút: "Chi phí này ta tính thế nào cũng không đủ! Đám nông binh sau khi được phân phát trang bị thì sẽ có được tác dụng gì? Các ngươi cũng đã thấy đám người chân đất này, già thì quá già, trẻ thì quá trẻ, những người này ném cuốc cầm kiếm thì làm sao có khả năng trở thành binh sĩ tốt? Chế độ nông binh đã tới bờ vực sụp đổ, cho dù ta cắn răng bỏ tiền túi phát trang bị, cũng sẽ là để trong nhà kho chờ mục nát, còn nếu như gặp phải một ít tên gia hỏa tham lam, sợ rằng sẽ âm thầm tham ô trang bị!"
"..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Hạ Á đang có ý gì.
Rốt cục, dế nhũi ngẩng đầu, sắc mặt quỷ dị: "Các người nói xem, nếu như ta thẳng thắng phế bỏ chế độ nông binh của quận Moll, thì sẽ thế nào?"
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2